Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

chương 13: giả vờ thông minh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh ——

Âu Dương Vũ nhanh chóng che dấu ám khí, ngay khi đầu gối của Âu Dương Tụ bị ám khí đánh trúng, nhất thời đau nhức không chịu nổi, cước bộ xiêu vẹo, uốn éo cố gắng di chuyển thế nhưng nàng chợt mất trọng tâm liền ngã ngay trước mặt Âu Dương doanh.

Ban đầu Âu Dương Doanh định tiến về phía trước thế là theo định luật I Newton nàng dĩ nhiên bị cản bởi Âu Dương Tụ và kết quả nàng bị trượt chân, thân mình hướng mạnh về phía trước chẳng qua Âu Dương Doanh vận khí có vẻ tốt, ngay lúc nàng té xuống thì lại có tấm đệm lưng của Âu Dương Tụ chống đỡ.

Âu Dương Tụ ngay lúc đó liền thảm.Ban đầu đã bị ngã đã thế còn thêm cục nợ trên lưng là Âu Dương Doanh đè lên, cảm thấy trước mắt trở nên đen lại đau đến mức thiếu chút nữa là nàng đã ngất rồi.

Thân thể đã đau rồi thì không đáng nói, quan trọng là từ trước đến nay nàng đều ở trước mặt Hoài An vương đều luôn duy trì dáng vẻ cao quý, tao nhã, đoan trang thế nhưng hôm nay lại bị ngã như vậy, coi như công sức của nàng từ trước đến nay đều đổ xuống sông xuống bể Trong lúc nhất thời, lồng ngực Âu Dương Tụ tràn ngập lửa giận, hận nghiến răng nghiến lợi. Nàng hận Âu Dương Vũ, đương nhiên cũng không thể thiếu cả cái đứa em gái ngốc nghếch Âu Dương Doanh kia.

Âu Dương Hiên thấy vậy, chạy nhanh đến giúp hai chị em đang choáng váng nằm dưới đất đứng lên vội vàng lên tiếng hỏi han “Thế nào? Có bị thương ở đâu không? Có nặng lắm không?”

Âu Dương Doanh vất vả mới đứng lên, đi theo sau nắm tay Âu Dương Tụ, lại bị người trước mặt gạt phắt ra.

Âu Dương Doanh buồn bực ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của Âu Dương Tụ, trong lúc đó tức giận nhất thời nổi lên càng sâu, “Cười cái gì mà cười! Đều tại cô không tốt!”

Âu Dương Vũ bày ra bộ mặt vô tội minh bạch: “Chuyện này mọi người đều chứng kiến rõ ràng, muội không có làm gì cả, ngay cả góc áo của các tỷ, muội cũng chưa hề động qua.” Giờ phút này Âu Dương Vũ liền trở thành trung tâm trong mắt mọi người. Nếu như không động tay động chân thì chẳng phải là họ đang xem một vở kịch nhàm chán sao, nhưng nếu như họ vu oan giá họa cho nàng chẳng phải là họ đang nói dối một cách trắng trợn sao?

“Ngươi...ngươi đừng tự mình đắc ý!” Âu Dương Doanh đùng đùng nổi giận, da mặt đỏ lên, “Cho dù lần này ngươi không có động tay động chân, nhưng vừa rồi ngươi cố tình ngã vào người ta thế nên mới cố ý làm rơi chiếc vòng! Ngươi phải bồi thường vòng tay lại cho ta! Đền lại cho ta!”

Âu Dương Vũ nhẹ nhàng nhặt chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh biếc kia cười khanh khách hỏi: “Muội cố tình? Tỷ nói là chiếc vòng này?”

“Đưa vòng tay trả lại cho ta! Mặc dù đã vỡ, nhưng ngươi cũng không được mang nó đi!” Thấy thần sắc của Âu Dương Vũ không một chút hoang mang, Âu Dương Doanh trong lòng cảm thấy chột dạ quát lớn.

