Hai người trên đường về lại gặp được ông lão vừa rồi, vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ, hai mắt ông ta liền sáng lên như sao trời: “Tiểu nha đầu, nha đầu dễ thương, cây Chu Tử Đằng của lão sống lại rồi, nó sống lại rồi!”
Âu Dương Vũ che miệng cười: “Ông lão à, cháu đã bảo là không có gạt ông mà.”
“Này tiểu nha đầu, nhóc tên là gì?”
Âu Dương Vũ vừa định trả lời, chợt nghe âm thanh hờn giận của Dạ Trọng Hoa nói: “Chỉ là tiện đường giúp đỡ thôi, hỏi tên tuổi làm gì, ông lão, chúng ta đi trước.”
Âu Dương Vũ bị Dạ Trọng Hoa kéo đi được một đoạn xa, mới nói: “Ngươi thật là, sao lại không lễ phép như vậy.”
“Tên lão đầu bệnh hoạn đó không đáng để ta quan tâm nhiều đến vậy?”
“Dạ Trọng Hoa...”
Hai người sau khi trở về, Dạ Trọng Hoa đưa Âu Dương Vũ đi ra trước biệt viện, đào một cái “lỗ nhỏ” lớn bằng cái động, sau đó chỉ vào cái lỗ “ nho nhỏ” nhìn Âu Dương Vũ nói: “Vũ nhi, nàng đem Hương Chương trồng vào đi.”
Âu Dương Vũ vẻ mặt ngây dại thắc mắc tò mò hỏi: “Vì sao lại muốn trồng loại Hương Chương này? Ngươi cứ làm ra vẻ thần thần bí bí thế này, tò mò chết ta rồi, mau nói cho ta biết đi mà.”
Dạ Trọng Hoa trên mặt có chút mất tự nhiên,ho khụ một tiếng: “Bảo nàng trồng thì trồng đi, nhiều lời thế không biết, nhanh trồng đi nếu không thì trời tối.”
“Chẳng lẽ vương gia bảo Vũ nhi ta phải trồng trong cái hầm ngươi đào này á, vương gia đáng kính!“. Âu Dương Vũ cuối cùng cũng ý thức được cái lỗ trước mắt nàng, lấy mớ đất bên cạnh lấp lại thu hẹp khoảng cách sau đó đem Hương Chương kia cẩn thận bỏ vào trong hố, dùng toàn lực trên cánh tay phải không bị thương lấp kín đất lại, lên tiếng nói “Vương gia à, sống an nhàn sung sướng quen rồi, bây giờ đã thấy chưa, trồng cây rất đơn giản.”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên lên tiếng: “Ừ.”
Âu Dương Vũ sau khi trở về, lại thấy Trúc Lục nhìn về phía nàng âm thầm cười không thôi liền tra khảo nàng: “Trúc Lục, nha đầu ngươi cười cái gì, khai mau?”
Trúc Lục cũng không nói, chỉ là nhịn không được bộ mặt nghiêm túc của chủ tử mình liền nín cười, cười rất ái muội, bí hiểm. Âu Dương Vũ thấy Trúc Lục cười thầm không ngừng, cuối cùng nhẫn nhịn không nổi nữa, tức giận trừng mắt hăm dọa Trúc Lục: “Nếu không nói cho ta nghe rõ ngọn ngành mọi chuyện, ta sẽ giận ngươi, rốt cuộc đằng sau cây Hương Chương này có ý nghĩa gì?”
