Âu Dương Vũ mượn chuyện gây rối của Lý Cung sung sướng nhàn hạ được mấy ngày. Viên Mãn từ hôm đó đến bây giờ vẫn không có ý định mở cửa. Dân chúng trong thành ngày càng oán hận Lý Cung. Nếu như Viên Mãn không tiếp tục kinh doanh vậy thì toàn bộ dân chúng Tây Lăng quốc biết phải tìm thứ hương vị đặc biệt đó ở đâu. Âu Dương Vũ trong bụng thầm nghĩ, xem thử gậy ai đập lưng ai?
Vương Nhược Hi sau khi nghe được tin chân của Âu Dương Vũ bị thương liền tìm đến tận cửa phủ hỏi thăm tình hình, tận mắt thấy Âu Dương Vũ không còn vấn đề gì trở ngại nữa trong lòng mới yên tâm được phần nào, lại tỉ mỉ kể lại những công việc dạo này ở tiệm bánh một cách vui sướng: “Người làm trong tiệm hầu như đã học thành thạo phương pháp làm bánh của muội, bây giờ đã có thể tạo ra được hương vị rất giống hương vị mà muội làm.”
Âu Dương Vũ nghe Vương Nhược Hi nói xong, khóe môi mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi, sau này cứ giao hết mọi công việc chế biến này cho mấy người học nghề đó đi. Chúng ta chỉ cần nói với bọn họ phương pháp công thức chế biến là được rồi. À phải rồi, muội thấy Thúy Oanh là một cô gái rất có năng lực, về sau để nàng đảm nhiệm chức quản lý trong tiệm đi, mọi chuyện trong cửa tiệm cứ giao cho nàng giải quyết.”
Từ hôm Lý Cung nháo loạn trước tiệm bánh, cách xử lý tình huống hôm đó của Thúy Oanh rất khôn ngoan, lại thông minh cẩn trọng. Âu Dương Vũ cảm thấy nàng là một cô gái rất có tiềm năng.
Vương Nhược Hi nghe xong không khỏi sửng sốt, có người khác thay thế vị trí của nàng, nàng chần chờ nói: “Vậy... Ta sẽ làm gì?”
Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười, con ngươi đen bóng, có chút chân thành tha thiết cười yếu ớt. Nhược Hi thân phận vốn là là phu nhân của Mộ Dung phủ. Để cho nàng đích thân ra tay nhận công việc làm món tráng miệng trong cửa tiệm này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Thực ra Âu Dương Vũ vì khi trước sợ nàng ngại ngùng thẹn thùng cho nên mới để vị trí quản sự lại cho nàng, hơn nữa cũng vì muốn cho nàng quen thuộc với cách quản lý bài trí cửa tiệm: “Nhược Hi, đương nhiên là tỷ cùng muội là bà chủ nắm giữ toàn bộ cửa tiệm rồi. Vả lại tỷ là người có mắt thẩm mỹ cao, tay nghề lại khéo léo trong việc trang trí, sao lại không có việc cho tỷ được.”
Vương Nhược Hi vừa nghe xong cảm thấy khó hiểu, Âu Dương Vũ liền kiên nhẫn giải thích với nàng về vai trò của nàng trong cửa tiệm. Vì là một cửa tiệm được thành lập và mở ra dưới chủ sở hữu là bọn họ cho nên hai người bọn họ là người nắm giữ một số tiền vốn nhất định. Vì là người đã đóng góp nhiều cho cửa tiệm cho nên số tiền vốn hay nói một cách chuyên ngành phức tạp hơn là số cổ phần trong cửa tiệm mà Âu Dương Vũ nắm đương nhiên là nhiều nhất. Còn Vương Nhược Hi có đóng góp trong việc hỗ trợ quản lý cửa tiệm cho nên số vốn của nàng ít hơn.
Vương Nhược Hi nghe xong mặc dù không hiểu mấy nhưng vì Âu Dương Vũ không có ý định khiến nàng trở thành người vô dụng trong cửa tiệm cho nên lòng không khỏi cảm kích đưa mắt nhìn Âu Dương Vũ, nàng biết Âu Dương Vũ vốn có lòng tốt muốn giúp đỡ mình. Bản thân mình đường đường là phu nhân của Mộ Dung gia, cũng không nên lộ diện ở chốn chợ búa này cho nên làm chút chuyện hậu cần cũng là một việc tốt.”Nhưng muội nói trước, không được quá an phận đâu đấy, trước mắt Viên Mãn chỉ mới đang trong giai đoạn khởi đầu, cho nên nếu Nhược Hi có rảnh rỗi thì giúp đỡ mọi người một tay.”
“Đương nhiên rồi.” Vương Nhược Hi nghe vậy che miệng cười, hai người cười đùa một lát, Vương Nhược Hi lúc này mới nói ý định của mình: “Viên Mãn đã không mở cửa mấy ngày rồi, mỗi ngày có rất nhiều người đứng trước cửa tiệm chờ đợi đến tận khuya, chúng ta có nên mở cửa tiệm bánh hay không?”
Âu Dương Vũ nâng chén trà lên nhấp một ngụm nói: “Trung thu đã qua, chúng ta cũng không thể tiếp tục bán bánh trung thu cho nên ngày mai muội sẽ đến cửa tiệm đưa cho bọn người làm công thức làm hai loại bánh ngọt, sau khi bọn họ có thể tạo ra được sản phẩm như đúng mong đợi, chúng ta sẽ bắt đầu khai trương cửa tiệm một lần nữa.”