“Tứ tỷ, tại sao muội lại không thể,hay là trong lòng tỷ đang lo lắng cái gì?” Âu Dương Vũ không chút để ý tà tà liếc mắt nhìn nàng một cái, ngón tay vuốt qua mảnh vỡ của vòng tay. quả nhiên, ở chỗ khe nứt của mảnh vỡ có một chút dinh dính ở đây.Thì ra vòng ngọc sớm đã bị vỡ, Âu Dương Doanh ngu xuẩn này thì ra đã lấy nhựa cao su đem dính lại, sau đó mang đến đây để mà vu oan giá họa cho nàng! Bây giờ thắng thua chẳng phải đã được phân định rồi sao? Dấu vết của nhựa cao su này chính là bằng chứng xác thực nhất chứng minh rằng nàng vốn bị vu oan.

Hay có thể nói, ngay từ đầu Âu Dương Doanh không có tính toán một chuyện, Ngũ muội đang đứng trước mặt cô ta với Ngũ muội lúc xưa là hai người khác nhau.

“Ta nào có chột dạ? Không biết ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?!” Âu Dương Doanh nhìn Âu Dương Vũ mà không ngừng nuốt nước bọt vì bị đánh gãy lời nói. Nàng nhất thời cảm thấy lo lắng nên bày ra cái thái độ ngang ngạnh.

“Vậy là muội đang nói hươu nói vượn rồi, Tứ tỷ tỷ à, vòng tay của tỷ rất kỳ quái nha, rõ ràng trên mảnh vỡ của chiếc vòng quý này lại có chất nhựa cao su, không tin thì tự mình sờ thử xem.” Âu Dương Vũ cười tủm tỉm đem tầm mắt nhìn sắc mặt của Âu Dương Tụ, “Tam tỷ xưa nay là người tao nhã, thiện lương, công tư văn minh, lần này tỷ phải vì muội mà làm chủ a.”

Những lời này nói Âu Dương Tụ sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, nhất là Âu Dương doanh, thân mình rõ ràng đang co rúm lại một chút.

Trong khi Âu Dương Vũ đang mang một vẻ mặt đắc thắng,thì những chuyện xảy ra vừa rồi đột ngột giống như sét đánh ngang tai hai tỷ muội họ giống như ăn trúng phải hoàng liên đột nhiên trở nên câm điếc, có khổ cũng không nói nên lời.

Không chỉ kia hai vị, liền ngay cả Âu Dương hiên sắc mặt hắn cũng trở nên mất tự nhiên. Tuy rằng từ đầu đến cuối hắn chỉ có vai trò là khách mời, chưa từng tham dự, nhưng là hắn biết tính cách của Âu Dương Doanh từ nhỏ đến lớn luôn cố ý gây phiền phức cho Âu Dương vũ nhút nhát kia.

Nhưng vì Âu Dương doanh là muội muội cùng một mẹ sinh ra của hắn mà Âu Dương Vũ từ lâu luôn là cái đinh gai trong mắt bọn họ cho nên hắn chưa bao giờ có ý định vạch trần hay chỉnh đốn lại vị muội muội của hắn. Đương nhiên hiện tại, trước mặt Hoài An vương lúc này, bị Âu Dương Vũ tố giác âm mưu ra, cho dù có chút bất công, nhưng hắn cũng không thể làm gì được trong tình huống này.

“Sao Tứ muội lại nghịch ngợm như thế? Kiếm chuyện vui gì không đường hoàng lại cứ phải cố tình tìm Ngũ muội của muội chọc ghẹo? Ngũ muội bệnh vừa mới khỏi, nếu như bị muội bắt nạt rồi bị dọa đến chết thì liệu muội có gánh vác nổi hậu quả này không?!” Âu Dương Hiên phụng phịu dương dương cả giận nói.

Vu oan giá họa chuyện bị hắn nhẹ nhàng đem ra để giải thích nhằm che dấu âm mưu của hai tỷ muội, không ảnh hưởng nhiều đến trò vui của họ, hơn nữa trong lời nói còn âm thầm cảnh cáo Âu Dương Vũ không lo ở trong phòng dưỡng bệnh mà đi ra ngoài du ngoạn. Hàm ý sâu hơn một chút nữa chính là nhắc nhở chuyện Âu Dương Vũ bị hưu khí làm cho cả Âu Dương phủ hổ thẹn.