Thấy Âu Dương Vũ nheo ánh mắt lại trông rất đáng sợ, cũng có phần nghiêm túc, Trúc Lục chợt lo sợ vội lên tiếng giải thích: “Vâng vâng, vương phi người đừng giận Trúc Lục nữa, nô tỳ nói là được chứ gì. Là như thế này, những người đại phú ở vùng Giang Nam có một quan niệm rất thú vị đó là nếu như nhà nào sinh được con gái, thì trước nhà sẽ trồng một gốc cây Hương Chương, khi nữ nhi đó đã đến tuổi gả chồng, thì cây Hương Chương đó cũng trưởng thành. Bà mối chỉ cần ở ngoài nhìn vào trong viện thấy cây Hương Dương, liền biết gia đình này còn có con gái đang chờ để được gả đi, sẽ biết mà làm mai cho nhà trai. Khi nữ nhi đã xuất giá, người nhà phải đào hai cái lỗ bên cạnh cây Hương Dương đó, rồi sau đó để hai mảnh tơ lụa vào làm đồ cưới, hai mảnh tơ lụa đó cũng chính là tượng trưng cho tình yêu se tơ kết duyên của hai vị tân lang và tân nương. Vương gia dụ dỗ vương phi cùng nhau trồng loài cây Hương Chương này chính là hy vọng vương phi có thể sớm sinh cho vương gia một vị tiểu công chúa đáng yêu để tương lai có thể trở thành vị vương phi kế tiếp giống như vương phi bây giờ.”Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn Trúc Lục, ngượng đỏ mặt quát lớn: “Trúc Lục, sao ngươi lại có thể suy tưởng ra được chuyện này từ một cái phong tục nhàm chán đó hả? Hay là ngươi cũng muốn lập gia đình rồi?”
Trúc Lục vội vàng lên tiếng phản bác: “Vương phi thiên kim của nô tỳ ơi, làm ơn tha cho nô tỳ đi, nô tỳ nào có ý nghĩ đó chứ.”
“Được rồi, ngươi mau đi ra đi.” Âu Dương Vũ đẩy nàng đi ra khỏi phòng, lúc này mới phát hiện ra trên mặt mình có chút đỏ hồng vừa thẹn thùng vừa hoảng hốt, nàng vỗ vỗ hai bên má hồng của mình cho đến khi cảm giác nóng rực kia từ từ tan biến đi định chuẩn bị quay lại giường ngủ thì lúc này đột nhiên nhận ra bên ngoài gió chợt nổi lên thổi mạnh gào thét, mưa to trút xuống, nàng đột nhiên nhớ tới cây Hương Dương nàng lúc chiều mới trồng xuống vẫn còn chưa đủ sức để chống chọi lại thời tiết lúc này, lập tức cơn buồn ngủ liền biến mất.
Như ma xui quỷ khiến, nàng cầm lấy chiếc ô che mình đi ra ngoài, đi ra đến phía trước biệt việt nơi mà nàng cùng với Dạ Trọng Hoa đã cùng nhau trồng loài cây Hương Dương đó. Quả nhiên gió mạnh thế này, cây bị ngã xuống cũng là điều tất nhiên. Âu Dương Vũ cẩn thận một bên kẹp lấy ô bên cổ, mặc khác đưa tay dựng thẳng cây lại, sau đó đứng dậy vác thêm vài tảng đá đủ vừa vặn để chắn được cơn gió to này.
Đứng cách chỗ nàng không xa, có một tên nam nhân cầm chiếc ô màu đen, lạnh nhạt nhìn thân ảnh yêu kiều nhỏ bé của nàng, khóe môi bất giác không tự chủ được cong lên ý cười ngọt ngào.
Âu Dương Vũ sau khi đã bố trí ổn thỏa an toàn cho cây Hương Chương thụ. Khi định quay người trở về phòng thì đập vào mắt nàng là đôi mắt cười trông đẹp vô cùng, dù đã có ô che nhưng áo khoác ngoài của hắn vẫn bị mưa hắt vào ướt đến nửa người, hắn vẫn đứng ngạo nghễ ở đó. Âu Dương Vũ tức giận nói: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Câu này để bổn vương hỏi vương phi mới phải?”
“Ta chẳng qua muốn đi ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp “hùng tráng” của gió mưa thôi.” Âu Dương Vũ nói xong còn cố ý ngửa đầu nhìn lên trời đen thui mù mịt, gió thổi muốn đổ ngã cây, mưa thì trút như xối: “Đẹp quá nha.”
“Ngốc! Nói một đằng làm một nẻo, lại đây, kẻo lạnh.” Dạ Trọng Hoa kéo Âu Dương Vũ ôm chặt vào trong lòng, chiếc ô trong tay Âu Dương Vũ chợt rơi ra cả người ngã vào lòng hắn, hắn ôm chặt lấy nàng: “Quay về, đồ ngốc!”