“Như vậy thì tốt quá!” Vương Nhược Hi gật gật đầu, trong lòng không khỏi vui mừng.
Ba ngày sau, khi mọi việc cần làm đều đã được chuẩn bị hoàn tất, Viên Mãn đã come back.
Sau khi Viên Mãn khai trương, người đến cửa tiệm chỉ có tăng không có giảm. Vừa nghe tin cửa tiệm mở cửa, dân chúng Tây Lăng hành động nhanh như tia chớp, mới sáng sớm đã xếp hàng ngay tại cửa tiệm, ngửi thấy được hương thơm ngọt ngào béo ngậy của bánh, bọn họ không khỏi vui vẻ thoải mái.
Biết tin Viên mãn không còn kinh doanh bánh trung thu nữa, bọn họ có chút thất vọng. Nhưng vừa nghe được có hai món tráng miệng rất đặc biệt - nghe đâu là bánh ngọt, bọn họ lại không khỏi bắt đầu chờ mong.
Bánh ngọt ở Viên Mãn vẫn được tiêu thụ đều đặn, đắt như tôm tươi. Chỉ trong chốc lát, số bánh ngọt trong cửa tiệm đã được bán sạch. Người mua thì nhanh chóng tranh giành vội vàng mua hết mang số bánh đó về nhà trong niềm vui hân hoan. Còn một vài vị khách không mua được mặt mày buồn rũ rượi trở về bẩm báo, chỉ còn cách trông ngóng ngày mai có thể đến sớm để mua được. Chỉ trong một đêm món bánh mang tên lạ kì black forest kia đã nhanh chóng trở thành món điểm tâm nổi tiếng nhất ở kinh thành.
Ngày hôm sau người xếp hàng ở Viên Mãn càng lúc càng đông.
Có thể nói vị công chúa nào đó kể từ khi nếm qua món bánh ngọt đó liền cuồng nhiệt thèm thuồng nhớ nhung hương vị ngọt ngào da diết. Ngũ công chúa Dạ Diêu - Mấy ngày nay, mỗi ngày đều phái nha hoàn bên cạnh mình đến sớm xếp hàng, nhưng Viên Mãn vì làm ăn quá khấm khá, ngay cả mua được cũng chỉ là một mẩu nhỏ, căn bản là không đủ thỏa mãn được cái dạ dày nhỏ bé đến đáng sợ của nàng.
Huống hồ, ngoài món bánh ngọt black forest ra thì bánh bích quy chocolate kia nàng cũng rất muốn thưởng thức qua nha.
Dạ Diêu càng muốn miệng càng tham, chỉ khi ăn nhiều đến mức thở không nổi nữa nàng mới cảm thấy hài lòng, chớp mắt, liền không khỏi suy nghĩ lấy lòng Âu Dương Vũ. Tự sau cái ngày thái hậu tặng vòng ngọc đeo tay bích tỳ kia cho Âu Dương Vũ thì không dưới ba bốn lần đều phân phó hạ nhân tìm đủ mọi cách tuyên Âu Dương Vũ vào cung, cái gì mà lấy lý do tức ngực, buồn nôn, cái gì mà ngủ không yên, tối hay gặp ác mộng. Lần nào Âu Dương Vũ đến không những giúp mình xem xét bệnh tình mà đi kèm theo có cả một vài món điểm tâm do chính tay Âu Dương Vũ làm.Thái hậu mừng rỡ vô cùng, ánh mắt bà giành cho Âu Dương Vũ vừa dịu dàng vừa hiền lành.
Hôm nay cũng giống như bao ngày, Âu Dương Vũ như thường lệ tiến cung thỉnh an thái hậu. Dạ Diêu cũng có mặt ở đó, đôi mắt như thỏ non không ngừng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ còn chưa kịp hành lễ với thái hậu thì Dạ Diêu đã nhanh chóng mạnh mẽ bổ nhào về phía Âu Dương Vũ nắm lấy ống tay áo lắc xoay đủ trò. Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng làm nũng của Dạ Diêu liền cảm thấy trông cô bé này cực kỳ đáng yêu, không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: “Diêu nhi, muội muốn làm cái gì đó?”
Dạ Diêu khóe môi cong lên cười e thẹn, đôi mắt chớp chớp: “Chị dâu à, tỷ cảm thấy tình cảm chị em chúng ta đã thân thiết đến mức nào rồi?”
Âu Dương Vũ cố ý nghiêm mặt, phòng bị nói: “Vào trọng tâm đi, muội muốn làm cái gì?”
Dạ Diêu không thuận theo, nói: “Cái gì mà trọng tâm a, ở trong lòng Vũ tỷ, đương nhiên coi Diêu Nhi là đứa em gái nhỏ mà Vũ tỷ yêu thương nhất đúng không?! Chị dâu tốt bụng có tấm lòng bồ tát ơi, đã lương thiện lại còn là một cô con dâu đảm đang, làm được món bánh ngọt ngon tuyệt đỉnh như vậy. Chỉ có điều, tiệm bánh Viên Mãn của chị dâu ấy...không đủ để thỏa mãn tâm nguyện của muội a, người của muội đến thì đã hết hàng!”
Âu Dương Vũ ồ một tiếng, vậy những ngày mà bà chị dâu này ngồi trên gác uống trà thấy tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh cô nàng lém lỉnh lẻo mép nào đó dung dăng vui vẻ mang đồ ngọt về cung.