Âu Dương doanh nghe thấy ca ca nói giúp mình, không ngừng tiếp nhận câu chuyện liên tục gật đầu nói, “Đúng thế đúng thế, ngũ muội, tứ tỷ chỉ đùa với muội một chút thôi, muội xem chuyện này là thật sao, nếu như không thấy chuyện đùa này vui thì từ nay về sau tứ tỷ sẽ không làm những điều như thế với muội nữa.”

Nói đi nói lại cuối cùng thì mọi tội lỗi vẫn cứ đổ lên người nàng. Huynh muội nhà này thật nói dối mà không chớp mắt.Trong lòng Âu Dương Vũ cười lạnh liên tục, trên mặt mang theo ý cười trào phúng, “Thì ra tất cả mọi chuyện đều là trò đùa của Tứ tỷ à? Tứ tỷ đùa cũng hơi quá đáng rồi, dù sao cũng là chơi đùa thôi nhưng vì cớ gì lại để tam tỷ ngã đến mức chật vật như thế, người ta cũng là chị của tỷ nha.”

Âu Dương Vũ chớp thời cơ lên tiếng vạch trần khiến cho Âu Dương Tụ nhất thời bất động.

Lúc này Âu Dương Tụ có chút ngấn nước nơi khóe mắt, cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, có vẻ như cố nén ủy khuất, nhưng Âu Dương Vũ lại có thể nhìn thấu được ánh mắt kia có một loại vô cùng phẫn uất căm hận đối với Âu Dương Doanh.

Quả thực từ trước đến giờ Âu Dương Tụ luôn cho rằng cô em gái Âu Dương Doanh này là người luôn tỏ vẻ ngốc nghếch kiêu căng làm bậy hành xử tùy tiện.Thế nhưng chứng kiến sự việc hôm nay, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ vài điều!

Mới vừa rồi nàng cảm thấy đầu gối tê rần nên mới té ngã trên mặt đất. Lúc ấy người đứng gần nàng nhất là ai?Người duy nhất có thể tiếp xúc đến đầu gối của nàng là ai? Khi bị ngã, ai là người đã chiếm tiện nghi nhất trên người nàng? Không thể không nghi ngờ, hết thảy mọi câu trả lời đều chỉ có thể là một người là Âu Dương Doanh!

Âu Dương Vũ vốn đã bị Hoài An vương hủy hôn ước nên đối với Âu Dương Vũ, nàng đã dự định xử lý triệt để xoay chuyển toàn bộ cục diện, nhưng bây giờ người cùng tranh giành người đàn ông với nàng là tứ muội, sao nàng có thể xem nhẹ việc này được? Không ngờ tứ muội lại có tính toán âm mưu từ lâu, trước kia thật đúng là đã xem thường cô ta!

Âu Dương Tụ tay nắm chặt lại thành quyền giấu ở ống tay áo, gân xanh nổi lên, nhưng trên gương mặt nàng lại chẳng có một chút gì biểu hiện ra ngoài.

“Còn không mau xin lỗi tam tỷ đi!” Âu Dương Hiên túm lấy Âu Dương Doanh. Bây giờ hắn chỉ hy vọng tứ muội có thể nhanh chóng giải quyết êm xuôi hết thảy mọi chuyện.

“Tam tỷ tỷ, thực xin lỗi, vừa rồi muội có hơi quá đáng, đã khiến tỷ bị thương!”

Âu Dương Tụ mặc dù trong lòng tức đến mức muốn đòi mạng, nhưng ngữ khí vẫn dịu dàng,rộng lượng như cũ, thở dài nói: “Tứ muội muội không cần phải tự trách mình, chuyện đã qua rồi, cùng là chị em trong nhà cả. Sau này chúng ta phải biết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, chơi đùa vui vẻ bên nhau, tứ muội muội, muội nói xem có đúng không?”

Tuy nói là như thế chứ thực ra có mấy ai biết rằng tỷ muội cái nhà này cùng nhau đấu đá tranh giành địa vị ác liệt như thế nào!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio