Ngày qua ngày Dạ Trọng Hoa vẫn không khác gì tình trạng của người thực vật, không cử động cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Âu Dương Vũ không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt đau lòng. Trọng Hoa, ta nhớ giọng nói chàng đến chết mất thôi. Nếu ngay bây giờ có phép màu chàng tỉnh dậy nhìn ta một lần thôi thì tốt biết bao.
Hơn nữa một người đàn ông thuộc về quốc sự, là trụ cột của dân chúng sao có thể nằm bẹp ở đây được, chàng phải nhanh chóng tỉnh dậy xử lý số chuyện còn lại a!
Nhớ tới kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này đang bất tỉnh nhân sự bị trói dính chặt vào cột bên trong kia. Âu Dương Vũ không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng trong lòng, đôi mắt nàng nhíu lại, vốc một gáo nước hất thẳng vào mặt hắn.
Bị ngất qua một đêm, hai mắt hắn từ từ thích ứng với điều kiện hiện tại, hắn cảm thấy mơ mơ màng màng, toàn thân hắn bắt đầu trở nên đau nhức, đặc biệt là hai bả vai, hắn nhịn không được rên lên một tiếng.
Ai nhô!!!
Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơn nữa còn có chút lệ khí bức người trông vô cùng máu lạnh.
Đây chính là cô gái suýt chút nữa đã tiễn mình lên chầu trời!
Cô gái trước mắt hắn, xinh đẹp có thừa, diễm lệ rúng động lòng người nhưng sự lạnh lùng nguy hiểm toát ra từ người nàng khiến hắn bắt đầu trở nên nao núng sợ hãi. Tào thiên sư không dám hé răng, càng không dám cử động nhiều, toàn thân hắn nhịn không được lạnh run, hắn nhớ tới món vũ khí trên tay nàng tối hôm qua, món vũ khí đó thật đáng sợ!
Ngón tay Âu Dương Vũ khẽ vuốt ve gương mặt Dạ Trọng Hoa đang yên tĩnh nằm trên giường, âm thanh lạnh lùng nói: “Nói, rốt cuộc ông đã làm gì với chàng ấy?”
Tào pháp sư đưa mắt nhìn thấy Dạ Trọng Hoa hôn mê nằm đó, trong mắt ánh lên một tia đắc ý nhưng lập tức che giấu đi, tròng mắt nhanh chuyển đổi mở lớn kinh ngạc, nói: “A, đây không phải là Ninh vương điện hạ sao? Chuyện gì đây? Sắc mặt ngài ấy sao khó coi thế kia?”
“Đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi, nếu không phải bị ông yểm bùa nguyền rủa, chàng ấy sao có thể hôn mê bất tỉnh như bây giờ?!” Âu Dương Vũ nhìn Dạ Trọng Hoa bằng đôi mắt buồn khổ, đau đớn, đều chính là quà do chính tên khốn nạn nhà ngươi ban tặng, còn dám mạnh mồm giả ngu à? Tức giận trong lòng nàng càng lúc càng tăng cao!
Chưa từng có một chuyện gì khiến nàng trở nên bế tắc, bất lực như thế này.
Sắc mặt nàng dần trở nên khó coi, nhấc chân bước từng bước một, đến khi đứng trước mặt Tào pháp sư, nàng không chút do dự ném cho hắn một cái tát thật kêu. Nửa khuôn mặt của hắn lập tức hằn in năm dấu tay nàng, đỏ thẫm trông kinh người. Tào thiên sư ôm lấy mặt mình, cầu xin: “Tôi không biết, làm sao tôi có thể biết được? Cô nương, xin cô đừng làm khó tôi, cô tìm sai người rồi!”
Bây giờ Tào pháp sư thật sự hận không thể bóp chết bản thân mình, tối hôm qua chỉ vì muốn bảo toàn tính mạng, ngu xuẩn nói sang sảng một câu cho nên bây giờ hắn không biết phải giải thích thế nào cho phải.Âu Dương Vũ tức giận đến cực điểm, bàn tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng vung một cước đá lên người hắn, mặc dù không hoàn toàn dùng sức nhưng cũng đủ khiến cho đối phương sống dở chết dở.
Tào pháp sư cảm thấy trước ngực đau nhức, hai tay nhanh chóng ôm ngực lăn lộn trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại, trong miệng liên tục cầu xin tha thứ: “Đừng đánh, đừng đánh, tôi nói, tôi nói...”
Khóe môi Âu Dương Vũ cong lên, trong mắt ánh lên một tia sát ý, miệng từng chút từng chút một gằn giọng: “Tào pháp sư, nếu ông không nói ra biện pháp đảo ngược lời nguyền, tôi có cả hàng trăm hàng ngàn cách để tra tấn ông, khiến ông có cầu xin muốn chết cũng không thể!”
Đêm qua Tào pháp sư đã nếm mùi dọa nạt của Âu Dương Vũ, vừa rồi trong lòng hắn còn vô cùng đắc ý khi thấy nạn nhân của hắn – Chiến thần Nam Ninh đang nằm hôn mê trên giường nhưng bị Âu Dương Vũ uy hiếp bức đến đường chết, hắn đành ấp a ấp úng nói: “Tôi...tôi...Bây giờ vẫn chưa tìm ra cách.”
Nói vừa xong, hắn lập tức ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Vũ dần dần sắc lạnh đầy mùi máu tươi, cái thứ đáng sợ mà hắn nhìn thấy đêm hôm đó lại một lần nữa đặt lên thái dương hắn. Trong lòng hắn cả kinh, nhưng lại không dám nói dối, vội vàng nói: “Con rối nguyền rủa được giấu ở dưới sàng giường tôi!”
Trong mắt Âu Dương Vũ lóe lên một tia lo lắng, tính nhẫn nại của nàng dường như bị mấy lời dối trá của hắn cắn nuốt tất cả, họng súng chặt chẽ dán lên trán hắn, âm thanh như phần tử khủng bố sắp giết người tới nơi: “Ông có tin tối nay tôi sẽ đưa ông xuống địa ngục ngay tại đây không?”
Dưới sàng giường? Quân doanh của Bắc Mạc? Âu Dương Vũ đương nhiên không tin.