Dạ Trọng Hoa đưa Âu Dương Vũ trở về, bên ngoài gió vẫn thoải mái gào thét, mưa thì vẫn cứ ào ạt như trút nước. Trái lại với cảnh đáng sợ bên ngoài trời đêm thì bên dưới chiếc ô này lại là một không gian khác -ấm áp yên tĩnh. Dạ Trọng Hoa ôm chặt lấy Âu Dương Vũ bảo vệ trong ngực, dùng thân mình thay nàng ngăn cản mưa gió, cũng nghiêng ô che hết về phía Âu Dương Vũ, để tránh việc nàng sẽ bị ướt nhẹp.
Âu Dương Vũ cầm lấy tay hắn, nắm lấy ô kéo về phía hắn một chút nhẹ giọng nói: “Xem ngươi kìa, đừng chỉ lo cho ta.”
Dạ Trọng Hoa bình thản không đáp, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, nhẹ giọng hỏi: “Vũ nhi, nàng thích nơi này sao?”
Âu Dương Vũ gật đầu, nàng vô cùng thích nơi rừng núi bình yên thế này, đơn sơ, giản dị, êm ả, không phải nghĩ cách để đối phó với những mưu kế chốn thâm cung, tranh quyền đoạt vị, ham muốn tiền tài địa vị, đôi khi thậm chí cả việc chém giết lẫn nhau.Dạ Trọng Hoa dường như cũng biết câu trả lời của nàng liền nói: “Nam Sơn này toàn bộ ta tặng cho nàng. Nếu thích nàng có thể nuôi chim cá cảnh, trồng những loài cây kỳ lạ quý hiếm, nàng cứ làm những gì mà mình thích.”
Nam Sơn này còn rộng lớn hơn thảo nguyên trên phim truyền hình nữa. Âu Dương Vũ trong lòng nhảy dựng lên, muốn nói cái gì đó với hắn, nhưng trong phút chốc lại không biết dùng những từ ngữ gì để cho hắn thấy được, để biểu đạt cho hắn hiểu được trong lòng nàng thực cảm động với những gì mà hắn làm cho nàng biết nhường nào. Hắn tặng nàng Lưu Viên, sợ nàng không thích, lại tặng nàng một vùng núi Nam Sơn.
[ Cô mà không cảm động...Toy hủy tư cách làm diễn viên chính của cô luôn...Mẹ ơi...Nam chính như vậy bảo sao không...hung hăng mà yêu anh đâ[email protected]@]
“Quá quý giá.” Âu Dương Vũ cẩn thận tìm những lời khiêm tốn: “Ta không đáng để nhận món quà lớn này đâu.”
“Chỉ cần Vũ nhi thích, đem thiên hạ tặng cho nàng cũng không có vấn đề gì?” Hắn thản nhiên không nhanh không chậm nói ra, dưới cơn mưa to như trút này lại có phần hấp dẫn cường ngạo, miệng hắn lúc nào cũng bá đạo. Nhưng lần này nàng lại không bài xích sự bá đạo đó của hắn, trong lòng liền có một tia lo lắng lóe lên.
Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ cúi đầu không nói gì, bèn vươn tay vỗ nhẹ đầu nàng: “Muộn rồi, chúng ta về phòng ngủ đi.”
Dạ Trọng Hoa vì quốc sự vẫn còn chờ hắn trở về giải quyết cho nên không thể ở lại đây lâu được. Vì thế qua đến ngày thứ ba hắn liền mang Âu Dương Vũ trở về. Trước lúc trở về, Âu Dương Vũ ở nơi này đã hái không ít đặc sản ở trên núi, trước khi đi nàng còn luyến tiếc cố ý nán lại nhìn loài cây Hương Dương mà do chính nàng với hắn cùng nhau trồng.
Xe ngựa đi phía trước bay nhanh chạy, phía sau nam sơn càng ngày càng xa, cách đều là càng ngày càng gần, Âu Dương Vũ không khỏi thật sâu thở dài một hơi, phía trước còn không biết có chuyện gì chờ nàng đâu.