Dạ Diêu bị ánh mắt nghi hoặc ngờ vực của Âu Dương Vũ kia làm cho ngượng ngùng, chỉ đơn giản nói: “À thì...chỉ mua được có một ít, ăn vào nào có đủ thấm tháp a!”
Âu Dương Vũ bày ra vẻ mặt giật mình, sau đó cũng tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Dạ Diêu thấy thế, nhất quyết nắm chặt ống tay áo Âu Dương Vũ: “Chị dâu à, xin rủ lòng từ bi thương xót, mối quan hệ chị em chúng ta tốt đến vậy, chị dâu đương nhiên sẽ có đặc cách hay ưu đãi gì đó cho Diêu nhi đúng không?”
Âu Dương Vũ chỉ mỉm cười không đáp, Dạ Diêu càng giữ chặt tay áo nàng, dùng ánh mắt thỏ non điềm đạm đáng yêu nhìn nàng, đôi mắt trong veo có ngân ngấn bên trong là nước mắt!
Âu Dương Vũ giữ chặt tay áo mình, mở miệng nói: “Được rồi.”
Dạ Diêu nghe được lời chấp thuận của Âu Dương Vũ, liền ngoan ngoãn đứng vững, chăm chăm nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười vươn tay từ trong lòng lấy ra một tấm kim bài màu vàng ánh kim hoàng, mặt trên được điêu khắc tinh xảo với hoa văn cầu kỳ, hai chữ Viên Mãn được khắc rõ to nằm nổi bật ngay giữa tấm kim bài hay nói một cách cụ thể ngắn gọn, tấm kim bài này mới nhìn vào đã biết là đồ quý.
Dạ Diêu thấy Âu Dương Vũ đưa tấm kim bài đó cho mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc, cái này cũng đâu có thể ăn được, đưa cho mình làm cái gì?
Âu Dương Vũ cười giải thích: “Cái này chính là tấm thẻ ưu đãi giành cho khách quý ở tiệm bánh Viên Mãn, từ nay về sau mỗi khi đến Viên Mãn mua bánh ngọt thì chỉ cần đưa tấm vé này cho quản lý cửa tiệm thì không những không cần phải chen lấn xếp hàng chờ đợi mà còn không bị hạn chế lượng mua trong ngày, có thể muốn mua bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Có điều..”Dạ Diêu vừa nghe đến việc mua bánh không cần xếp hàng, lại còn có thể mua tùy ý thì trong lòng liền sinh sôi cảm giác mừng như điên giống như bắt được vàng nhanh chóng đoạt lấy tấm thẻ vàng trong tay Âu Dương Vũ sợ nếu như không cầm lấy Âu Dương Vũ sẽ thay đổi ý định Nàng chính tấm thẻ vàng trong tay cẩn thận quan sát, nghe được hai chữ có điều của Âu Dương Vũ, liền không khỏi lo lắng nhìn nàng.
Âu Dương Vũ thản nhiên tiếp tục nói: “Có điều, người xưa có câu đời không ai cho không thứ gì, cái gì cũng có giá của nó, nếu như đã trở thành một trong những vị khách quý được hưởng nhiều quyền lợi như vậy thì cái giá mà muội phải trả đó chính là phí chi trả cho mỗi lần mua sẽ cao gấp ba lần hơn người thường. Sao? Như thế nào? Diêu nhi có còn muốn hay không?”
Phù, Dạ Diêu không khỏi nhẹ nhõm thở phào, thì ra là tống tiền nàng, còn tưởng là cái điều kiện gì ghê gớm lắm!
“Chậc! Đương nhiên là muốn chứ!” Dạ Diêu vui vẻ cười đến nheo mắt, cẩn thận đánh giá tấm thẻ vàng trong tay mình, ngẩng đầu hỏi: “Tấm thẻ vàng này còn tác dụng gì nữa không?”
“Còn, nếu như về sau Viên Mãn có làm ra thêm vài món điểm tâm mới lạ thì muội có thể là người miễn phí nếm thử đầu tiên.” Âu Dương Vũ tinh tế giải thích.
“A!Thật sao?” Dạ Diêu ngạc nhiên vui mừng không thôi, bao nhiêu nước dãi bên miệng đều muốn chảy ra: “Những mặt bằng bên cạnh cửa hàng sắp được tỷ thu mua, việc bài trí sắp xếp bố cục hay quan sát đội ngũ chế biến làm bánh muội đều có thể tham gia!” Âu Dương Vũ tiếp tục nói.
“A! Thật sự là quá tốt rồi!” Dạ Diêu vui sướng ra mặt, dùng sức nắm chặt lấy tấm thẻ trong tay như đang sợ bị người khác đoạt mất, cuối cùng cũng không quên hỏi một câu: “Tỷ đừng nói với muội là người nào cũng đều có thứ này đấy?”
“Nếu như không phải chị em thân thiết thì tỷ đây không có tốt bụng cho muội thứ quý giá này đâu.” Âu Dương Vũ khẽ nhếch cằm, nhíu mày.
“Khụ, khụ.” Âu Dương Vũ cùng với Dạ Diêu cười nói vui vẻ, nào có chú ý đến vị già nào đó đang khó chịu ho khan một tiếng. Lúc này Âu Dương Vũ mới nhớ ra mình vẫn còn chưa chào hỏi tử tế vị thái hậu này!
Biết hai người bọn họ vừa có thái độ xem thường vị thái hậu cao quý trẻ con này, Âu Dương Vũ lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên, thái hậu nương nương dường như có một sự tức giận không hề nhẹ, trừng mắt nhìn nàng lạnh lạnh hừ một tiếng. Âu Dương Vũ đứng thẳng người, cung kính hành lễ: “Hoàng tổ mẫu.”