Cả người Tào pháp sư căng lên như dây đàn, hơi thở của Diêm Vương đang gần bên tai hắn, đời hắn còn dài, hắn không muốn vô duyên vô cớ bỏ mạng ở đây a! Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, thật ra hắn đâu có muốn làm chuyện hoang đường, lớn gan thế này, mặc dù hãm hại người khác, làm trái với luân thường đạo lý thông thường. Cho nên bây giờ... hại người hại mình.
Lúc này hắn vô cùng hối hận, toàn thân đau đớn không dứt, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, sợ hãi đến cực điểm.
Hắn khó khăn mở miệng với một bên má bị sưng, bày ra vẻ mặt khẩn trương, khóe mắt còn có chút lệ sắp tràn ra: “Cô nương, những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, tôi không dám lừa cô, nếu như tôi nói sai chữ gì, nhất định sẽ...sẽ bị trời phạt sai Thiên lôi xuống đánh chết a.”
Thì bảo là sét đánh mọe rồi...đúng là người cổ đại, gì cũng dông dài mắc mợt hà!!!
Âu Dương Vũ nhìn bộ dạng của Tào pháp sư lúc này, nghi ngờ trong lòng có chút vơi đi.
Chỉ có nếu như nói rằng nàng hoàn toàn tin tưởng những gì tên pháp sư xảo quyệt này nói thì xin lỗi, điều đó là không thể, như vậy thì...
Âu Dương Vũ nhanh tay lấy một viên thuốc màu đen, mùi vị khó ngửi vô cùng từ trong lòng mình ra. Nàng nắm chặt cằm dưới của hắn, dùng lực khiến cho miệng hắn mở ra. Tào pháp sư biết rõ cô gái trước mắt mình đang làm gì, vội vàng chống cự cố ngậm chặt miệng nhưng không thể, bên má hắn vẫn còn đau nhức, với sức lực suy yếu lúc này hắn không thể làm gì được. Chỉ đành có thể mặc Âu Dương Vũ nhét viên thuốc đó vào miệng hắn, sau đó nàng điểm huyệt đưa toàn bộ viên thuốc trôi tuột vào cổ họng hắn, thản nhiên nói: “Đây là thuốc độc do chính tôi nghiên cứu chế tạo ra, cứ cách mười hai canh giờ ông phải uống một viên thuốc giải, nếu không ông sẽ lập tức hóa thành một vũng máu loãng. Nếu như tôi phát hiện ông đang nói dối thì...”Âu Dương Vũ lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi cong lên một chút ý cười hài lòng.
Vừa nghe được mấy chữ bản thân mình biến thành vũng máu loãng, toàn thân hắn như run lên bần bật, hắn có cảm giác như hắn sắp được tham gia một bữa tiệc rượu mà thiếp mời là do chính tay Bạch Vô Thường mang đến.
Âu Dương Vũ buông tay, hắn lập tức liều mạng ho khan, muốn nôn viên thuốc đó ra khỏi miệng mình nhưng không may thuốc đã sớm hòa tan vào trong dạ dày hắn.
Hắn cảm thấy cả thế giới xung quanh mình hoàn toàn sụp đổ, hắn quỳ ập xuống đất, hai mắt vô thần.
Âu Dương Vũ không muốn trì hoãn thêm thời gian, sai người buộc Tào pháp sư lại vào cột sau đó đứng trông chừng. Còn nàng thì tự mình thay đổi y phục màu đen, triệu hồi Hải Đông Thanh ra ngoài không gian.
Hải Đông Thanh được Âu Dương Vũ gọi ra ngoài thì vô cùng hưng phấn, thầm thì kêu hai tiếng, Âu Dương Vũ vỗ nhẹ đầu nó, nhanh chóng nhảy lên lưng nó, Hải Đông Thanh hiểu ý cúi thấp người, đập cánh đưa nàng bay lên cao.
Hải Đông Thanh bay với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát Âu Dương Vũ đã có mặt tại quân doanh của Bắc Mạc.
Vì lần trước đã thâm nhập vào một lần nên Âu Dương Vũ mới dễ dàng trà trộn đến nơi ở của Tào pháp sư. Từ sau khi hay tin Tào pháp sư mất tích, lều của hắn không hề có ai đến canh chừng nên Âu Dương Vũ có thể thuận lợi đi vào.
Âu Dương Vũ nhanh nhẹn đi thẳng đến giường Tào pháp sư, phát hiện dưới sàng có một con búp bê bằng vải, trên trán có dán thêm một tờ bùa chú màu vàng có ghi ngày sinh tháng đẻ của Dạ Trọng Hoa, trên mặt con búp bê được gắn đầy kim châm xung quanh.
Thứ này thật khiến cho người khác cảm thấy ghê rợn.
Âu Dương Vũ toàn thân phát run, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia giận dữ!
Ngày tháng sinh của Dạ Trọng Hoa – ngày tháng sinh của hoàng tử Tây Lăng quốc, làm sao có thể lọt ra ngoài, nằm trong tay quân địch.
Bóng đêm bao phủ một vùng yên ắng, lạnh lẽo, cách đó không xa chính là vị trí kho lương thực bị thiêu đốt.
Âu Dương Vũ vốn định rời đi thì đột nhiên một phát hiện có người đến liền lập tức vỗ nhẹ đầu Hải Đông Thanh đang định cất cánh bay đi, lệnh cho nó im lặng ngồi xuống.
Âu Dương Vũ dùng đôi tai cực kỳ linh mẫn nghe được âm thanh trầm thấp vang lên: “Bẩm báo tướng quân, là thư của Ngũ hoàng tử.”
Đôi mắt Âu Dương Vũ khẽ híp lại nghĩ ngợi, mày nhíu chặt.
Ngũ hoàng tử?
Nàng nghe qua tình báo, ở Bắc Mạc chỉ có bốn vị hoàng tử, lôi ra đâu vị ngũ hoàng tử ở đây?
Theo trực giác mách bảo, chuyện này chắc chắn có ẩn tình rất quan trọng, nàng lợi dụng bóng đêm ẩn mình, giống như một con mèo hoang nhỏ nấp kỹ bên cạnh lều của thủ lĩnh tướng quân, giấu đi hô hấp của mình.
Một cái hùng hậu hữu lực thanh âm mang theo vài phần ý cười: “Mười tòa thành trì nhưng thật ra cái tốt lắm lợi thế, làm khó ngũ hoàng tử bỏ được.””Nói như vậy là tướng quân đã đồng ý rồi?”
