Giang Lâm nhìn thấy người gọi đến là Hứa Vân, tạm thời muốn gạt Phương Tình Tình sang một bên.
Nhưng cô ta cũng không để yên cho Giang Lâm.
“Anh nghe.
Anh đang chờ dưới nhà xe.”
Giang Lâm còn đang muốn nói thêm gì.
“Anh Giang à…”
Giọng nói kiều mị vang lên.
Đầu dây bên Hứa Vân có chút khựng lại.
Trong lòng có chút gì đó khó chịu, mà Giang Lâm thì vô cùng bực bội, dù sao thì anh vẫn đang trong quá trình điều trị cho Hứa Vân.
Nếu lại làm cô hiểu lầm thì việc điều trị sẽ không có kết quả, Y Thánh cũng chỉ có thể chữa trị vết thương hiện hữu, còn tâm bệnh không thể nói hết là hết ngay.
“Đừng đùa!”
Giang Lâm lạnh băng nói với Phương Tình Tình, biểu cảm có thể nói là nghiêm túc vô cùng.
Phương Tình Tình thấy vậy thì hơi chột dạ, ngoan ngoãn im miệng.
“Không sao…”
Đầu dây bên kia, giọng của Hứa Vân hơi thất vọng, cảm giác có gì đó không nói nên lời.
Mà Giang Lâm từ khi nhận truyền thừa thì vô cùng nhạy bén, từ giọng nói của Hứa Vân, anh cũng cảm nhận được có sự bất thường.
Trong lòng anh có chút trùng xuống, dù sao thì Hứa Vân cũng là vợ anh, sao có thể để cô lại mang tâm lý ám ảnh kia chứ.
“Đừng nghĩ nhiều? Em ở đâu?”
Giang Lâm cho rằng cần gặp mặt mới giải thích được, nếu không thì khó nói hết.
“Thật ra… có chút chuyện… có lẽ anh tự đi một mình.”
Hứa Vân hơi ngập ngừng, giọng điệu kia của Giang Lâm làm cô tin tưởng phần nào, chỉ là sự khó chịu kia vẫn âm ỉ.
“Có việc sao? Anh đi cùng em!”
Giang Lâm nhanh chóng nói.
Anh sợ rằng cô hiểu lầm, dù sao vẫn phải gặp cô mới được.
“Không… không cần.
Bên công ty có chút việc…”
“Anh đi cùng em.”
Giang Lâm lần nữa muốn cùng Hứa Vân đi cùng nhau.
“Anh đi mua rượu trước, tối về gặp!”
Hứa Vân nói xong thì tắt máy.
Giang Lâm ngẩng người, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Không lẽ Hứa Vân lại hiểu lầm thật.
Nhưng anh lại nghĩ, trước giờ cũng không thấy Hứa Vân là người giống vậy, cô sẽ không nhỏ nhen nghĩ rằng anh có tình nhân gì gì đó chứ.
Lúc này Phương Tình Tình thấy vẻ mặt của Giang Lâm thì hả dạ vô cùng.
“Sao? Bà xã giận? Đáng đời!”
Cô ta bĩu môi.
“Đừng làm phiền tôi!”
Giang Lâm lạnh nhạt muốn lên xe.
“Này, dạy tôi đua xe, tôi cùng anh đi giải thích với vợ anh.”
Nhưng dù Phương Tình Tình nói gì, Giang Lâm cũng mặc kệ, cứ thế lái xe rời đi.
Mà Phương Tình Tình cũng không chịu thua kém, lên xe đuổi theo.
Khó khăn lắm cô mới ra ngoài, làm sao bỏ qua được tìm Giang Lâm dạy đua xe.
Cũng không phải là cô không thử, chỉ là khi cô cố gắng thử học theo đều thiếu chút lật xe.
Không hề có chút nào triển vọng!
‘Anh đừng mơ chạy thoát.’
Phương Tình Tình hạ quyết tâm.
Giang Lâm nhanh chóng dừng ngay một tiệm rượu nổi tiếng.
Nói cho đúng, thì đây không khác gì quán bar ngầm mini, ở đây có rất nhiều loại rượu ngon.