Vừa mới trở lại Ninh vương phủ, Dạ Trọng Hoa lập tức bị hoàng thượng triệu vào cung phải ở lại cả đêm, trước khi đi hắn dặn dò Âu Dương Vũ nói: “Vũ nhi sớm đi nghỉ đi.”
Lúc Dạ Trọng Hoa rời đi, Âu Dương Vũ liền lấy ra vài loài thực vật mà nàng đã hái trước khi về đem quan sát rồi ghi chép lại thuộc tính của từng loại. Đột nhiên thấy Trúc Lục bưng chén canh đặt lên bàn, nàng cười tủm tỉm nói: “Vương phi, vương gia có dặn nô tỳ, nếu như người không muốn ngủ thì cứ bảo nô tỳ làm cho ngài một chén canh sừng ngưu cho vương phi uống.”
“Được rồi.” Âu Dương Vũ bưng chén canh lên uống vài ngụm, sau đó chợt nghe Trúc Lục đứng một bên thầm nói: “Vương phi, nô tỳ chưa bao giờ thấy vương gia đối với ai quan tâm lo lắng đến vậy cả.”
Âu Dương Vũ tức giận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: “Ngươi chỉ biết tâng bốc hắn thôi.”
“Nào có a, nô tỳ nói đều là sự thật nha, nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ vương gia, vương gia trước kia đều chẳng bao giờ quan tâm đến bất kỳ vị nữ nào khác, lúc nào cũng giữ lấy khuôn mặt lạnh lùng, lãnh khốc đến đáng sợ, cứ bất kỳ vị thiên kim nào lại gần ngài thì hậu quả mà nàng ta gánh cũng vô cùng nghiêm trọng a, may mắn lắm thì cũng bị thương nhẹ ngoài da vì bị vương gia sai người dùng hình phạt thôi. Nhưng đối với vương phi mà nói, nô tỳ quan sát thấy vương gia chưa bao giờ dùng bất cứ một câu nói nặng lời nào với vương phi cả.”Âu Dương Vũ khẽ “ hừ” một tiếng: “Sao ngươi biết là không có hả?”
“Đương nhiên là biết rõ ạ, vương phi còn nhớ ngày vương phi bị hoàng hậu bắt giam, Nhị vương gia biết tin vương phi vẫn chưa trở về phủ, liền thức trắng đêm gấp gáp quay lại từ Bắc Ải xa xôi, thậm chí còn hại mệt chết con ngựa luôn nha.” Trúc Lục nhìn Âu Dương Vũ tỏ vẻ hờn giận: “Vương phi thật là không biết gì hết a, Haisss, kỳ thật vương gia mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, vậy mà lần này lại bỏ hết công việc lại phía sau để giúp vương phi giải sầu, từ chối lệnh triệu vào cung của hoàng thượng cũng hơn ba ngày rồi, vương phi thấy không, vương gia ngài đối tốt với người, coi trọng người đến nhường nào a.”
Âu Dương Vũ nhân cơ hội nhéo má Trúc Lục, sau đó rót cho tiểu nha đầu này một chén trà đưa cho Trúc Lục: “Sao mà nha đầu ngươi càng ngày càng lắm mồm thế, giống như bà cụ non, nói nhiều như thế bộ nha đầu ngươi không thấy khát sao?”
Trúc Lục thầm than “ vương phi đáng kính ơi, nô tỳ vì người mà phải đến khản cổ mất thôi” sau đó liền giúp Âu Dương Vũ rót trà: “Nô tỳ cũng chỉ là muốn tốt cho vương phi mà.”
Âu Dương Vũ phất phất tay về phía nàng: “Rồi, rồi, thôi được rồi, không cần ngươi hầu hạ nữa, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Trúc Lục cười hì hì nhìn Âu Dương Vũ, “Vương gia dặn là phải nhắc nhở vương phi đi nghỉ sớm.”