“Tất nhiên, Ngũ hoàng tử quả là người nhanh tay lẹ mắt, lần giao dịch này ngài nhận được món hời lớn rồi!”
Một âm thanh khác có chút chần chờ vang lên: “Có điều Ninh vương của Tây Lăng quốc còn chưa chết...”
“Chuyện đó chỉ còn phụ thuộc vào thời gian thôi, không sớm thì muộn. Tào pháp sư biến mất không vết tích, nói vậy thì cũng không ai có thể cứu được hắn! Tôn công công cũng là người của Ngũ hoàng tử, đến lúc đó toàn bộ quyền binh Tây Lăng sẽ bị khống chế, đây không phải là chuyện quá tốt sao?”
Âu Dương Vũ nghe được một câu này, trong lòng nghĩ ngợi, lấy hết toàn bộ thông tin vừa nãy nghe được gắn kết lại với nhau. Tôn công công – Ninh vương - Lẽ nào Ngũ hoàng tử mà bọn họ đề cập đến chính là Dạ Phi khanh?
Từ lần gặp đầu tiên nhìn thấy Dạ Phi khanh, nàng đã cảm thấy kẻ này không phải loại người đơn giản, hắn dễ dàng biết rõ sở thích của người khác, cho nên thái hậu và hoàng thượng đều vô cùng yêu mến hắn. Hắn đi sang nước khác học hỏi trở về, ôn nhuận như ngọc, cách cư xử thanh nhã như cúc, giống như không hề có lòng tham lam tranh quyền đoạt thế, suốt ngày chỉ giữ một kiểu cách thản nhiên, không quan tâm đến lợi ích, vậy tất cả những biểu hiện trên của hắn đều là giả dối!
Đúng rồi! Từ sau khi hắn trở về nước, con người Dạ Phi Hi hình như có chút thay đổi, vài thủ đoạn vụng về ngu xuẩn khi xưa nay lại trở nên thâm độc, rất đáng để coi trọng, đề phòng. Điển hình như việc hắn dám lấy bí mật quân sự ra để hãm hại nàng. Nếu như phản ứng của nàng không đủ nhanh nhạy thì suýt chút nữa nàng đã bại trong tay Dạ Phi Hi. Vậy có lẽ những sự kiện xảy ra sau đó đều do chính một tay hắn sắp xếp.
Sắp xếp lại từ đầu đến cuối, hắn dường như không hề ra mặt, càng không có lộ ra sở hở hay bất ỳ bằng chứng nào chứng minh. Cách làm việc của hắn gọn gàng sạch sẽ đến mức nàng không hề có một chút hoài nghi đến hắn, nếu vậy thì tên này tâm cơ quá thâm sâu, thật đáng sợ.
Lần này Dạ Trọng Hoa gặp phải nguy hiểm, cũng bởi vì chuyện quân sự bị tiết lộ ra ngoài. Nói vậy kẻ tiếp tay cho giặc không ai khác là... Tôn công công. Một trong những thuộc hạ dưới trướng hắn?
Đôi mắt sắc lạnh lóe lên một tia chết chóc ẩn sau màn đêm đen nơi quân doanh Bắc Mạc. Nếu như đã biết được vài tin tình báo quan trọng thế này, bước tiếp theo của nàng chính là rời khỏi hang cọp.
Nàng còn chưa kịp rời đi, thì đột nhiên âm thanh bàn bạc ngừng lại, quát lớn: “Ai ở bên ngoài?!”
Thủ lĩnh tướng quân xốc lều lên đi thẳng đến chỗ Âu Dương Vũ đang ẩn nấp. Sự kết hợp giữa bộ trang phục màu đen của Âu Dương Vũ với màn đêm phía sau khiến màn ngụy trang của nàng trở nên hoàn hảo, nàng không một chút nhúc nhích, đôi mắt chợt lóe, hắn tới gần rồi.
Được lắm, thời cơ đã đến. Nàng đưa lưng về phía hắn! Lắc mình nhanh gọn đâm một dao vào cổ hắn.
“Tướng quân!” Nói thì chậm mà làm thì nhanh, chỉ mấy vài giây sau một toán binh sĩ bên trong hô lên một tiếng gọi thì đột nhiên nghe được âm thanh thản nhiên của tướng quân truyền đến “Lập tức phái người điều tra Tào pháp sư, sợ là hắn đã chạy trốn rồi!”Tên lính đó có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Tướng quân?! Giọng ngài có vẻ khang khác.”
“ Đột nhiên bị đau cổ họng!” Âm thanh ồm ồm khó nghe lại một lần nữa vang lên.
“Ra vậy! Nhưng ý của Tướng quân là gì?!”
“Tào pháp sư là kẻ nhát chết, nếu như rơi vào tay của Tây Lăng quốc, sợ rằng hắn sẽ tiết lộ bí mật của chúng ta!”
“Vâng!”
Thực ra người vừa lên tiếng chính là Âu Dương Vũ, nàng đang đứng trước thi thể tên thủ lĩnh tướng quân, chống đỡ hắn ngồi thẳng lưng, sau đó lấy mặt nạ biến đổi giọng đáp lời tên binh lính kia.
Có cảm giác như tiến sĩ Agasa là con cháu đời thứ n của Âu Dương Vũ...=.=
Đợi đến khi tên kia chạy đi thực hiện mệnh lệnh thì Âu Dương Vũ mới lắc mình đi vào trong lều, tìm kiếm một chút nhưng không có chút tin tức gì cơ mật, chỉ có một bức thư đã mở đặt trên bàn.
Quả thật là chữ của Dạ Phi khanh: Mười tòa thành trì đổi lấy tính mạng Ninh vương!
Thứ Dạ Phi Khanh muốn không chỉ là tính mạng của Dạ Trọng Hoa mà hắn còn muốn có ngôi vị hoàng đế.
Nơi này không thể ở lại lâu, thi thể của tên tướng quân kia sẽ nhanh chóng bị phát hiện, đến lúc đó nàng có trốn cũng không thoát. Âu Dương Vũ nhanh chân nhảy lên lưng Hải Đông Thanh, nó dùng tốc độ nhanh như tia chớp mang Âu Dương Vũ rời đi.
Vừa quay trở về doanh trại của Tây Lăng, Âu Dương Vũ đưa con búp bê đó cho Tào pháp sư, hăm dọa quát: “Mau!”
