Giang Lâm hơi nhíu mày, mùi hương kia vẫn rõ ràng như vậy.
Nếu là ở trên người Thẩm Ngân cũng xem như cô ta là viện trưởng, biết chút ít thủ pháp cùng công phu là chuyện bình thường.
Nhưng trên người một chủ tiệm rượu phong trần không mùi son phấn, lại có múi dược liệu kia, đây không phải là quá kỳ quái sao?
Vào đến trong tiệm, thực sự không gian chỉ có anh cùng Thái Mẫn, hơi có chút ngượng ngùng không tự nhiên lắm.
“Anh thử rượu chứ.”
Giang Lâm hơi do dự, nhưng cũng gật đầu, ngồi vào quầy rượu.
“Xem kia, đừng căng thẳng vậy chứ.”
Thái Mẫn vừa cười vừa pha rượu.
Rất nhanh, một ly rượu màu xanh mạ đã ở trước mặt anh.
“Dùng dược liệu! Có chút ý tưởng.”
Nói xong Giang Lâm uống một ngụm.
“Cô nói xem, cô cần tôi đến đây làm gì?”
Giang Lâm cảm giác người phụ nữ này không hề đơn giản.
Có thể pha chế rượu đạt tới trình độ này không hề đơn giản, chưa kể cô ta còn biết kết hợp dược liệu.
“Em đây là thực sự ngưỡng mộ anh.
Muốn kết bạn, làm quen… làm t ình nhân… cũng xem như có lý do đi.”
Vừa nói Thái Mẫn lại dùng tư thế gợi cảm nhất đến gần Giang Lâm.
Bộ ng ực căng tròn được chiếc váy chật chội ôm lấy cứ như muốn bung ra khỏi.
“Ừm… không được.”
Giang Lâm nhìn thấy hai cục to tròn phúng phính muốn bị ép ra ngoài kia lại hơi mất tự nhiên.
Gì chứ?
Nói gì nói anh cũng là đàn ông thật thụ, tuy anh vẫn có thể đủ định lực để giữ thân, nhưng cơ thể anh thì lại rất thành thật.
“Anh nói xem có gì không được.”
Thái Mẫn cũng không đợi Giang Lâm phản ứng lại, đột ngột ngã vào người anh, tay lần mò dọc người.
“Nếu không có gì… có lẽ tôi đi.”
Giang Lâm nhanh chóng bật người, nhưng cũng đỡ lấy Thái Mẫn.
Dù sao anh cũng không nỡ để một người phụ nữ xinh đẹp té nhào nha.
Nhưng hành động này của anh quá đột ngột, thực sự làm cho chiếc váy kia của Thái Mẫn rách toạt lộ cả nội y bên trong.
Chưa kể, Thái Mẫn lại cố tính thả lòng cả người, khiến anh hơi có chút không biết làm sao.
Tuy tay ôm Thái Mẫn trong người, nhưng mắt anh dời hướng khác.
“Cô….
tự đứng dậy đi.”
Nhưng Thái Mẫn lại không có ý định đứng lên, cô ta lại càng thuận thế kéo cổ áo Giang Lâm như muốn kề sát người anh hơn, cọ xát với bộ đôi kh ủng bố cô mềm mềm mịn mịn vào người anh.
Chỉ là…
Bịch!
Giang Lâm thả tay làm cho Thái Mẫn bất ngờ ngã xuống.
“Anh thật không biết thương hoa… đau chết mất…”
Thái Mẫn vẫn không giận, giọng điệu làm nũng như muốn được an ủi.
Trong lòng Giang Lâm hơi có chút áy náy, muốn đưa tay đỡ cô lên thì lại thấy thứ to tròn trắng mịn kia.
Quả thật là muốn ép người.
“Vẫn là cô tự đứng đi!”
Giang Lâm thu tay lại quay bên khác.
Mà Thái Mẫn là một phụ nữ từng trải, còn không thấy qua đàn ông ngại ngùng.
Nhin Giang Lâm, Thái Mẫn càng thấy vô cùng thích, ít nhất người đàn ông này khá thành thật.
“Anh không cần cố gắng, tôi thấy cơ thể anh… còn thật hơn anh…”
Thái Mẫn nói xong cười quỷ dị nhìn phía dưới…
“Tôi…”
“Thôi, không sao.
Em chịu thiệt một chút, làm người tình của anh… cam đoan không bao giờ ra ngoài ánh sáng.”
Ánh mắt Thái Mẫn hứng thú nhìn Giang Lâm.
Mà anh cũng lần đầu tiên nghe thấy cái yêu cầu quái gỡ này.
“Không được.”
Dù lòng có chút xao xuyến nhưng vẫn kiên quyết từ chối.
Anh tự dặn lòng không được làm chuyện có lỗi với Hứa Vân.
Rầm!
Nhưng còn chưa kịp để cả hai người phản ứng, cánh cửa bị đạp tung ra, một đám người thân thủ vô cùng tốt đã tiến vào.
“Các người là ai? Biết đây là đâu không?”
Thái Mẫn nhìn thấy cửa tiệm của mình bị phá thì tức giận, nhíu mày nhìn đám đàn ông kia.
“Cô chủ Thái Mẫn, ông chủ chúng tôi có nói, thiệt hại hôm nay đền gấp mười lần.
Chỉ là… tên kia có thể chết ở đây… nếu cô không phiền…”
Gã đàn ông cầm đầu tên Mao Đầu, toàn thân xăm trổ nửa thân trên lộ ra hình con quái thú vô cùng hung tợn.
Ngay rốn hắn có một cái khuyên to sáng chói bằng vàng.
Nhìn vô cùng xấu xí ghê sợ!
“Tôi không biết chủ các người là ai! Nhưng tôi thấy phiền…”
Thái Mẫn nói xong cũng không khách khí, quay về tủ rượu nhanh tay lấy súng.
“Khôn hồn thì biến chỗ khác! Đừng ở đây vớ vẩn làm bẩn chỗ của tôi.”
Giọng nói của cô vô cùng lạnh nhạt.
Có chút không vui.
“Cô chủ Thái Mẫn, nếu cô phiền, thì không sao! Chúng tôi có thể lôi hắn đi chỗ khác.
Người đẹp vẫn là đừng nên nóng giận.”
Mao Đầu cười lấy lòng, ánh mắt dán chặt lên ngực của Thái Mẫn bộ dạng thèm như muốn nhỏ dãi.
Giang Lâm nhíu mày, cũng biết bọn người này là nhằm vào anh.
“Chủ của các anh? Là ai?”
Nhưng sau đó anh lại nhớ tới lời của Hạo Ca, chợt hiểu ra.
“Lão Quỷ?”
Giang Lâm cười bí hiểm vừa khẳng định.
“Cũng xem như mày thông minh.”
“Tên lần trước vẫn còn tốt sao?”
Nhìn tên Mao Đầu, Giang Lâm cảm thấy Lão Quỷ có lẽ muốn thăm dò là chính.