“Hai con đang nói chuyện gì đó?” Vừa rồi đoạn đối thoại giữa hai chị em một chữ thái hậu nàng nghe đều không sót nhưng cố tình tiện miệng hỏi một câu. Ánh mắt của Thái hậu không khỏi chăm chú nhìn vào tấm thẻ vàng nằm trong tay Dạ Diêu kia, mặt trên có khắc hai chữ vàng Viên Mãn khiến trong lòng không khỏi rung động.
“Đây là tấm thẻ vàng mà chị dâu mới tặng cho cháu a, về sau nếu như cháu có thể...” Dạ Diêu không tự chủ hưng phấn nói.
“Đưa cho Ai gia xem chút nào.” Trong khi Dạ Diêu còn đang hưng phấn nói chưa hết câu thì đã thấy thái hậu đứng dậy đi tới trước mặt mình, cầm lấy tấm thẻ vàng dùng đầu ngón tay tinh tế vuốt ve một hồi, mở miệng nói: “Tấm thẻ này được làm trông rất tinh xảo.”Thái hậu đem tấm thẻ đó cầm trong tay, lật qua lật lại cẩn thận xem xét, không có ý định trả lại cho Dạ Diêu.
Dạ Diêu nhìn thấy cảnh này, trong lòng âm thầm hối hận, nhẽ ra mình không nên đòi hỏi với Vũ tỷ trước mặt thái hậu mới phải, nóng vội làm chi để rồi hậu quả thế này đây. Định mở miệng kháng nghị thì đã thấy thái hậu bày ra bộ mặt như đang nghiền ngẫm nghiên cứu thứ gì, cầm tấm thẻ vàng nhìn Âu Dương Vũ, lên tiếng hỏi: “Vũ nhi, ngoài trà sữa, trà sữa caramen, còn có vị trà sữa nào khác không?”
Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng lo lắng của Dạ Diêu, lại nhìn đến bộ dáng nghiêm trang của thái hậu, trong lòng cười thầm không thôi, nhưng cũng cố kiềm chế cảm xúc thành thực đáp: “Gần nhất vừa mới có thêm loại trà sữa đậu đỏ, hoàng tổ mẫu người có muốn nếm thử không?”
Thái hậu đưa mắt nhìn tấm thẻ trong tay, chần chừ hỏi: “Có phải nếu như có tấm thẻ vàng này trong tay, thì mỗi ngày Ai gia có thể mua được hai phần?” Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng mong chờ của bà lão này, cuối cùng nhịn không được, dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Thái hậu trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, cầm lấy tấm thẻ vàng kia cất gọn gàng vào trong người mình.
Dạ Diêu thực đau đớn đến khóc không ra nước mắt, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ nhìn khuôn mặt ủy khuất đáng thương của Dạ Diêu, nhịn không được cười ra tiếng, vươn tay từ trong ống tay áo lấy ra một tấm thẻ vàng giống y đúc với cái vừa rồi đưa cho Dạ Diêu: “Thẻ vàng này chỉ có ba tấm, một cái đã tặng cho An Dương vương, vậy còn lại cái cuối cùng này tỷ tặng muội.”
Dạ Diêu dường như mừng đến phát điên, dang hai tay ôm chặt Âu Dương Vũ vào lòng, miệng không ngừng cảm ơn: “Chị dâu à, tỷ là tiên nữ tốt bụng nhất trong lòng muội a!”
Âu Dương Vũ suýt nữa té ngã vì hành động đột ngột bất ngờ của Dạ Diêu, trên mặt cũng nở nụ cười ấm áp, Thái hậu nhìn hai đứa cháu gái trước mặt mình, lại nghĩ về tấm thẻ mình vừa có, trên mặt không khỏi hài lòng cười.
Viên Mãn sau khi mở cửa khai trương lại thì làm ăn buôn bán vô cùng thuận lợi. Tuy rằng Vương Nhược Hi hầu như không cần phải làm gì nặng nhọc, nhưng nàng cũng cảm thấy bứt rứt đứng ngồi không yên, trong lòng cảm thấy cần phải làm chút gì đó để không làm cho Âu Dương Vũ thất vọng. Thường ngày, nàng cùng với Mộ Dung Tướng hai mẹ con rảnh rỗi ngồi nghiên cứu ra vài kiểu bài trí họa tiết trên bánh thêm phần phong phú, sinh động. Đến tối hai mẹ con sẽ ở khu biệt viện nằm ở sau lưng Viên Mãn, và nơi này chính là một trong số địa bàn của Dạ Trọng Hoa.
Mộ Dung Vân Thù đứng ở ngoài cửa bồi hồi mấy ngày, cuối cùng nhịn không được, hắn quyết định tìm Vương Nhược Hi cùng nhau bàn bạc làm rõ mọi chuyện. Chỉ có điều Vương Nhược Hi chưa bao giờ cho hắn cho cơ hội để làm việc đó, không, căn bản là nàng coi hắn là không khí xung quanh mình, ngay cả khi hắn đứng trước mặt nàng, một cái liếc mắt nàng cũng không giành cho hắn.