Tào pháp sư cầm lấy con búp bê đầy kim châm, sợ hãi liếm môi, khẩn trương nói: “Tôi sẽ cố hết sức...”
Âu Dương Vũ tay cầm họng súng chĩa vào huyệt thái dương của hắn, ôn nhu tươi cười đến dễ sợ: “Tào pháp sư, bao lâu....”
“Bảy ngày, bảy ngày... Không không, năm ngày... Năm ngày... Ba ngày...” Tào pháp sư nhìn thấy khí lạnh toát ra từ người Âu Dương Vũ thì lập tức quỳ xuống, bi thương nói, “Thật sự không thể nhanh hơn được nữa đâu a.”
Âu Dương Vũ đưa súng lục nhắm bắn vào chén trà bên bàn, cái chén lập tức nổ tung, mảnh vỡ văng ra tứ phía, nàng tao nhã thổi nhẹ đầu súng, không chút để ý nói: “Con người của tôi vốn không có tính nhẫn nại, nếu sau ba ngày mà Ninh vương điện hạ vẫn không tỉnh lại thì thứ đang chờ ông đối mặt chính là địa ngục!”
Lời của nàng lạnh như băng tuyết ngàn năm không tan chảy. Đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa một tia máu lạnh ghê người.
Âu Dương Vũ ép Tào pháp sư uống thuốc độc cho nên nàng không sợ hắn giở trò lừa dối hay đùa giỡn với nàng. Có điều, nàng muốn chơi chiêu vừa đánh vừa xoa với hắn, Âu Dương Vũ khẽ cười khinh, lấy một viên ngọc quý từ trong không gian đặt trước mặt hắn: “Chỉ cần ông cứu sống được Ninh vương, tôi sẽ cho ông những thứ có giá trị gấp nhiều lần thứ mà Bắc Mạc ban cho ông.”
Âu Dương Vũ nhìn thấu được đôi mắt tham lam của Tào pháp sư, còn có nuốt nước miếng thì bên môi nàng cong lên ý cười nhạt.Nắm được nhược điểm của đối phương thì không có gì là không khống chế được!
Chậm nhất là trưa mai, quân lính Bắc Mạc chắc chắn sẽ phát hiện ra xác chết thủ lĩnh của bọn hắn, việc bọn chúng xông đến báo thù là chuyện không thể tránh khỏi, nàng cũng không thể ngồi không chờ chết.
Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, bên ngoài vang lên tiếng la ầm trời, Âu Dương Vũ thay đổi y phục, đứng ở ngoài doanh trại.
Vân Thương vội vàng chạy tới, nhìn thấy Âu Dương Vũ liền vội vàng nói: “Tẩu tử, Bắc Mạc dẫn quân sang đột kích quân ta, nghe nói là thủ lĩnh của bọn chúng bị sát hại, muốn báo thù cho thủ lĩnh!”
Âu Dương Vũ bình tĩnh gật đầu, nói: “Đối phương ước chừng có bao nhiêu người?”
“Khoảng hai mươi ngàn người, chết tiệt, cái gì mà lấy dân chạy nạn làm lý do.” Sắc mặt Vân Thương bắt đầu sốt ruột, không khỏi căm hận nói: “Dùng dân chạy nạn để lấy cớ gây chiến với chúng ta chứ rõ ràng bọn sói đói đó đã rình mồi chúng ta từ lâu lắm rồi.”
Âu Dương Vũ tiếp tục nói: “Chúng ta còn có bao nhiêu người có thể tham gia chiến đấu?”
Thốt ra lời này, Vân Thương lại bùng lên lửa giận lên, nói: “Vốn ban đầu lực lượng vẫn còn dồi dào, nhưng từ ngày Tôn công công lên nắm quyền chỉ đạo lung tung đã gây tổn thất không ít binh lực, cho nên hiện nay tính ra thì cũng chỉ có mười ngàn năm trăm người!”
Mười ngàn năm trăm người? Đủ!
Âu Dương Vũ híp mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng, có chiến thuật rồi.
Bây giờ Dạ Trọng Hoa đang còn vướng bận bởi con búp bê nguyền rủa, Tào pháp sư lại là một tên tham sống sợ chết, mưu mô quỷ quyệt, nàng tuyệt đối không thể để cho tình hình binh lính trong quân doanh hỗn loạn, nếu không Dạ Trọng Hoa sẽ gặp nguy hiểm!
“Năm ngàn thuộc hạ thân tín của Trọng Hoa giao lại cho ta, cộng thêm năm ngàn binh lính, tổng cộng là mười ngàn, lập tức triệu tập đến đây, ta muốn cầm binh xuất chiến!” Âu Dương Vũ thản nhiên yêu cầu.
Sắc mặt Vân Thương đột ngột biến đổi, nói: “Tẩu tử, chuyện này làm sao có thể được, đối phương có hai mươi ngàn người còn tẩu chỉ nắm trong tay mười ngàn, sao có thể địch lại nổi! Không được, muốn xuất chiến thì phải để ta!”
“Trọng Hoa cần ai đó bảo vệ, quân doanh cần binh lính để cầm cự, ta để lại năm ngàn người cho ngươi, giúp ta bảo vệ thật tốt cho Trọng Hoa. Ngươi không cần quá lo lắng, chủ tướng của bọn địch đã chết, lương thực bị đốt sạch, tin ta đi, một vạn người, đủ!”
Âu Dương Vũ điềm nhiên phân phó, mặt không biến sắc, trong mắt lóe lên một tia tự tin khiến người đối diện cảm thấy tin tưởng. Vân Thương có chút cân nhắc, hắn biết, bên phía địch không hẳn chỉ có hai mươi ngàn người. Âu Dương Vũ dẫn một trong ba phần binh lính của đội đi tham gia ứng chiến, để lại hai phần ở lại đây ứng biến nếu có tình huống phát sinh.
Vân Thương do dự, bên ngoài tiếng hét hò của quân địch vang lên dữ dội hơn, Âu Dương Vũ quyết đoán nói: “Nhanh đi triệu tập mười ngàn quân, ta muốn lập tức xuất phát!”Vân Thương cũng biết không thể khuyên giải được gì, liền ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vũ nói: “Được rồi, tẩu tử, nhất định phải bảo trọng!”
Âu Dương Vũ gật gật đầu, Vân Thương xoay người nhanh chóng triệu tập binh mã.
