A Bưu thật thà kể lại một lượt, tuy nhiên anh ta cũng không quên nhắc tới chuyện gặp kẻ kỳ lạ chặn được kia.
“Còn nhớ mặt hắn?”
Tạ Chính Bảo nhíu mày hỏi.
Bản thân hắn chưa từng quen ai, cung không có ân đến mức buộc người báo đáp kiểu thế, càng không có một ai ra tay cứu giúp kiểu đó.
Cho nên chỉ có thể hoặc là kẻ thù, hoặc là một tên lang băm muốn thể hiện.
“Xong chuyện này cho người tìm tên kia! Mẹ tôi có mệnh hệ nào tôi muốn hắn chôn cùng.”
Nói dứt lời, vẻ mặt Tạ Chính Bảo vô cùng hung dữ.
Lúc này bác sĩ hội chẩn đã xong bước ra ngoài thông báo với người nhá:
“Bệnh nhân bị phình tim, đã nguy hiểm đến tính mạng nên phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.”
Nghe vậy A Bưu hơi bất ngờ, mà Trạch Đông trong lòng hơi lộp bộp.
“Nhưng… có phải lão phu nhân quá lớn tuổi… nguy cơ… hung hiểm.”
A Bưu lắp bắp dành nói trước, cũng không để Tạ Chính Bảo kịp mở lời.
“Chuyện này… cho nên tôi muốn nói rõ để người nhà chuẩn bị tâm lý.”
Bác sĩ có chút khó xử.
Ông ta sao lại không nhìn ra người kia là Tạ Chính Bảo, nhưng thực sự lần này ca bệnh này khá khó.
Có thể duy trì tới mức tới được bệnh viện đã là kỳ tích rồi.
“Các người làm bác sĩ kiểu gì vậy? Bệnh nhân đưa đến chỉ cho người nhà bệnh nhân lựa chọn chuẩn bị tâm lý? Vậy các người làm bác sĩ làm gì?”
Tạ Chính Bảo tức giận không thôi.
Từ lúc nhỏ hai mẹ con hắn đã nương tựa nhau mà sống, hắn một đường lăn lộn không thể nói là thuận lợi, nhưng cuối cùng xem như có thành quả.
Tới lúc muốn phụng dưỡng mẹ thì lại không kịp.
Hắn sao có thể chấp nhận chứ?
Các bác sĩ muốn khuyên một chút, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu chịu mắng.
“Anh Tạ, người thanh niên kia nói giống hệt lời bác sĩ… Tôi nhớ, anh ta châm châm kim gì đó vào người lão phu nhân, bà mới hồng hào trở lại.”
“Anh ta nói lão phu nhân nên điều trị bằng Trung y thì sẽ tốt hơn, có thể kéo dài mạng sống.”
A Bưu nhớ lại, nếu đúng như thế thì người kia quả thực là ra tay cứu người, không phải làm càng.
“Như vậy… thanh niên kia là muốn cứu người.
Vậy chỉ cần tìm anh ta…”
Nói đến đây A Bưu chợt tỉnh táo hẳn.
“Theo hiện trạng của phu nhân tôi thấy, nếu không có can thiệp e rằng đã sớm nguy kịch trên đường tới đây…”
Các vị bác sĩ kia nhanh chóng nói thêm.
Không phải là bệnh viện chê tiền, mà là không muốn rắc rối, nếu đã có người nhận rắc rối đó thì ông ta không ngại đá đi.
Vẫn hơn chết ở bệnh viện này.
“Nhanh! A Bưu không phải bảo nhớ mặt sao.
Tìm cho tôi, tôi đích thân mời anh ta đến.”
“Nhớ! Nhớ! Tôi đi ngay.”
Nói xong A Bưu nhanh chóng đi cho người tìm kiếm.
Dù sao chuyện này cũng phải nhanh chóng.
Tạ Chính Bảo quay sang hỏi bác sĩ.
“Có cách nào kéo dài hơn không cần phẫu thuật?”
Hắn vẫn muốn xem xem có cách nào khác, vì nếu như không tìm được người kia thì…
“Nếu tiếp tục điều trị chỉ có duy trì máy, nhưng cũng không đảm bảo…”
Bác sĩ chẩn đoán trực tiếp nói.
Dù sao nói thẳng vẫn hơn là xảy ra chuyện mới xử lý.
Tạ Chính Bảo tự kiềm chế bản thân, cũng không muốn gây gổ với bác sĩ.
“Được rồi.
Cố gắng duy trì cho mẹ tôi.”
Hắn ta nói xong nhanh chóng vào thăm mẹ mình.
Mà bên này, Giang Lâm cũng đang suy nghĩ muốn có một nguồn tự chủ tài chính cho bản thân.
Chí ít có thể hỗ trợ vợ mình, cũng có thể hỗ trợ gia đình thật của mình.
Chợt!
“Nên mua chút đồ dùng…”
Nghĩ vậy anh nhanh chóng mua ít đồ dùng cần thiết, nhanh chóng tới khu nhà tồi tàn của mình.
Bây giờ còn sớm, có lẽ cha mẹ anh đang chuẩn bị đồ để chuẩn bị bán hàng buổi tối.
“Cha mẹ… con về rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ khắc khổ của cha mẹ mình, anh càng đau lòng, cũng quên mất bản thân đang ở trong hình hài khác.
“Cậu… tới chơi.”
Từ Hạ hơi hơi rưng rưng, nhìn dáng vẻ Giang Lam tới bà lại nhớ tới con trai mình.
Chợt anh cảm thấy bản thân quá mức phấn khích, cho nên kiềm chế lại, cũng không thể nói anh là con trai của hai ông bà được.
Thật khó chịu!
“Cha mẹ nuôi, con đem ít đồ.”
“Chân cha đỡ đau chứ? Buôn bán có khó khăn không?”
Giang Lâm dồn dập hỏi thăm, cứ như đứa con xa nhà mới về.
“Ổn, ổn cả.
Đều nhờ con.”
Giang Minh Viễn gật gật đầu, lòng hơi đau.
Nếu con trai còn sống có lẽ cũng sẽ như chàng trai này.
“Đồ này… quá đắt rồi… chúng tôi không nhận được.”
Tuy cả đời lam lũ, nhưng nhìn số quà mà Giang Lâm đem tới Từ Hạ cũng nhìn ra những thứ kia quá đắt đỏ.
Sợ rằng cả đời này ông bà cũng không thể sờ tới.
Giang Lâm còn chưa kịp trả lời.
Rầm!
Cánh cửa cũ nát bị đá văng.
Ngay khi cánh cửa thiếu một chút đập mạnh vào người Từ Hạ, anh nhanh chóng dùng thân mình đỡ được.
“Hừ, tiền của ông thì chưa trả, ở đây lại đông vui nhỉ.”