Âu Dương Vũ không khỏi đau đầu, nha đầu này đúng là nhiều lời mà. Chẳng được bao lâu, Trúc Lục lại vào được, cầm trong tay phong thiệp mời: “Vương phi, đây là thiệp mời do Tứ công chúa điện hạ đưa tới, muốn người ngày mai đến xem kịch ở Thanh Phúc cung của nàng a.”
“Xem kịch sao?!.” Âu Dương Vũ chau mày, chỉ cần nhắc đến cô công chúa này, trong lòng nàng vô cùng không thoải mái, nàng ta là nữ nhi của hoàng hậu. Hẳn dân gian có câu rất đúng mà” Mẹ nào con nấy”, chắc là cũng giống như hoàng hậu, rất hận nàng. Mỗi lần đụng mặt với mình là hai con mắt nàng ta như đạn đã được lên nòng chuẩn bị bắn ra vậy, Âu Dương Vũ khẽ ôm trán thều thào: “Không thể không đi sao?”
Trúc Lục ấp úng nói: “Nghe tên tiểu thái giám tới đưa thiệp mời nói, Đại công chúa sắp xuất trận chinh chiến, yến hội lần này coi như là tiệc tiễn đưa Đại công chúa sắp đi xa. Vương phi nếu như không đi thì thật sự không được hay lắm đâu.”
“Rồi, ta biết rồi.” Một khi đã làm hoàng phi thì đương nhiên nàng phải đối mặt, tham dự với biết bao nhiêu là yến tiệc lớn nhỏ trong cung, vì thế Âu Dương Vũ vô cùng ảo não, sớm biết vậy nàng sẽ cố nài nỉ níu kéo Dạ Trọng Hoa trở về muộn một chút là hay rồi.
Lúc Dạ Trọng Hoa trở về thì đêm cũng đã khuya, Âu Dương Vũ vẫn còn chưa ngủ, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ. Dạ Trọng Hoa nhíu mày đi vào phòng, cởi áo choàng ra sau đó nằm bên cạnh nàng lên tiếng: “Sao còn chưa ngủ,chờ bổn vương? Hửm?”
“Chỉ là vì chuyện ngày mai phải đi tham gia yến hội của Tứ công chúa nên không ngủ được thôi.” Âu Dương Vũ bực dọc nói xong liền xoay người đối diện với Dạ Trọng Hoa lấy tay đánh lên ngực hắn một phen: “Đều tại ngươi, rảnh rỗi không có việc gì lại ép buộc ta trở thành vương phi của ngươi rồi cũng tại cái thân phận cao quý này mà ta phải gánh không biết bao nhiêu là trách nhiệm bắt ta đảm đương, nếu không thì ta đã không phải đau đầu khó ngủ như thế này a?”Dạ Trọng Hoa cơ bắp rắn chắc, Âu Dương Vũ căn bản có đánh bao nhiêu cũng chỉ đủ gãi ngứa hắn, còn mình thì gậy ông đập lưng ông, tự làm đau tay mình. Dạ Trọng Hoa nén cảm giác muốn cười, đem tay nàng giữ chặt trong lòng bàn tay mình, ôn nhu nói: “Ừ, là lỗi của ta,là ta sai.”
“Ngày mai ngươi có muốn đi cùng với ta không?”
“Có khả năng không nhưng sẽ cố về sớm.”
Ngày hôm sau, Âu Dương Vũ dậy thật sớm, bỏ chút thời gian tự mình trang điểm. Âu Dương Vũ vừa mới bước vào cung, đã thấy Dạ Diêu đang đứng đợi nàng: “Vũ tẩu, sao bây giờ tỷ mới đến, muội chờ tỷ thật lâu nha.”
Âu Dương Vũ có chút mệt mỏi, nàng vốn rời giường rất sớm, ai bảo cái tên Dạ Trọng Hoa kia mới sáng sớm đột nhiên bị quỷ nhập hay sao cư nhiên bảo muốn kẻ mày cho nàng, sau đó lại lên cơn muốn tô son giúp nàng, sau khi được hắn tô tô trét trét một hồi nhìn lại khuôn mặt mình trong gương, thôi thì y như rằng diễn viên hát tuồng! Chỉ có thể bỏ ra chút thời gian để lau lớp trang điểm đó rồi tự mình phải làm lại lần nữa.