Vân Thương dùng tốc độ cực nhanh hết mức của mình, chỉ trong vòng một khắc, một vạn người ngựa đã tập trung chỉnh tề bên dưới, Âu Dương Vũ đứng trước một đội quân, mặc áo giáp nói: “Các huynh đệ, hôm nay ta muốn cùng mọi người đánh một trận chiến sinh tử đầy gian khổ, mọi người có nguyện ý không?”
“Nguyện ý!” Âm thanh hồi đáp vang rầm trời.
Vốn Ninh vương phi là phụ nữ, ban đầu bọn họ không phục, một cô gái với vẻ bên ngoài mảnh mai yếu đuối lại trở thành thống soái cả tam quân, đây không phải là chuyện cười sao?
Nhưng ngay ngày hôm trước, cũng chính cô gái mảnh mai yếu ớt đó đã dẫn dắt từng đường đi nước bước, lãnh đạo bọn họ đi cướp đoạt lương thực của quân địch, với một cái đầu nhạy bén, mưu kế nàng có thừa ; với một sự dũng cảm thể hiện bởi sự tự tin quyết đoán trên gương mặt nàng, bọn họ đã lập tức vứt bỏ định kiến ban đầu về nàng.
“Được, vậy chia mười ngàn người ở đây thành mười tiểu đội nhỏ, mỗi tiểu đội chọn ra một tiểu đội trưởng bước ra khỏi hàng!” Âu Dương Vũ điềm tĩnh lên tiếng.
Chỉ mấy giây sau khi lời vừa dứt, mười tiểu đội trưởng ngay ngắn bước ra khỏi hàng, Âu Dương Vũ tiếp tục nói: “Một khi đã nhận mệnh lệnh của ta, các người phải nghiêm túc chấp hành đúng thời gian hạn định, nếu như chậm một giây, thứ chờ các người trước mắt chính là Quỷ môn, tất cả đã rõ hết chưa?”
“Thuộc hạ đã rõ!” Mười tiểu đội trưởng chỉnh tề cất giọng đáp.
Trong mắt Âu Dương Vũ lóe lên tia kiên định, nói: “Mười tiểu đội trưởng đi theo ta, lập tức xuất phát!”
“Tuân mệnh!” Hai tiếng đáp đầy nhuệ khí vang lên.
An Nhất Liệt là chủ tướng mới nhậm chức ở Bắc Mạc, vừa nắm binh quyền trong tay, hắn lập tức mang theo hai vạn người ngựa đi thẳng đến quân doanh của Tây Lăng quốc, trên mặt tràn ngập phẫn nộ. Thủ lĩnh trước của bọn họ chết chỉ bằng một nhát dao chí tử, cách thức giết người này quá tàn nhẫn.
Đêm ngày hôm ấy, lương thực bị thiêu đốt, thậm chí bọn họ còn được chứng kiến một thứ vũ khí nguy hiểm ném xuống. Bây giờ thủ lĩnh đột nhiên bị giết, chuyện này nhất định có liên quan đến bọn Tây Lăng quốc!
Món hận này của Thủ lĩnh, bọn hắn nhất định phải báo!
An Nhất Liệt dẫn theo đội quân hùng hậu chạy như điên đến quân doanh Tây Lăng. Sáng nay quân hậu cần đã nhanh chóng tiếp ứng lương thực cho nên lòng quân lung lay đã được ổn định.
Thấy quân doanh của Tây Lăng quốc hiện ra, đáy mắt hắn tản một tia thống hận.
Ngay tại giờ phút này, một con ngựa chạy từ tiền phương tới, người trên ngựa chính là tướng sĩ mà hắn giao nhiệm vụ đi thu thập tin tức.Hắn kéo dây cương, nhảy xuống ngựa báo cáo: “An tướng quân, đại bộ phận quân Tây Lăng đang rút lui, chạy trốn về hướng núi Hách Lam!”
“Cái gì? Chạy trốn?” Trong mắt An Nhất Liệt bùng lên ngọn lửa giận ngút trời, hắn nhất định không thể để bọn chúng chạy thoát!
Nghĩ như vậy, An Nhất Liệt nhanh chóng đưa ra chiến lược, lên tiếng nói: “Mười lăm nghìn người cùng ta đuổi theo bọn chúng, năm ngàn người còn lại, cẩn thẩn theo sau!”
Nói xong hắn vung roi phóng ngựa chạy như bay ra ngoài, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ rằng không thể để bọn họ chạy thoát, tuyệt đối không!
Âu Dương Vũ cầm đầu dẫn theo một vạn người hành quân nhanh chóng, năm ngàn người của Dạ Trọng Hoa mấy ngày trước nhờ được Âu Dương Vũ huấn luyện khắc khe nên năng lực đã tiến triển vượt bậc. Bây giờ bọn họ rất phục tùng Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ dưới chân dừng lại, toàn bộ quân đội liền ngừng lại.
Lúc này Âu Dương Vũ xoay người nhìn mười tiểu đội trưởng, ra lệnh: “Tám tiểu đội trưởng bên này theo ta lên núi, hai người còn lại tập trung sau nhà chòi nhỏ, dẫn dụ quân địch đến giữa khe núi lớn đằng kia, bên dưới đã sắp xếp người ở đó, hãy nghe theo chỉ huy của họ. Tám người đi theo ta tiếp tục đi lên trên đỉnh, số còn lại đốt lửa tung khói ngăn cản đường tiến của quân địch, sau khi bố trí xong, xóa toàn bộ dấu vết của mình, đã rõ không?”
“Đã rõ!” Mười tiểu đội trưởng cùng chín mươi hai người còn lại đồng thanh hô ứng.
Sau khi ra lệnh, Âu Dương Vũ lập tức mang theo tám tiểu đội trưởng lên đường. Số còn lại bắt đầu xuống núi đốt lửa.
Mấy ngày trước, Âu Dương Vũ đã tìm hiểu hướng gió cho buổi hành quân hôm nay, nên nàng mới quyết định lệnh cho quân lính đốt khói. Đợi đến khi khói lửa phong tỏa dày đặc, người của nàng sẽ nhanh chóng xóa toàn bộ dấu vết trên đường đi, sau đó tiếp tục cuộc hành quân.
