Edit + beta: haquynh
Khốn khiếp!
Nàng bị Giang Thành Tứ đâm một đao.
Quý Như Yên vừa hận vừa giận, sớm muộn gì sẽ có một ngày nàng tìm hắn tính sổ.
Lạc Thuấn Thần kéo tay nàng, đôi mắt thâm thúy măng theo tình ý nồng đậm nhìn nàng: “Như Yên, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Chàng không có cách nào thay đổi được, lúc chàng phong vương sẽ có trắc phi.”
Quý Như Yên nhìn chằm chằm hắn, khẳng định.
“Lo lắng của nàng ta sẽ giải quyết! Nếu nàng lo sợ, ta hứa với nàng một khi phong vương sẽ không nhận trắc phi.”
Lạc Thuấn Thần hứa hẹn, chỉ mong nhận được câu trả lời của nàng.
Quý Như Yên cười khổ: “Chu dù lúc đó chàng không lập trắc phi, sau đó thì sao? Tổng sẽ có một ngày chàng muốn lập trắc phi.”
Lạc Thuấn Thần thấy nàng quật cường có chút đau lòng, kéo nàng vào ngực: “Nàng đừng như vậy! Ta sẽ cố gắng mạnh mẽ, lúc đó bọn họ muốn nhét trắc phi cho ta, ta sẽ hủy bọn họ? Đêm qua ta đã thăng tới đỉnh võ thần, chờ chúng ta xử lý xong nước Di, chính là lúc chúng ta vinh quang về kinh.”
Quý Như Yên kinh ngạc nhảy dựng: “Chàng thăng cảnh giới.”
“Đúng vậy!”
Quả Nhiên.
Ánh mắt của sư huynh thật chuẩn, Lạc Thuấn Thần thích hợp luyện Long Dương đại pháp.
Chưa được bao lâu hắn đã lại đột phá cảnh giới.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ rất nhanh hắn sẽ siêu việt hơn nàng.
Quý Như Yên ngóe môi: “Ta mới không cần chờ chàng, có bản lĩnh chàng liền cố gắng đuổi theo ta, nếu không chờ ta,,,, hưu phu đi.”
Dứt lời, Quý Như Yên đã đẩy Lạc Thuấn Thần ra.
Lạc Thuấn Thần ngẩn ra một lúc rồi bật cười, chỉ cần nàng có thể cười tất cả đều tốt.
( Sao phải hèn mọn thế, phải mình cho nữ chính bay từ đời rồi, người ta móc tim móc phổi ra còn cành cao các kiểu. Cái gì cũng muốn mà không chịu trả giá, chỉ thích nhận mà không thích cho, ngay cả dũng cảm đi thử tin thử yêu cũng không có, lấy đâu tư cách đòi người ta toàn tâm toàn ý, loại ý phải để cả đời cô độc mới đáng.)
Quý Như Yên rời khỏi Lạc Thuấn Thần về phòng của mình, lại sửng sốt thấy Tang Vũ Cầm đang ngây ngốc chờ mình: “Vũ Cầm, sao muội lại ở đây?”
“Như Yên, ta nghe Giang Giang nói tỷ thích độc bọ cạp nên đưa tới đây.”
Tang Vũ Cầm vừa nói vừa chỉ vào một hũ độc lớn.
Quý Như Yên ngẩn người, vừa mừng vừa sợ: “Thật sự là độc bọ cạp?”
“Umh, đúng vậy.”
Tang Vũ Cầm cẩn thận hỏi lại: “Như Yên, tỷ thích không?”
“Đương nhiên là thích, muội quả thật hiểu ta.”
Có độc bọ cạp, nàng có thế luyện chế rất nhiều độc vật.
Nàng cần phải làm vậy để đối phó với quân đội nước Di.
Ở trên chiến trường, đôi khi đối phó với kẻ địch không chỉ dùng tới binh lực.
Càng nhiều hơn cần dùng tới chiến thuật.
Quý Như Yên muốn dùng độc công, hơn nữa huấn luyện hỏa tinh, để cho bọn thực nghiệm trước, tới biên cảnh cho bọn họ một chút giáo huấn.
Chỉ cần bọn họ chịu đầu hàng sẽ không giết.
Cứ như vậy, chẳng những giảm thiểu người vô tội phải chết, có thể khiến binh lực Đan Nhân Mai lớn mạnh.
Nghĩ vậy Quý Như Yên liền hưng phấn.
Tang Vũ Cầm thấy Quý Như Yên thật sự vui mừng, cẩn thận hỏi lại: “Như Yên, tỷ có thích vạn độc xà vương không?”
“Vạn độc xà vương?”
Quý Như Yên sáng mắt: “Muội có?”
“Umh, nhưng không nhiều lắm, chỉ có một bình nhỏ.”
Quý Như Yên nhìn nàng: “Cho ta xem đi.”
Tang Vũ Cầm lấy từ trong ngực ra một lọ nhỏ: “Đây là do mẫu thân trước khi chết giao cho ta. Vạn độc xà vương bị mẫu thân ta giết, nên xà nhân luôn tìm kiếm tung tích của ta, muốn giết ta báo thù cho xà vương. Nhưng ta cũng luôn muốn tìm hắn báo thù, nếu không có hắn, mẫu thân của ta đâu có chết.”