Âu Dương Vũ đi theo Dạ Diêu vào cung Thanh Phúc của Tứ công chúa, vài vị công chúa đều đã ngồi vào vị trí của mình, trừ lần đó ra đó là vài tên ánh mắt nữ tử, Âu Dương Vũ chính muốn nói cái gì, đã thấy Dạ Nhiêu từ ghế ngồi trên cao đứng dậy đi về phía nàng, nàng nhìn Âu Dương Vũ, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén.
Dạ Nhiêu nhiệt tình kéo Dạ Diêu lại bên cạnh mình, tựa như nàng ta căn bản không thèm coi sự tồn tại của Âu Dương Vũ ra cái gì.
Dạ Diêu nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, vừa định mở miệng, chợt nghe tiếng cười tủm tỉm của Dạ Nhiêu tán thưởng bộ y phục mới của nàng: “Bộ y phục của Ngũ muội thật là hợp với màu da của muội nha, mua ở đâu vậy a?”
Dạ Diêu là người có tính lãng mạn, nhất thời bị Dạ Nhiêu dụ dỗ chuyển đề tài, quên mất Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ lúc này đứng ở cửa, mới phát hiện mọi người đều đã ngồi vào vị trí hết, còn nàng vẫn chưa biết ngồi ở chỗ nào. Âu Dương Vũ trong lòng dường như hiểu được chẳng phải đây là Dạ Nhiêu cố ý làm khó nàng sao. Trên mặt cũng không có chút xấu hổ.Ánh mắt Âu Dương Vũ đúng lúc nhìn lướt qua vị nữ tử ngồi đối diện, vị nữ tử cũng nhìn nàng mỉm cười: “Đến ngồi cạnh người này đi.”
Âu Dương Vũ cảm thấy vị nữ tử này rất quen mắt, nàng mặc một thân y phục mộc mạc, chất phác, thân ảnh lượn lờ, khóe mắt lóe lên ý cười đạm mạc. Mặc dù dung mạo không được coi là đẹp, nhưng nụ cười của nàng ta rất ôn hòa, đuôi lông mày an tĩnh, vô cùng mộc mạc thanh nhã, Âu Dương Vũ nhìn thấy vị trí ngồi của nàng nhận ra nàng ta hẳn cũng có thể là một vị công chúa.
Đại công chúa, nhị công chúa, tứ công chúa, ngũ công chúa nàng đã đều gặp qua. Như vậy người này hẳn là Tam công chúa, Dạ Tiểu Đàn, nàng đã được gả cho Thám Hoa Dương Vân. Nghe nói khi xưa vị công chúa này vì thân thể không tốt nên không thường xuyên ra vào cung đi lại.
Âu Dương Vũ vừa an tọa, thì thấy trên mặt của Dạ Tiểu Đàn lộ ra ý cười, Âu Dương Vũ cũng lịch sự mỉm cười cảm ơn nàng.
Dạ Diêu mới vừa rồi bị Dạ Nhiêu lôi kéo đi trò chuyện đủ thứ được một lúc lâu mới nhớ ra mình quên mất còn có Âu Dương Vũ. Lúc này nhìn thấy Âu Dương Vũ đã tìm được chỗ ngồi liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng bắt đầu khuấy động bữa tiệc nâng chén, cất cao giọng nói: “Ngày mai Đại hoàng tỷ sẽ xuất chinh, Diêu nhi kính Đại hoàng tỷ một ly, chúc cho Đại hoàng tỷ sớm ngày trở về!”
Ngồi ở phía trên cao, Dạ Ngu Phi với một tư thế oai hùng hiên ngang, tính tình cũng nhanh lẹ, nàng đứng lên, không do dự uống một hơi cạn sạch.