Quân Bắc Mạc kiên trì chạy đuổi theo, không chút chậm trễ, càng không hề giảm tốc độ. Trong lòng An Nhất Liệt có chút do dự, hắn sợ trúng phải mai phục, quân đội Tây Lăng không thể coi thường, dưới tình hình thiếu người thế này, bọn họ sẽ không dễ dàng ngóc đầu tham chiến. Lẽ nào có bẫy đằng sau.
Sự do dự của An Nhất Liệt cũng chính là một trong những yếu tố mà Âu Dương Vũ cần, nàng có thể lợi dụng điều này để kéo dài thời gian chuẩn bị.
An Nhất Liệt một bên hoài nghi, một bên lại không muốn bỏ lỡ mất cơ hội. Hắn bắt đầu tự trấn an mình. Từng đường đi nước bước của hắn chỉ có đúng, nếu đám người giết người rồi phủi sạch tay bỏ chạy dám chạy trốn, hắn không ngại dùng hết sức đuổi theo.
Theo mệnh lệnh của An Nhất Liệt, đoàn quân bọn họ nhanh chóng chạy theo, đột nhiên bắt gặp đám khói dày đặc cuồn cuộn bao vây xung quanh, cộng thêm việc hướng gió thuận thổi về phía bọn hắn khiến bọn hắn không khỏi sinh lòng lo sợ.
Không chỉ có cảm giác cay xè đang cắn nuốt mắt bọn họ mà ngay cả hô hấp cũng khó khăn!
“Mau lên, tăng tốc hơn nữa!” An Nhất Liệt trừng đôi mắt đỏ sậm lớn tiếng ra lệnh.Hắn rất muốn quay đầu lại nhưng lại lo rằng quân Tây Lăng lợi dụng thời điểm khói bay mù mịt để tập kích. Nếu đối phương đã bố trí hoàn hảo xung quanh mà tầm nhìn của quân đội hắn đang bị hạn chế, đến lúc đó mặc dù quân hắn nhiều hơn quân khách, nhưng thắng bại không ai nói trước được!
Lòng quân vững chắc đến mấy, tố chất có cao đến mấy thì giờ phút này trong lòng cũng nảy sinh cảm giác lo sợ. Biện pháp duy nhất của hắn hiện tại chính là liều mạng xông lên, chỉ cần vượt qua làn khói mù mịt, dựa theo phán đoán của hắn, đằng sau đám khói chết tiệt thì khoảng cách giữa bọn hắn với quân Tây Lăng không mấy xa, chỉ có cách cố gắng chống cự qua cửa ải này.
Mười lăm nghìn binh lính nhận mệnh lệnh của hắn tiến lên xuyên qua đám khói dày. Vì lượng khói lan tỏa trong không khí quá lớn nên một đám binh lính chống cự không nổi, ho sặc sụa, vài tia máu nổi lên trong ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, dường như không mở ra được, cũng có vài tên lính thông mình dùng khăn ẩm được vắt bên hông bịt lên mặt mình, đợi đến khi bọn hắn qua được phía bên kia thì cả đám mặt mày xám xịt đứng thở hổn hển.
Bỗng nhiên có tướng sĩ chạy đến cấp báo: “Tướng quân, hướng bên trái cách đây vài bước có phát hiện dấu vết của đối phương. Dựa theo quan sát dấu chân để lại trên mặt đất, có vẻ đối phương đã rời đi chưa tới một canh giờ, hình như rất vội vàng.”
Âm thanh An Nhất Liệt trở nên lạnh lùng nói: “Đuổi theo cho ta, chú ý quan sát tình hình xung quanh, tránh gặp phải mai phục.”
“Tướng quân, phía trước có rất nhiều dấu chân, trông như khoảng hai nghìn người vừa mới đi qua, số còn lại thì không có dấu vết!” Tướng sĩ lo lắng nói.
“Tiếp tục đuổi theo!” Sắc mặt An Nhất Liệt hơi trầm xuống, chắc chắn quân chủ lực bên phía Tây Lăng đã sớm chạy đi xa, để lại một số ít người ở đây xử lý sạch sẽ vết tích, hắn phải nhanh chóng đuổi theo!
Bên dưới là mười lăm nghìn quân Bắc Mạc, Âu Dương Vũ thản nhiên dẫn dắt tám ngàn quân đi tới, trong lòng binh lính ẩn ẩn một sự hưng phấn, cảm giác kích thích xâm chiếm bọn họ!
Đến địa điểm thích hợp, Âu Dương Vũ ra lệnh mọi người nằm úp sấp xuống bên mép triền núi.
Ở một triền núi đối diện, An Nhất Liệt mang theo mười lăm ngàn quân đuổi theo hai ngàn người.
Âu Dương Vũ phân phát kính viễn vọng cho vài tiểu đội trưởng, bọn họ dùng kính viễn vọng nhìn rõ dáng vẻ mệt nhọc, một thân mồ hôi lạnh lê lếch về phía trước của quân Bắc Mạc bên triền núi đối diện.
Thật thần kì, nhìn rõ ràng như vậy mà bọn họ không bị phát hiện.
Vị trí bọn họ cách quân lính Bắc Mạc chỉ hơn mười bước chân, bọn họ bình tĩnh nằm sấp trên mặt đất, không dám động đậy.
Khi mười lăm ngàn quân do An Nhất Liệt dẫn đầu vừa đi qua thì số quân còn lại đi phía sau chính là đội ngũ canh giữ lương thực.
Trong lòng Âu Dương Vũ không khỏi ngạc nhiên: không ngờ chỉ mất một thời gian ngắn, quân tiếp viện của Bắc Mạc đã tiếp ứng lương thực đầy đủ, xem ra thực lực của Bắc Mạc không thể khinh thường.Nhìn mấy chiếc xe đang chở đầy lương thực, trong mắt Âu Dương Vũ lóe lên một tia khó hiểu. Tên tướng mới lên bổ nhiệm chỉ để lại năm ngàn quân để áp giải lương thực, nhưng năm ngàn quân này hành động rất cẩn thận, bọn họ biết việc áp giải lương thực có tầm quan trọng thế nào đến sự lòng quân cho nên một khi phía bọn họ có xảy ra chuyện gì, binh lính tác chiến tiền tuyến sẽ gặp nguy hiểm.
Mười ngàn người đánh với năm ngàn người, thật là đúng ý của Âu Dương Vũ.
Đội lương thực đi đường rất cẩn thận, bọn họ vừa đi, vừa đưa mắt dò xét có quân mai phục hay không? Thậm chí còn cần thận bắn loạn xạ xung quanh một ít tên.