Nhưng nổi tiếng vẫn là loại rượu do chính tay chủ nhân ở đây pha chế.
“Vẫn đi theo?”
Giang Lâm nhíu mày có chút bất lực với Phương Tình Tình.
Anh chỉ là tức giận lúc đó, cũng biết Phương Tình Tình đeo bám anh chính vì muốn học đua xe.
Suy cho cùng cô gái này cũng chỉ vừa mới mười tám tuổi.
Giang Lâm có chút thở dài.
“Tôi cũng biết rượu, có thể giúp anh.
Xem như chuộc lỗi đi.”
Phương Tình Tình tỏ vẻ biết sai mà nói, đây là chủ động làm lành cùng anh.
Sau khi hai người họ vào bên trong, thì quả nhiên oan gia bằng cách vi diệu nào đó vẫn gặp mặt nhau.
Quý Hàn cũng tới đây thưởng thức rượu, hắn nhìn thấy Giang Lâm thì nhớ tới sỉ nhục ngày hôm đó.
Cảm thấy muốn chà đạp Giang Lâm ngay lập tức.
“Anh Giang cũng tới đây? Mua rượu? Hay là…”
Nói xong ánh mắt Quý Hàn nhìn lên người phụ nữ quyến rũ đang ở sau bàn pha chế, đang liên tục lắc bình như pha chế loại rượu gì đó đặc biệt.
Giang Lâm còn chưa trả lời thì Quý Hàn đã nhìn thấy Phương Tinh Tình phía sau Giang Lâm.
“Phương tiểu thư, vinh hạnh.”
Hắn đưa tay muốn bắt tay chào, nhưng Phương Tình Tình lại bày ra bộ mặt ghét bỏ.
“Tôi quen anh sao?”
“Thế gia chúng ta từng gặp nhau nhiều lần, Phương tiểu thư lẽ nào lại quên?”
Quý Hàn hơi cứng nhắc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong độ.
Bày ra bộ dạng lịch thiệp mà nói.
“Tôi không nhớ thật!”
Phương Tình Tình vốn là đại tiểu thư thành tính, sao có thể để ai trong mắt.
Quý gia tùy nói là gia tộc thứ hai, nhưng so với Phương gia vẫn kém khá xa, mà các buổi tiệc cô cũng chỉ xuất hiện cho có mặt.
Hoàn toàn không quan tâm đến ai, sao có thể nhớ Quý Hàn kia chứ?
“Ngại quá, tôi xin giới thiệu lại.
Tôi là Quý Hàn, là con trai duy nhất của Quý gia.”
Quý Hàn vội tự giới thiệu, cứ như sợ vụt mất cơ hội.
Chỉ là lòng hắn tức giận với thái độ của Phương Tình Tình, lại có nghi hoặc sao Giang Lâm lại đi cùng cô.
“Đi thôi, đừng quan tâm người này, tôi không quen.”
Phương Tình Tình trước giờ làm gì biết nể mặt ai, nhanh chóng giục Giang Lâm đi.
“Chào các vị khách quý.
Mời các vị thưởng thức rượu mới của tôi.”
Một giọng nói đầy ma mị vang lên, phục nhanh chóng đưa tới trước mặt mọi người ly rượu đủ màu.
‘Đây là rượu sao? Không nói tôi còn tưởng nước trái cây.”
Phương Tình Tình nhíu mày nhìn mày sắc xinh đẹp của ly rượu rồi nói.
“Phương tiểu thư có điều không biết, bà chủ quán rượu là Tô Thanh Thanh này rất đặc biệt, mỗi tháng chỉ tự pha rượu hai lần, mỗi lần giá đắt đỏ vô cùng.
Đây là cơ hội vô cùng quý, không phải ai cũng có thể có mặt hôm nay.”
Quý Hàn vẫn chưa buông tha cho Phương Tình Tình.
“Ai hỏi anh chứ.”
Cô bĩu môi.
“Lẽ ra Phương tiểu thư không nên đi cùng một kẻ tầm thường không xứng kia tới đây.”
Quý Hàn bị Phương Tình Tình khó dễ, cũng không dám bày ra bộ mặt gì, chỉ đành chĩa mũi nhọn về phía Giang Lâm..