Mộ Dung Vân Thù trong lòng khó chịu cực kỳ, hắn đứng ở một bên, cẩn thận nhìn khuôn mặt hơi nghiêng thanh tú của nàng, làn da trắng nõn, sắc mặt hồng hào rạng ngời. Trong lòng hắn cảm giác áy náy càng thêm sâu sắc, một người chồng như hắn phụ bạc nàng đã bao nhiêu năm, trong suốt những năm tháng đó nàng một thân một mình vất vả cực nhọc nuôi nấng Tướng nhi nên người. Mà một kẻ phụ bạc như hắn chưa từng làm được cho nàng cùng con trai hắn thứ gì, cho dù hắn có muốn bù đắp cả đời thì cũng không đủ.”Nhược Hi, ta thành thực xin lỗi...” Hắn nhẹ nhàng nỉ non, Vương Nhược Hi cũng là quay đầu nói với Thúy Oanh: “An Dương vương đến rồi, cô đi chiêu đãi một chút, vị vương gia kia chính là khách quý của cửa tiệm ta.”
“Vâng!”
Mộ Dung Vân Thù vừa mở miệng chân thành hối lỗi thì lại bị Vương Nhược Hi xem nhẹ phớt lờ đi, trong lòng hắn liền nổi lên cảm giác chua sót, nhưng đúng lúc này Mộ Dung Tướng từ trong phòng đi ra ngoài, trong tay còn cầm mẩu bánh quy Chocolate. Vừa nhìn thấy Mộ Dung Vân Thù hắn liền vui vẻ ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Phụ thân.”
“Tướng nhi.” Mộ Dung Vân Thù nhìn sắc mặt của Mộ Dung Tướng đã tốt lên rất nhiều, trông hoạt bát, nhanh nhẹn hơn trước. Trong lòng hắn không khỏi vui mừng. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay ôm Mộ Dung Tướng vào trong ngực mình, đáy mắt đầy vẻ áy náy, mà phần nhiều là sự nhớ nhung, hắn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tướng gọi tên con trai hắn: “Tướng nhi.”
Mộ Dung Tướng sắc mặt đỏ ửng, phụ thân hắn chưa bao giờ có những hành động gần gũi thân thiết như thế này với hắn a.
Mộ Dung Vân Thù cầm tay Tướng nhi lên tiếng: “À, Tướng nhi, mấy ngày nay sống có tốt không?”
Mộ Dung Tướng dùng sức gật gật đầu, trong cửa tiệm có biết bao nhiêu là các loại bánh ngọt ngon ơi là ngon. Hơn nữa Tiểu Nặc còn thường xuyên đến chơi với hắn, mẫu thân cũng không còn vẻ u sầu buồn bã như xưa nữa, hai mẹ con hắn đương nhiên sống ở đây rất tốt a.
Mộ Dung Vân Thù trong lòng bắt đầu chua chát, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn: “Vậy, Tướng nhi có nhớ đến phụ thân không?”
Mộ Dung Tướng gãi đầu nghĩ ngợi, nhớ tới thời gian mà hắn ở bên cạnh phụ thân hắn hầu như không nhiều. Có điều nếu như nói thẳng ra thì chẳng phải phụ thân sẽ rất thương tâm sao. Nghĩ một lúc Mộ Dung Tướng mới nhẹ nhàng nói: “Dạ, nhớ ạ.”
Nhất thời trong lòng Mộ Dung Vân Thù nổi lên trăm ngàn cảm xúc rối răm đan xen ngổn ngang, âm thanh có chút rung rung, tiếp tục nói: “Vậy Tướng nhi có thể khuyên bảo mẹ nói với mẹ cùng trở về nhà với phụ thân có được không?”
Về nhà sao? Về nhà liệu sẽ có còn ăn được các món bánh ngon ở đây nữa không, nhưng có điều hình như mẹ cũng không có ý định quay trở về nhà, mà khi mẹ cùng với phụ thân ở bên cạnh nhau thì có vẻ mẹ không được vui vẻ tươi vui cho lắm?
Mộ Dung Tướng dùng sức vứt hết mớ suy nghĩ hỗn độn kia, định đưa ra đáp án của mình.
Mộ Dung Vân Thù thấy vẻ khó xử lộ ra trên nét mặt Mộ Dung Tướng, liền tiếp tục dụ dỗ nói: “Trong nhà ông nội bà nội nhớ Tướng nhi rất nhiều, Tướng nhi có nhớ bọn họ không?”
Lúc này Mộ Dung Tướng dứt khoát nghĩ ông bà nội luôn là người chở che yêu thương hắn hết mức làm sao mà hắn không nhớ chứ?
“Ông nội bà nội bảo phụ thân đến đón mẹ con chúng ta đi sao?” Mộ Dung Tướng bày vẻ mặt chờ đợi hỏi.
Mộ Dung Vân Thù nghe vậy liền nghẹn cứng họng, tuy rằng cha mẹ hắn quả thực có nhớ đến con dâu cùng với Tướng nhi, nhưng hắn chính là người quyết định muốn đưa hai mẹ con bọn họ trở về nhà.Mộ Dung Vân Thù thanh âm ôn nhu: “Ừm, ông nội, bà nội, còn có...phụ thân, tất cả chúng ta đều rất nhớ hai mẹ con Tướng nhi cho nên cùng trở về nhà với phụ thân có được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tướng lập tức nhăn lại thành cái bánh bao, một bên là bánh ngọt, một bên là phụ thân còn có ông bà nội nữa, thật là khó để lựa chọn a.
“Vậy, sau khi trở về nhà, Tướng nhi có còn được ăn những món ăn ngon ở đây nữa không?” Mộ Dung tướng cuối cùng quyết định muốn hỏi rõ ràng.