Mũi tên tứ phía bắn về phía bọn người Âu Dương Vũ nhưng không có vấn đề gì cho đến mũi tên cuối cùng phóng ra cũng là mũi tên duy nhất bay thẳng đến một tiểu đội trưởng đang nằm gần đó, hướng mũi tên đó cách đầu hắn không còn bao xa.
Đáy mắt Âu Dương Vũ chợt lóe mà tiểu đội trưởng hắn lại vô cùng bình tĩnh, chỉ thoáng nghiêng đầu, mũi tên vừa hay quét qua mặt hắn, cắm thẳng xuống đất.
Không một tiếng động, cũng không một tiếng kêu la.
Trong mắt Âu Dương Vũ ánh lên một tia tán thưởng.
Thấy xung quanh không có động tĩnh, đám quân hộ tống lương thực yên tâm tiến về phía trước. Âu Dương Vũ nhanh chóng quét mắt nhìn bọn họ, kiên nhẫn chờ bọn họ hoàn toàn nằm trong vùng kiểm soát, liền mở miệng nói: “Mọi người nghe lệnh, ba tiểu đội trưởng đầu ra tay đầu tiên, tiểu đội trưởng số bốn và số năm chuẩn bị cung tên, số sáu chuẩn bị đạn phản lực, số bảy chuẩn bị lựu đạn, số tám ra tay hỗ trợ.”
Lệnh vừa dứt, Âu Dương Vũ rút thanh kiếm bên hông mình ra, cẩn thận đứng dậy, nhìn đám người phía dưới, ánh mắt híp lại, nhẹ giọng nói: “Giết!”
“Pằng!” Một phát súng vang lên, tám tiểu đội trưởng đứng dậy, đồng thanh hô giết.
Nhìn thấy có quân tập kích, quân đội Bắc Mạc lập tức phản ứng. Mắt thấy mấy tên tướng sĩ Tây Lăng vọt thẳng về phía mình, trên mặt tràn ngập sát khí.
Tiểu đội trưởng số một, hai và ba tiên phong mở màn, số bốn và năm ở phía sau vững vàng bắn tên, số sáu nhanh chóng lên lên đứng cách quân địch khoảng hai mươi thước, bắt đầu thể hiện những gì mình đã học hỏi được qua mấy ngày được Âu Dương Vũ huấn luyện, bắn thẳng một quả đạn về phía lương thực, số bảy cầm hai quả lựu đạn trong tay, rút chốt mở ném về đám người đang tới gần...
Ba tiểu đội trưởng đầu không có trực tiếp đối mặt với địch, chỉ đứng cách địch khoảng năm sáu thước rồi dừng lại, dùng tên bắn đối phương. Quân Bắc Mạc không kịp trở tay, đại bộ phận người dần dần ngã xuống, số còn lại cố gắng bỏ chạy lấy mạng, nhưng nào dễ dàng thoát khỏi mấy loại vũ khí lợi hại công kích không ngừng.
Ngoài một ngàn người hỗ trợ bên cạnh Âu Dương Vũ thì bảy ngàn người còn lại tiến đánh năm ngàn quân địch, với số vũ khí hiện đại được đào tạo kỹ lưỡng cách điều khiển. Chỉ trong vòng nửa ngày, năm ngàn quân địch đều đã được giải quyết.Xe lương thực một phen cháy lớn, khói bốc lên đen kịt bầu trời.
Âu Dương Vũ ước lượng số người chết không quá một trăm người, nàng nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, ra lệnh bọn họ theo chân hai ngàn người đang dụ địch.
An Nhất Liệt lơ đãng quay đầu, phát hiện có khói đen cuồn cuộn phía sau nhưng hắn không dám quay lại xem tình hình, hắn hoài nghi không biết đây là bẫy do quân Tây Lăng sắp đặt hay là đoàn quân chở lương thực xảy ra chuyện.
Không xác định được gì phía trước, hắn không thể hành động bất cẩn.
Một tướng sĩ được hắn phái đi xem tình hình năm ngàn quân chở lương thực phía sau. Mắt thấy hàng ngàn thi thể nằm ngổn ngang trên vũng máu tươi, xe lương thực bốc cháy nghi ngút, hắn không khỏi ngạc nhiên nhanh chóng quay trở về bẩm báo.
Nghe được tin dữ, cơ thể An Nhất Liệt trở nên cứng đờ, chuyện này sao có thể?
Phải chăng, quân đội Tây Lăng còn có chủ lực ở phía sau.
Ban đầu hắn nghĩ hai ngàn người chạy trốn kia sẽ không có đủ sức chống đỡ nên chỉ phái ra năm ngàn quân thôi là dư dả.
Để năm ngàn quân đó tiếp tục truy đuổi, còn mình thì đưa mười ngàn quân quay trở về nơi tập trung.
Thế nhưng, khi hắn quay trở về, cảnh tượng trước mắt hắn khiến hắn không thể giữ được bình tĩnh, trơ mắt nhìn số lương thực hiếm hoi bị thiêu cháy, còn quân chủ lực của Tây Lăng đã sớm không thấy bóng dáng.
Khủng bố hơn nữa là, năm ngàn quân An Nhất Liệt phái đuổi theo hai ngàn quân Tây Lăng toàn bộ bị giết sạch.
Tổn hại mười ngàn người, An Nhất Liệt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ trong thời gian ngắn đã tiêu diệt hoàn toàn năm ngàn binh lính của hắn, rốt cuộc là đối phương có bao nhiêu người?
Thật sự chỉ chưa đến mười vạn sao?
Bây giờ quân số bên hắn chỉ còn lại mười ngàn người, nếu mặt đối mặt đánh một trận sống còn thì hắn không thể đảm bảo có nắm phần thắng trong tay hay không?
Trên mặt An Nhất Liệt lộ ra một tia hoang mang, lo sợ. Hắn tưởng rằng chỉ đạo hai mươi ngàn binh lính ra trận nhất định sẽ giành thắng lợi, thế nhưng tình hình bây giờ quả thực, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Mười ngàn người còn lại không khỏi thấp thỏm lo âu, tinh thần chiến đấu bắt đầu tuột dốc, nếu cứ tiếp tục chiến đấu, bọn họ sẽ bỏ mạng chỗ này.
