Trúc Lục sợ hãi không thôi, thân thể run lên bần bật, nhưng nàng biết rằng trước mắt mình không nên sợ hãi như vậy, tuyệt đối hàng vạn lần nàng không được phép để vương phi xảy ra bất trắc gì, nàng nhắm mắt lại đứng phía trước người Âu Dương Vũ che chở: “Vương phi chạy mau đi!”
Âu Dương Vũ cảm động nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của Trúc Lục run rẩy đứng che chắn cho nàng, đột nhiên nhớ đến nha đầu A Tú, nha đầu này cũng thật tận tâm với chủ tử a. Đương nhiên nếu như đã trung thành bảo vệ nàng như vậy, nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm Trúc Lục tổn thương. Âu Dương Vũ nhanh tay đẫy nàng qua một bên nhỏ giọng trấn an: “Đừng ngốc như vậy, em mau chạy trước đi.”
Lý Vân Phỉ ánh mắt lộ ra ý cười mãn nguyện, nàng hôm nay cố tình thân cận với nàng chính là vì âm mưu lén lút lấy đi mui hương trên người nàng, con chó này do chính một tay nàng nuôi lớn, cho nên rất nghe lời nàng.
Lý Vân Phỉ cố ý nói: “Không hay rồi, tên nào vô liêm sỉ dám đem loại chó săn này thả ra thế?”
Lý Cung lớn tiếng nói: “Người đâu, người đâu.”
Hắn chỉ là nói như vậy thôi, sau đó cũng không có động tác gì, ánh mắt của hắn lập tức lạnh như băng, một chút nữa thôi, đợi cho con chó này cắn Âu Dương Vũ xong, người đến cũng không muộn ha ha a!
Con chó đó thủy chung hướng về phía Âu Dương Vũ vồ tới, Âu Dương Vũ không một chút hoang mang lui xuống hai bước, đôi mắt híp lại. Lý gia thật đúng là khinh người quá đáng, cách đó không xa có người chạy lại, thần sắc cũng hoang mang rối loạn lên tiếng: “Không hay rồi, con chó điên loạn này là chó dại, vừa rồi đang định giết nó trừ họa thế mà lại bất cẩn để nó chạy thoát ra ngoài, mọi người ở đây cẩn thận a.”
Âu Dương Vũ biết được tên vừa rồi thông báo, đó không phải là quản gia của tứ hoàng sao?
Tốt lắm, các ngươi dám liên hợp lại đối phó với ta!
Ngay tại giờ phút này, chó săn lập tức nhảy bổ lên người Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ trong tay sớm đã chuẩn bị bột thuốc độc, chỉ chờ con chó săn đó tiến lên, một khi nàng vung thuốc bột này ra, nó sẽ lập tức ngã xuống đất chết tại chỗ. Chẳng qua nàng còn chưa kịp ra tay thì liền nghe thấy tiếng của Tiểu Kỳ Lân hét lớn lên: “Súc sinh, chớ có vô lễ!”
Tiểu Kỳ Lân mọi hôm vẫn ngây ngốc chơi đùa, thì hôm nay đến lúc hắn ra uy rồi, hắn oai phong lẫm liệt đứng ngạo nghễ ở đó, bộ dáng nho nhỏ toát ra một loại khí thế ngạo nghễ. Chó săn đang muốn phi thân lên người Âu Dương Vũ đột nhiên dừng mọi động tác, quỳ rạp xuống đất ngao lên một tiếng.
Mọi người cũng không biết tại sao lại có chuyện thế này, trong đó có một số người thấy Âu Dương Vũ gặp tình cảnh như vậy cũng đổ mồ hôi lạnh thay nàng. Nhưng sau đó cũng chỉ thấy Âu Dương Vũ vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, gió nhẹ nhẹ phất phơ tà váy của nàng, khóe môi khẽ giơ lên một chút ý cười quỷ dị, ánh mắt thâm thúy đáng sợ,hơi thở càng lúc càng trở nên nguy hiểm.
Lý Vân Phỉ mở to hai mắt nhìn một màn trước mắt.. không thể nào có chuyện đó, tuyệt đối không thể nào!