Mộ Dung Vân Thù tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, vừa thấy Mộ Dung Tướng có ý chấp nhận, liền lập tức nói: “Dĩ nhiên là có rồi, Tướng nhi muốn ăn bao nhiêu, phụ thân sẽ mua cho Tướng nhi bấy nhiêu!”
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Mộ Dung Tướng vừa nghe Mộ Dung Vân Thù nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền thả lỏng, vui vẻ đáp: “Vậy Tướng nhi sẽ lập tức khuyên nhủ mẹ, sau đó ba người chúng ta cùng nhau về nhà.”
Mộ Dung Vân Thù dùng sức gật đầu, nhìn Mộ Dung Tướng bay nhảy chạy vào phòng, nụ cười nơi khóe môi thoáng hạnh phúc đứng đợi ở ngoài cửa.
Vương Nhược Hi đang chuyên tâm tìm thêm vài cách tạo hình cho bánh chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi vừa trong trẻo vừa lanh lanh truyền đến: “Mẹ ơi.”
Cúi đầu nhìn thì đã thấy Mộ Dung Tướng đang nằm gọn trong lòng mình, nàng không khỏi ôn nhu cười, nói: “Tướng nhi, có chuyện gì vậy? Tiểu Nặc không đến chơi với con sao?”
Mộ Dung tướng gật gật đầu, nói: “Vâng, Tiểu Nặc không đến, nhưng Tướng nhi lại gặp được phụ thân.”
Vương Nhược Hi sắc mặt lập tức lạnh tanh sau đó chợt nghe Mộ Dung Tướng ngây thơ nói: “Phụ thân nói, muốn đón mẹ con chúng ta về nhà, phụ thân còn nói, ông nội bà nội đều rất nhớ chúng ta.”
Nghe âm thanh trong trẻo của Mộ Dung Tướng, trong lòng Vương Nhược Hi không khỏi mềm nhũng theo từng câu từng chữ của con trai mình, nhìn Mộ Dung tướng nói: “Tướng nhi, con muốn quay về nhà sao?”
Mộ Dung Tướng cúi đầu, nỉ non nói một câu: “Tướng nhi chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh mẹ thôi.”
Vương Nhược Hi hốc mắt không khỏi đỏ lên, vỗ nhẹ vai Mộ Dung Tướng sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Dung Tướng cúi đầu, còn nói thêm: “Tướng nhi muốn mãi ở bên cạnh mẹ, ở bên cạnh phụ thân, ở bên cạnh ông bà nội.”
Chỉ có điều Vương Nhược Hi dường như không nghe được những lời này của Mộ Dung Tướng.
Mộ Dung Vân Thù đứng đợi ở trước cửa tiệm đã lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của con trai mình đâu, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột. Bồi hồi một lúc chỉ chớp mắt thì đã thấy Vương Nhược Hi vén rèm đi ra.
Mộ Dung Vân Thù trên mặt vui vẻ, đưa mắt nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng, đạm mạc của Vương Nhược Hi.
Vương Nhược Hi thản nhiên nhìn người đàn ông mà đã khiến nàng đánh đổi cả tuổi thanh xuân của mình để dâng hiến toàn bộ trái tim mình cho hắn. Hắn vẫn như trước, vẫn khí chất, vẫn nho nhã bình tĩnh, có điều sắc mặt của hắn thoạt nhiên trông rất tiều tụy. Nàng đã từng thế với chính bản thân mình rằng sẽ không bao giờ để mình dẫm phải vết xe đổ ấy thêm một lần nào nữa, nàng không muốn lãng phí tình cảm của mình cho một người như hắn.Mộ Dung Vân Thù nhìn Vương Nhược Hi chậm rãi đi về phía mình, không khỏi nhẹ giọng kêu: “Nhược Hi...”
“Chàng muốn đưa Tướng nhi trở về nhà?” Vương Nhược Hi mở miệng nói.
Mộ Dung Vân Thù gật gật đầu, lại lập tức nói: “Ta muốn đưa hai mẹ con nàng quay trở về nhà, đã nhiều ngày hai mẹ con nàng không có ở nhà, chỉ có mỗi ta...”
“Tướng nhi còn cần Vũ nhi chữa trị, hai mẹ con ta ở chỗ này là tốt rồi, hơn nữa bây giờ tiệm bánh bề bộn công việc cần ta giải quyết.” Nói xong liền xoay người đi vào cửa tiệm, không hề quan tâm đến Mộ Dung Vân Thù. Mộ Dung Vân Thù nhìn bóng hình nàng lạnh lùng rời đi, thần sắc vô cùng đau khổ, lẽ nào nàng nghĩ rằng sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn để tâm đến hắn nữa sao, nàng không muốn cùng hắn trở về nhà làm lại từ đầu sao?
Khi nãy hắn có xem qua mạch tượng của Tướng nhi, mạch đập đều rất tốt, sức khỏe không có dấu hiệu gì suy yếu. Vậy số công việc trong cửa tiệm nếu như giải quyết xong hết thì có phải nàng sẽ không tìm được lý do nào để trốn tránh hắn, không cùng hắn về nhà nữa? Hai mắt Mộ Dung Vân Thù sáng lên.
Vương Nhược Hi vốn trong lòng nghĩ Mộ Dung Vân Thù sẽ không chịu nổi sự lãnh đạm của mình nên sẽ dần dần bỏ cuộc, không đến quấy rầy cuộc sống mẹ con nàng nữa. Nhưng thật không ngờ ngày hôm sau vừa mới mở cửa thì đã thấy Mộ Dung đứng trước cửa. Mộ Dung Vân Thù vừa thấy Vương Nhược Hi liền nhanh chóng tiến lên nghênh đón mở miệng nói: “Nhược Hi, ta đến giúp nàng, có việc gì thì cứ giao hết cho Ta làm là được rồi.”