Thấy lòng quân bị lung lay, An Nhất Liệt biết rằng trận này không thể đánh tiếp được nữa, đành quyết đoán hạ lệnh: “Rút lui!”
Trên mặt hắn lộ một tia cực kỳ khó coi, thù này coi như hôm nay không báo được!
An Nhất Liệt không cam lòng mang theo số binh linh tinh thần hoảng loạn rút lui núi Hách Lam.
Âu Dương Vũ biết được tin bọn họ rút lui, thoáng thở phào, không phải vì sợ không đánh lại, mà vì lo lắng cho đứa con trong bụng không chịu nổi cường độ hoạt động quá mức. Nàng lập tức dẫn số binh lính còn lại trở về quân doanh.Trải qua một trận chiến xuất sắc này, mười ngàn binh lính trong quân quanh hoàn toàn cúi đầu quy phục dưới quyền của Ninh vương phi, thậm chí họ còn bắt đầu sùng bái, mến mộ nàng.
Mấy loại vũ khí Ninh vương phi cấp cho bọn hắn đều là những loại vũ khí thần kì, chỉ một phát đã có thể đánh vào điểm chí mạng, nếu được dùng thuần thục trong quân sự, quân Tây Lăng sẽ trở nên vô địch...
Khi Âu Dương Vũ mỏi mệt mang theo binh lính trở về thì đã thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Vân Thương đứng chờ trước quân doanh, thấy Vân Thương và quân doanh không có việc gì, tảng đá trong lòng Âu Dương Vũ mới buông xuống.
Nàng lo lắng gấp gáp đến trước mặt Vân Thương hỏi: “Trọng Hoa thế nào rồi?”
Nhìn thấy gương mặt chỉ hơi mệt mỏi của Âu Dương Vũ, Vân Thương mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tên chó má pháp sư kia còn lầm bẩm trong miệng gì đó, không biết đang làm cái quái quỷ gì nên mặc hắn, chạy ra đây xem tẩu thế nào?”
Âu Dương Vũ gật gật đầu, nói: “Ta không sao, ngươi yên tâm.”
Nói xong nàng nhanh chóng sải bước đến lều trại Dạ Trọng Hoa, Vân Thương nhìn Âu Dương Vũ từ phía sau, thấy chân tay vẫn còn nguyên vẹn không vết trầy xước, cũng thấy số quân lính không tổn thất là bao. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác ngạc nhiên, ngưỡng mộ.
Tào pháp sư nhíu mày lẩm ba lẩm bẩm vừa nhấc đầu thì nhìn thấy nữ vương ác quỷ trong hình dung của hắn xốc lều đi vào, trong mắt hắn ánh lên tia sợ hãi.
Đơn độc dẫn quân đánh một trận, Âu Dương Vũ không màng đến sự mệt mỏi đang dày vò toàn bộ sức lực mình, dù sao lúc này trong bụng nàng đang mang theo một sinh mạng, là kết tinh giữa nàng và hắn, Nhưng cảm giác vui sướng sau khi thắng trận nàng không có, trong lòng nàng giờ phút này chỉ hướng về mỗi một người đàn ông nàng yêu – là chồng nàng nằm vô lực trên giường. Nàng thật sự nhớ hắn, muốn hắn ở bên cạnh nàng những lúc nàng mệt mỏi thế này.
Dạ Trọng Hoa vẫn không tốt lên là bao, sắc mặt vẫn tái nhợt, môi vẫn tím ngắt. Trái tim của nàng như bị cái gì đó cắn nuốt, mặt không khỏi trầm xuống, tình trạng của hắn bây giờ khiến nàng cảm thấy hô hấp mình như nghẹn lại, nàng thoáng quay đầu nhìn về phía Tào pháp sư, lẽ nào ông ta lừa nàng?
Lo lắng bùng lên, nàng cảm thấy thứ nàng muốn làm lúc này chính là tự tay giết chết tên Tào pháp sư!
Súng lục không do dự rút ra, chỉa thẳng vào đầu Tào pháp sư.
Rồi ngay chính khoảng khắc ngón trỏ đặt lên vị trí bóp cò thì đột nhiên đôi tay lạnh lẽo nào đó nắm chặt tay nàng kéo lại, bên tai vang giọng nói quen thuộc, có chút khàn khàn “Vũ nhi?”
Cả người Âu Dương Vũ chấn động, động tác trên tay nàng dừng lại, nàng có chút chần chờ...chần chờ vì bao nhiêu cảm xúc đang rối loạn trong đầu nàng. Âu Dương Vũ chậm rãi xoay người, mắt thấy Dạ Trọng Hoa nhấp nháy mở ra, bên môi mang theo ý cười nhạt khó đoán được cảm xúc của hắn hiện giờ.
Hắn dường như muốn nâng người dậy nhưng cảm thấy sức lực không đủ, âm thanh có chút trầm thấp vang lên như thực như không: “Lại nằm mơ thấy nàng nữa rồi, nhưng có lẽ giấc mơ này thật hơn giấc mơ khác, giấc mơ này quá chân thực!”
Âu Dương Vũ chưa kịp phản ứng gì, nghe hắn vừa dứt lời thì đột nhiên lại hôn mê.
P/s:
Spoiler:
“ Sao lại làm những việc nguy hiểm đến tính mạng như thế?!”
“Lần trước ta đột nhập vào quân doanh của Bắc Mạc có nghe được tin Dạ Phi Khanh muốn mạng của chàng.”
Dạ Trọng Hoa lạnh lùng giơ mũi kiếm đặt chính xác ngay yết hầu An Nhất Liệt.
Mòe ơi...bảy ngàn mấy chữ khiến cho hai vai ta nhức mỏi, miệng khô khốc, cổ phát đau muốn vung tiền rước salonpac từ tiệm thuốc về nhà, tai tay không còn cảm giác. Các nàng phải cảm ơn trời mưa đi a, mất cái kèo đi chơi, khốn khổ thế không, buồn chán ngồi nhà edit, đã thế nhị vị phụ huynh còn vô tình xác muối vào người ta, đi thưởng tuần trăng mật lần n...đánh lẻ con cái... òa òa....
Hoa ca ca tỉnh rồi kìa, chương sau hứa hẹn hấp dẫn lắm đêy, hai vợ chồng nhà này là UP một phát, thôi thì người như An Nhất Liệt cũng thành quần chúng thôi, chậc chậc....