Âu Dương Vũ lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Tiểu Kỳ Lân, thả chó cắn cô ta!”Tiểu Kỳ Lân nhìn về phía con chó lúc nãy ra lệnh: “Súc sinh, mày mau đi cắn cái con hồ ly hỗn xược kia đi, ả ta dám nói mày là chó dại chó bệnh, còn định giết mày làm thịt kìa! Nếu mày mà không đánh trả thì lát nữa mày chết lúc nào cũng không biết đâu!”
Trên mặt chó săn chợt hiện lên một tia ủy khuất, nhưng ngay sau đó liền bị Tiểu Kỳ Lân thuyết phục, không tình nguyện đứng lên, Tiểu Kỳ Lân lại tiếp tục dụ dỗ: “ Tiểu cẩu nhi, mày phải nghe lời ta nói, nghe lời, ngoan, lát nữa ta sẽ cho mày nhiều thật nhiều xương mà ăn a?”
Âu Dương Vũ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, Tiểu Kỳ Lân, dáng vẻ oai phong lẫm liệt ban nãy đâu rồi, sao giờ lại giở giọng điệu đáng yêu đi thuyết phục một con chó.
Bị Tiểu Kỳ Lân từng bước dụ dỗ đã thành công đập tan lý trí cuối cùng của con chó săn, toàn thân nó lông dựng đứng cả lên, trở về trạng thái chiến đấu,sự hung hãng so với lúc nãy càng tăng thêm, vốn những hạ nhân đến định bắt nó đi giết nhìn thấy một màn này cũng không dám đi lên, lui nhanh mấy bước. Bọn họ nhận lệnh của Lý Vân Phỉ, làm cho con chó này điên tiết lên, nhưng bọn họ cũng không ngờ kết quả lại quay ngoắt độ, con chó này đột nhiên thay đổi mục tiêu, hung ác nhào về phía Lý Vân Phỉ, nhanh chóng phẫn nộ cắn lên cánh tay của Lý Vân Phỉ!
“Vân Phỉ!” Lý Cung đứng một bên hét lên, hắn không tưởng tượng được con chó săn này lại quay ngoắt lại cắn lên người muội muội hắn, Vân Phỉ không phải đã nói con chó này là do nàng nuôi trong phủ sao?
Tiếng hét của Lý Cung vô cùng sắc nhọn, những người chứng kiến xung quanh cũng không thể tin được, bọn họ lúc này bất chấp cả hình tượng, địa vị, tác phong của mình, lập tức tìm ngay cho mình một chỗ trốn thích hợp, có người còn tìm cách bỏ chạy đi thật xa, về phần con chó kia cắn ai đi chăng nữa cũng không cần quan tâm, cái cần quan tâm chính là toàn mạng không để chính bản thân mình bị cắn.
Lý Cung vươn tay thủ thế, tránh đám người xung quanh tiến lên hét: “Mau! Mau a, giết con súc sinh này đi!”
“Tiểu cẩu nhi, mày mau chạy đi! Chỗ kia có một cái lỗ nhỏ, mày chui qua đó thì có thể thoát thân.” Tiểu Kỳ Lân nhìn thấy chó săn vừa hoàn thành nhiệm vụ, hưng phấn không thôi, lấy hai móng vuốt vỗ đành đạch, chỉ đường cho chó săn chạy trốn. Chó săn nghe theo lời chỉ dẫn của Tiểu Kỳ Lân, lập tức bỏ chạy, ai nấy cũng đều không đuổi kịp.
Con chó săn vừa chạy biến mất, mọi người cuối cùng tinh thần cũng được bình ổn lại. Bọn họ từ chỗ ẩn nấp đi ra mới phát hiện Lý Vân Phỉ đang nằm trên mặt đất, đầu tóc hỗn độn, quần áo không chỉnh tề, trên cánh tay trắng mướt kia lộ ra một dấu răng cắn sâu, máu tươi đầm đìa. Nàng lớn tiếng khóc nức nở: “Đau quá, đau quá!”
Âu Dương Vũ a một tiếng: “Chẳng phải ai đó vừa bảo con chó này bị dại sao? Vân Phỉ, bây giờ có phải cô cảm thấy thân thể mình có chút kỳ quái không? Có cảm giác như mình rất muốn tìm thứ gì đó để cắn?”