Vương Nhược Hi sắc mặt lạnh lùng, nói một tiếng “Không cần” sau đó quay người rời đi.
Mộ Dung Vân Thù cũng quyết tâm không chịu từ bỏ, hắn quyết tâm sẽ không để mất nàng thêm lần nữa, sẽ không buông tay nàng. Trên mặt hắn liền bình tĩnh tươi cười thản nhiên đi bên cạnh Vương Nhược Hi, không cần hắn giúp thì hắn sẽ cướp việc làm giúp nàng. Vương Nhược Hi vừa muốn lấy bánh ngọt ra khỏi lò nướng thì đã bị Mộ Dung nhanh tay giành trước, đương nhiên, ngốc nổi, hắn không có mang bao tay cho nên bị nóng đến nhảy dựng lên.
Vương Nhược Hi nhìn bộ dáng lỗ mãng của hắn, cũng không một chút quan tâm.
Vương Nhược Hi rảnh rỗi tự rót mình chén trà nhưng Mộ Dung Vân Thù lại giành quyền thực hiện, lập tức nhẹ nhàng cầm chén trà lên đưa đến trước mặt nàng.
Vương Nhược Hi muốn tìm sổ quản lý cửa tiệm thì đã thấy Mộ Dung nét mặt vui vẻ đưa đến trước mặt nàng.
Vương Nhược Hi đạm mạc nhìn Mộ Dung Vân Thù. Trước kia cho dù có nằm mơ thì viễn cảnh này nàng vốn chưa bao giờ mơ tới, được bên cạnh hắn được hắn giúp đỡ se chia mọi ưu phiền. Thế nhưng nỗ lực đã nhiều năm, nàng cũng chỉ là một cô gái mỏng manh yếu đuối nào có thể chống cự chờ đợi hắn mãi, nàng đã hoàn toàn hết hy vọng vào hắn, còn hắn, hắn bây giờ lại muốn níu kéo thứ tình cảm mong manh dễ vỡ đó. Thử hỏi vận mệnh là cái chi trên thế gian này.
Vương Nhược Hi có chút đau đầu, Mộ Dung Vân Thù cả ngày đều quanh quẩn bên nàng, Vương Nhược Hi thật muốn mở miệng mắng hắn vài câu nhưng tất cả nàng đều nhịn xuống, chỉ bày khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn.Nghĩ rằng hắn sẽ không chịu nổi qua ngày thứ hai, nhưng không ngờ, không chỉ ngày thứ hai mà ngày thứ ba, ngày thứ tư hắn vẫn đến. Dù sao hắn cũng là chồng Vương Nhược Hi, mặc dù Vương Nhược Hi đã ra lệnh cho mọi người không được cho phép hắn vào nhưng mọi người vẫn không dám gây khó xử cho hắn.
Trên mặt Mộ Dung Vân Thù mang theo ý lấy lòng tươi cười, nụ cười chói lọi sáng ngời. Vương Nhược Hi nàng cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình mới được chứng kiến thấy gương mặt rạng ngời của hắn, có lẽ cách đây cũng nhiều năm rồi, nhất thời có vài phần hoảng hốt: “Nhược Hi, hôm nay cần ta giúp gì không?”
Vương Nhược Hi ngay cả trả lời cũng không, xoay người đi, Mộ Dung nhắm mắt theo sau nàng đến trước cửa phòng thì ngay lập tức lại bị Vương Nhược Hi nhanh chóng đóng oành cửa lại, Mộ Dung mặt mày không khỏi khó chịu đứng bên ngoài.
Mộ Dung Tướng đúng lúc vừa đi tìm Vương Nhược Hi, thấy Mộ Dung Vân Thù đứng trước cửa, liền bất ngờ kêu lên: “Phụ thân.”
Mộ Dung ánh mắt lóe lên như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình, ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Dung Tướng, chỉ chỉ vào cánh cửa trước mặt.
Mộ Dung Tướng liền hiểu ra hướng về phía cửa hô to: “Mẹ ơi, là Tướng nhi.”
Cửa phòng liền mở ra, Vương Nhược Hi kéo Mộ Dung Tướng vào, Mộ Dung Vân Thù nhân cơ hội đó lại nói: “Nhược Hi, thật sự không cần ta ta giúp việc gì sao?”
Vừa hỏi xong, liền oành một tiếng, cửa phòng lập tức đóng sầm lại.
Vương Nhược Hi bị bản tính cứng đầu của Mộ Dung Vân Thù trong lòng liền có chút lo lắng. Nếu như là Mộ Dung Vân Thù của trước kia thì nàng có lẽ sẽ dễ đối phó hơn, nhưng hôm nay hắn lại có quyết tâm cao đến vậy, tính tình lại bướng bỉnh cứng rắn, có dù có bày ra bộ mặt lạnh lùng thờ ơ đến mức nào thì nàng cũng không biết nói những lời thế nào để cự tuyệt hắn.
Vương Nhược Hi mang Mộ Dung Tướng vào phòng cho đến trưa mới mở cửa đi ra, nàng nghĩ Mộ Dung Vân Thù hẳn là đã trở về rồi.