Tiếp sau đó có vài vị công chúa lần lượt kính rượu với Dạ Ngu Phi. Dạ Ngu Phi cũng hào sảng tiếp hết tất cả ly rượu đó, tửu lượng của nàng rất tốt, đã uống bao nhiêu chén rượu mà sắc mặt vẫn không đổi. Âu Dương Vũ cũng theo mọi người đi kính rượu, vừa mới ngồi xuống, liền đi vào Dạ Nhiêu một tay chấp nhất chén rượu, một tay cầm cái chén đi về phía Âu Dương Vũ. Không hổ là con gái của hoàng hậu nương nương, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, khinh thường không coi ai ra gì.
Dạ Nhiêu trên người mặc một bộ y phục màu tím kim sắc, trên tà váy được thêu với đủ loại ngọc trâm rực rỡ, mang theo một sự quyến rũ xinh đẹp không ai bì nổi. Nàng lượn lờ chậm rãi đi tới, làn váy lay động, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng sinh động. Nàng đi đến trước mặt Âu Dương Vũ tự mình rót một ly rượu, sau đó rót một ly cho Âu Dương Vũ.
Dạ Nhiêu giơ lên chén rượu, dáng vẻ phong tình lẳng lơ, nàng cười đến yêu mị: “Nhị tẩu từ lúc gả cho hoàng thất đến bây giờ, Nhiêu nhi vẫn còn chưa kính một ly rượu mừng nào với Nhị tẩu đâu.”
Âu Dương Vũ cong lên ý cười nhẹ, giơ chén rượu lên, liền phát hiện ra ly rượu này đã bị hạ dược, mà cư nhiên lại là mị dược! Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào bình rượu đẹp mắt tinh xảo kia của Dạ Nhiêu, cười lạnh một tiếng. Bình rượu ngọc bích này bề ngoài thoạt nhìn cũng giống như bao bình rượu bình thường khác. Nhưng điều đặc biệt của nó lại nằm bên trong chiếc bình này. Bên trong bình này có hai cơ quan được thiết kế hai tầng, tầng dưới đáy bình là rượu đã được pha thuốc, tầng giữa trông như là rượu ngon, chỗ ngăn cách giữa hai tầng đó có một lớp ngọc ngăn cách. Được kết nối với nắp bình rượu có thể xoay tròn được. Ngay lúc rót rượu, phần rượu ngon bên trên sẽ được rót ra, nhưng khi đến ly rượu của Âu Dương Vũ, chỉ cần nhẹ nhàng xoay tròn nắp bình thì chỗ ngăn cách hai tầng cơ quan đó lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ, nếu như ly đầu tiên nàng ta rót cho chính mình là rượu ngon, thì đến ly thứ hai của Âu Dương Vũ nàng chính là rượu đã bị hạ thuốc mê.
Sớm biết Dạ Nhiêu không có ý tốt với mình, nhưng không ngờ nàng ta lại xuống tay ngoan độc thế này với mình.
Có điều Âu Dương Vũ ta sẽ cùng tiểu công chúa ngươi vui đùa một phen, dám hạ dược với bà này sao, ngươi vẫn còn non lắm.
Âu Dương Vũ giơ ly rượu lên,lại cảm thấy Dạ Tiểu Đàn ngồi một bên lo lắng nhìn nàng, còn cố ý tránh tầm mắt của người khác nhẹ nhàng mà nhắc khéo nàng liếc mắt một cái. Âu Dương Vũ cười, tiếp tục tư thế uống rượu, giơ ống tay áo rộng thùng thình lên đem từng giọt rượu đổ hết vào ống tay áo.
Dạ Nhiêu sau khi nhìn thấy Âu Dương Vũ uống hết ly rượu, bờ môi xinh đẹp lập tức hiện hiện ý cười thỏa mãn, hài lòng.
Sau khi Dạ Nhiêu kính Âu Dương Vũ một ly, lợi dụng việc muốn đi thay y phục từ từ rời đi, Dạ Nhiêu rời đi chưa được bao lâu thì đã thấy Dạ Tiểu Đàn đứng dậy ghé bên tai Âu Dương Vũ nói: “Nhị tẩu, muội có chút mệt mỏi, tẩu có thể cùng muội đi dạo một chút được không?.”
“Được!”
P/s: Ngày mai Ta sẽ đăng chương tiếp theo nha...Ú ze....