Bởi vì mất quá nhiều máu, nên sắc mặt của Lý Vân Phỉ nhanh chóng tái nhợt, trên trán đều đổ mồ hôi lạnh, nàng ôm lấy cánh tay của mình căm giận nhìn Âu Dương Vũ, đúng lúc đó không một ai đến để giúp đỡ nàng. Mọi người đều tìm cách trốn ra phía xa chỗ nàng, càng xa càng tốt, sợ rằng lúc nãy bị chó dại cắn như vậy thì cũng trở nên điên cuồng tìm người để cắn!Âu Dương Vũ thấy đại bộ phận mọi người đều đã rời đi, cố ý xoa rối búi tóc của mình lên chút, giữ chặt tay của Trúc Lục âm thanh sợ hãi kêu lên: “Trúc Lục, ta sợ lắm, em dìu ta về phủ đi.”
Âu Dương Vũ còn chưa đi được mấy bước, thì liền bị một cái ôm rắn chắc ập tới ôm ấp, nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy được vẻ mặt trắng bệch của Dạ Trọng Hoa. Hắn vừa nãy nghe tin vội vàng tới đây, trên mặt đột nhiên dữ tợn, hắn có chút khẩn trương, sờ sờ mặt nàng, sờ sờ hai cánh tay của nàng: “Vũ nhi, nàng không sao chứ?”
“Ta không sao, sao ta có thể xảy ra chuyện được cơ chứ.” Âu Dương Vũ lơ đãng ngáp một cái, cúi đầu xuống, nhìn thấy ánh mắt quan tâm lo lắng cho nàng của Dạ Trọng Hoa đột nhiên nàng có chút cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
“Về sau không được ở một mình đùa như vậy, nếu như nàng có chuyện gì ta biết phải làm sao?”
“Được rồi, ngươi yên tâm, ta không sao.” Âu Dương Vũ cười hì hì bắt được tay áo rộng Dạ Trọng Hoa: “Hừ, ngươi nói xem, ai dám chọc đến bổn vương phi ta được chứ, ta mà dễ dàng để bọn họ xỏ mũi sao, nếu như vậy ta không phải là Âu Dương Vũ.”
“Lần sau ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá.” Dạ Trọng Hoa nhớ tới vừa rồi hoàng hậu cố ý giữ hắn lại, trên mặt lập tức trở nên hung dữ, loại người các ngươi, hắn một tên cũng không buông tha.
“Không cần đâu, ta không những hết giận mà còn chơi đùa rất vui a.” Âu Dương Vũ cười hắc hắc.
Dạ Trọng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, Âu Dương Vũ không khỏi có chút bất đắc dĩ, nàng thì hết giận rồi nhưng Dạ Trọng Hoa hắn vẫn còn tức giận nha.
Âu Dương Vũ xa xa nghe được phía sau Lý Vân Phỉ kêu to: “Ta không phải bị chó dại cắn, ta không có bị dại, các người mau quay lại đây, quay lại đây a!”
“Chạy mau đi, bộ dạng của Tứ hoàng phi bây giờ thật kinh khủng, khủng bố a.”
“Đúng vậy đúng vậy, con chó kia chẳng phải do một tay cô ta nuôi dưỡng à? Tại sao ngay cả chủ nó mà nó cũng cắn a?”
“Ai biết đâu được, chó điên mà, dù có nuôi thì nó cũng cắn thôi.”
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa chậm rãi đi tới thì ngay lập tức liền nhìn thấy có người chạy tới cúi đầu thì thầm với họ “Ninh vương,Ninh vương phi, hai người cũng mau chạy đi a, không được để cho tứ hoàng phi cắn, nếu không thì không tránh khỏi tai ương đâu!”
Âu Dương Vũ nghe vậy bật cười: “Bị chó dại cắn, sẽ không lập tức nổi điên nhanh như vậy, nhưng một thời gian sau sẽ dần dần bắt đầu có triệu chứng muốn cắn người a.”
“A?! Cho nên mặc dù lúc này nàng có dấu hiệu bình thường nhưng cũng không đảm bảo là những ngày khác sẽ sống yên ổn, không nổi điên sao?”
“Nếu như nhẹ nhàng mà nói thì đúng là như vậy, có thể cả đời phải sống chung với bệnh dại.” Âu Dương Vũ ôn nhu nói xong, người nghe ở xung quanh cũng bắt đầu hoảng sợ, về sau hễ cứ thấy tam tiểu thư của Lý Gia thì không được phép lại gần nàng, tiếp xúc nếu không thì bị nàng nổi điên lên cắn oan cắn uổng.