Nhưng không ngờ vừa đi qua xem phòng làm bánh một chút thì đã bắt gặp Mộ Dung ống tay áo đã cuộn lên trên quá cùi tay, cùng với thợ làm bánh học hỏi tham khảo cái gì đó, trong tay cầm lấy túi bắt bông kem vẽ loạn vài thứ trên bánh, dạng to dạng nhỏ đủ kiểu, hắn cảm thấy công việc này cũng không khó khăn là mấy với đôi bàn tay khéo léo của một thần y như hắn. Hoàn thiện xung quanh bánh, chính giữa bánh hắn còn ghi thêm hai chữ HI và TƯỚNG.
Nhược Hi, Tướng nhi.
Vương Nhược Hi nhìn hai chữ này xong, trong lòng không khỏi có chút đau đớn, chua xót. Nhớ lại năm xưa, khi đó nàng vẫn là một cô gái cởi mở thẳng thắn, nàng thích hắn, cho nên một ngày nàng cầm lấy tảng đá nhỏ vết tên hắn trên mặt đất, khi đó hắn cũng không cảm thấy bẩn thỉu cũng vui vẻ cầm tảng đá trong tay nàng viết tên nàng. Sau khi kết thành vợ chồng thì xung đột bắt đầu nổi lên, cảm tình rạn nứt, cũng là có một lần nàng viết trên tờ giấy tên của hắn, Vân Thù, Vân Thù, nàng ngồi ngắm đến phát ngốc, ngày đêm ngóng trông hắn trở về nhà. Nhưng giấy đã ố, chữ đã phai...mà người vẫn không thấy.
Vương Nhược Hi ngốc lăng đứng nhìn, Mộ Dung Vân Thù đột nhiên xoay người lại, sắc mặt vui mừng lên tiếng: “Nhược Hi, có việc cần ta giúp sao?”
Vương Nhược Hi lắc lắc đầu.
Mộ Dung Vân Thù không hề đề cập đến việc muốn đưa nàng cùng con trai quay trở về. Mỗi ngày đều đứng ở trong cửa tiệm, nếu Nhược Hi muốn làm cái gì thì hắn sẽ lập tức có mặt để giúp nàng giải quyết. Thậm chí buổi tối cũng ở lại qua đêm ở đây, hắn là đàn ông ngủ ngoài ghế hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Mộ Dung Tướng chứng kiến cảnh này có chút đau lòng, nắm lấy tay áo Vương Nhược Hi lắc lắc: “Mẹ à, mẹ không quan tâm đến phụ thân nữa sao?”
Vương Nhược Hi vỗ vỗ đầu: “Ngủ đi.”
Vương Nhược Hi dần dần cũng đã quen với sự hiện diện của Mộ Dung Vân Thù bên cạnh mình, nàng dần coi hắn là người vô hình, mặc kệ hắn nói gì với nàng, nàng cũng không hề quan tâm để ý đến hắn, có đôi khi cảm thấy phiền phức nàng liền tìm một chỗ nào đó để trốn tránh hắn.
Tâm của nàng bắt đầu thả lỏng, đã không còn lo lắng như dạo trước nữa, cũng rất tò mò muốn biết trong lòng Mộ Dung chàng ấy đang nghĩ cái gì, còn nàng coi tình cảm giữa mình với chàng ấy là gì, nhất thời có chút mờ mịt.
Vương Nhược Hi vừa mới cầm bút lên định vẽ vời vài kiểu thì đột nhiên phát hiện có vài tờ giấy đã được thấm mực, mà nội dung trên mỗi một tờ giấy đều giống nhau, đều xiêu xiêu vẹo vẹo viết: “Mẹ, phụ thân, Tướng nhi, cùng bên cạnh nhau.”
Đây là nét chữ của Mộ Dung Tướng, vừa nghệch ngoạch mang nét trẻ con, lại thuần phác đáng yêu.
Vương Nhược Hi nhẹ nhàng cầm tờ giấy kia lên, trong lòng không khỏi rối răm, nhìn từng nét chữ trên tờ giấy không khỏi có chút suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Mộ Dung vẫn như thường lệ đến Viên Mãn tự rất sớm, biết được Vương Nhược Hi đang vẽ trên giấy thiết kế vài kiểu trang trí bánh nên muốn giúp nàng mài mực. Việc nàng thờ ơ lạnh lùng với hắn đối với hắn mà nói đã thành thói quen, cũng không tưởng hôm nay, vừa mới cầm lấy kia mặc, liền nghe nếu hi mở miệng nói: “Không cần, tự ta làm là được rồi.”
Mộ Dung ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn Vương Nhược Hi. Nhiều ngày qua, nàng vẫn kiên quyết không muốn cho ta một cơ hội để bù đắp lỗi lầm sao? Nghĩ vậy không khỏi khổ cười rộ lên, trên mặt đầy vẻ chua sót.
Vương Nhược Hi dường như không cảm nhận được thần sắc khác thường của hắn, tiếp tục nói: “Nếu như chàng thật sự muốn giúp ta, vậy chờ đến khi đón ta trở về phủ rồi giúp ta đi.”
P/s: Àn nhong...Ta nguyện đứng đây hứng đạn của các nàng..nhưng cũng để Ta đây có vài lời chúc nàng ngày quốc khánh - đi chơi vui vẻ a...còn nữa...cho ta biết ý kiến của các nàng về việc Nhược Hi có nên đồng ý tha thứ cho Mộ Dung không...còn Ta...Ta thấy đã đến lúc cho tên chết tiệt này một cơ hội để sửa sai rồi...