“Oa, về sau hễ cứ nhìn thấy Tứ hoàng phi thì nhớ cảnh báo mọi người đi đường vòng a!”
Đợi cho đám người kia đi rồi, Âu Dương Vũ lắc đầu cười một mình, Dạ Trọng Hoa đứng một bên khẽ vuốt đầu nàng ôn nhu cười: “Vũ nhi a, nàng đúng là... quá đáng yêu.”
“Đáng yêu thì không tốt sao?” Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Ai bảo bọn họ dám ăn hiếp ta, hừ hừ!”
Bởi vì vụ náo loạn như vậy, Lý gia lập tức trở thành một mới hỗn loạn, khách quý ở đây bắt đầu chạy tán loạn. Vốn là hoàng hậu ở trong đại sảnh nhàn hạ chờ cho Âu Dương Vũ bị xấu mặt, nhưng khi nàng nhìn thấy Dạ Trọng Hoa thong thả đưa Âu Dương Vũ trở về, sau đó liền nghe tin Lý Vân Phỉ bị chó dại cắn, hơn nữa không một ai mà không biết chuyện mất mặt này, Hoàng hậu tức giận đến cực điểm nhẫn nhịn không nổi đập mạnh tay xuống bàn bất chấp hình tượng của mình, đồ nữ nhân ngu xuẩn!
Âu Dương Vũ từ phủ Lý gia trở về Ninh vương phủ,cả người đều thoải mái dễ chịu, thế nhưng thoải mái thư thái cũng chưa được mấy ngày thì lại có người tìm đến tận cửa.
“Tam vương phi xảy ra chuyện rồi!” Trời còn chưa có sáng, Âu Dương Vũ vẫn còn nằm ngủ trong lòng Dạ Trọng Hoa, đột nhiên Trúc Lục chạy tới bẩm báo. Âu Dương Vũ với Tam vương phi mà nói cũng được coi là tỷ muội tâm đầu hợp ý, tự lần trước Âu Dương Vũ đã quan sát phát hiện được việc Tam vương phi mang thai, Tam vương phi cảm thấy nợ nàng rất nhiều cho nên để trả ơn Âu Dương Vũ, nàng tặng không biết bao nhiêu là đồ trang sức, của quý này nọ. Nay Âu Dương Vũ nghe được tam vương phi gặp chuyện không may, liền ngồi bật dậy.
Dạ Trọng Hoa vốn đang ngủ đột nhiên bị người khác làm phiền chọc phá giấc ngủ của hắn, tâm tình hắn trở nên xấu đi, khó chịu, hắn thản nhiên nhắm mắt lại, dùng lực ôm lấy thắt lưng Âu Dương Vũ nắm lấy đai lưng của nàng khiến cho nàng một chút cũng không nhúc nhích, Âu Dương Vũ thử kéo vài cái, kéo không được, liền mở miệng nói: “Trúc Lục, lấy kéo đến.”
Trúc Lục đứng ở bên ngoài được ngăn cách bởi bức màn sa mỏng nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được diễn biến bên trong, có điều nàng mặc dù là nô tỳ hầu hạ chỉ duy nhất với một chủ tử là Âu Dương Vũ nhưng nàng vẫn sợ Dạ Trọng Hoa, nàng do do dự dự đứng yên ở đó, Dạ Trọng Hoa cũng đã buông đai lưng nàng, thần sắc có chút ủy khuất nhìn nàng. Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi bật ra tiếng cười lớn, giúp hắn vuốt nhẹ lông mày đang nhíu lại: “Tam vương phi xảy ra chuyện, ta phải đến xem chuyện tình thế nào, với lại trong thời điểm cô ấy mang thai không có ai bên cạnh chăm sóc trò chuyện. Vậy, Dạ Trọng Hoa, nếu ngủ không đủ giấc cứ ngủ thêm một lúc nữa đi”
Dạ Trọng Hoa nghe thế trên mặt cũng không còn biểu tình khó coi như ban nãy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội, khó chịu, hắn có chút luyến tiếc nhìn theo bóng dáng của Âu Dương Vũ rời đi. Lúc này nhìn thấy vòng tay trống rỗng, mùi hương của nàng, sự ấm áp của nàng giờ đã không còn, hắn cũng chẳng có tâm tình nào để ngủ nữa.
P/s: Thực ra thì mình không thể quyết định được lịch post truyện cho chị em được. Nhưng sẽ cố gắng. ^^