Cha mẹ Giang Lâm vô cùng cảm kích, mà Giang Lâm cũng không nói trong thẻ có bao nhiêu tiền, sợ hai người quá mức kinh ngạc.
Anh hiểu ra cha mẹ mình cả đời này chưa nhìn thấy số tiền lớn, cũng như anh vậy, tuy nói là lần đầu sở hữu số tiền lớn, anh cũng dành ra một nửa định để cha mẹ dưỡng thân thể, em gái đi học cũng cần tiền.
Chỉ là còn chưa biết mở lời ra sao?
“Cha mẹ nuôi đã xem con là con, vậy để con thay người anh em tốt của con trở thành Giang Lâm của cha mẹ, được không?”
Lần này sự chân thành trong thái độ, ánh mắt Giang Lâm làm cho cha mẹ anh vô cùng thương cảm.
‘Được, được!”
Từ Hạ nhanh chóng gật đầu, mà Giang Minh Viễn cũng lau lau khóe mắt.
Xem như ông trời lấy đi của họ một đứa con trai, có thể cho họ lại một đứa khác.
Coi như là bù đắp cũng được!
“Sau này có vấn đề nên tìm con có được không? Đừng tìm bọn người kia…”
“Còn có, tấm thẻ này có tiền! Mỗi tháng tiền lãi sẽ lại vào thẻ, cha mẹ cứ rút dùng.
Mỗi tháng tiền lãi chỉ khoảng vài tỉ thôi, không nhiều.”
Nói xong Giang Lâm nhét thẻ vào tay cha mẹ mình, rồi thoải mái giúp đỡ những việc vặt mà anh từng làm.
Động tác thành thục, không hề giống là của người có tiền.
Mà ông bà Giang nghe tới số tiền mỗi tháng vài tỉ, cả người cứng đờ.
“Vài tỉ?”
“Thật… thật sao?”
Từ Hạ ấp úng.
Còn giả được sao?
Giang Lâm lắc đầu cười.
“Đây chỉ là số ít, sau này dự án phát triển hơn thì có lẽ nhiều hơn không chừng.”
Từ lúc nhận được truyền thừa này, Giang Lâm chưa từng nghĩ phải làm sao kiếm tiền.
Mọi chuyện xảy đến liên tục, anh thực sự không có thời gian để trở tay.
Nhưng mà… mở một phòng khám cũng không phải không thể.
Sức lực mình anh cũng xem như có thể duy trì ổn định trước, mọi thứ khác có thể tính sau.
“Nhưng mà…”
Từ Hạ có chút phân vân.
“Lúc trước là Giang Lâm cùng con đầu tư, cũng không nghĩ là sinh lãi nhanh vậy.
Xem như anh ấy phù hộ chúng ta.”
Giang Lâm vừa nói, công việc trong tay cũng xong.
“Con nghĩ số tiền này, cha mẹ có thể sửa lại căn nhà ẩm thấp, hoặc đổi luôn sống ở khu khác.”
“Ừm… cũng không cần buôn bán cực nhọc nữa.”
Thực sự anh rất muốn để cha mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Chuyển tới các khu giàu có kia, cha mẹ anh quá thật thà, sợ là không quen.
Còn ở đây thì khác.
Chí ít cũng có làng xóm.
Nhưng mà… căn nhà này ẩm thấp, không hợp với điều trị bệnh cho cha mẹ mình.
“Thật tốt quá! Nhưng mà, chúng ta ở đây quen rồi, đi cũng không nỡ…”
Giang Minh Viễn cười nói.
Ánh mắt lộ rõ vẻ nuối tiếc.
“Nếu không làm gì sẽ buồn chết mất.
Xem như không lo tiền bạc là đủ rồi, Giang Nguyệt sau này học hành cũng cần tiền, lấy chồng cũng cần có chút hồi môn.”
Từ Hạ suy nghĩ một chút, cũng vừa nói vừa chuẩn bị đồ cùng Giang Lâm.
“Ít nhất cũng sửa lại nhà! Ẩm thấp không tốt cho cha mẹ.”
Giang Lâm cương quyết.
“Nếu không, con sẽ làm!”
Nghe vậy, Giang Minh Viễn cảm thấy ấm áp.
“Tiền xây nhà tốn kém, chúng ta…”
Ông nhanh chóng lên tiếng, nhưng bị Giang Lâm cắt ngang.
‘Đã nói xem con là con.
Con sữa nhà cho cha mẹ có gì không ổn chứ?”
“Huống hồ, con có gia đình vợ giàu có, cũng không lo ăn tiêu, cha mẹ đừng lo!”
Tuy Giang Lâm không thích cái danh ở rể hào môn, hay dựa vào nhà vợ.
Nhưng nếu không nói vậy sợ là cha mẹ mình còn khước từ mãi.
Chưa nói, tiền để sửa chữa cũng là tiền của anh.
Xem ra phải nhanh chóng lấy chứng chỉ, mở một phòng khám mới được.
Dù sao, có một nguồn thu nhập ổn vẫn tốt hơn là không có gì.
Giang Lâm sau khi ăn cơm cùng gia đình, vốn không muốn về Hứa gia, nhưng vừa lên xe thì điện thoại của Giang Lâm lại bất chợt đổ chuông.
“Tinh!”
Anh bắt máy.
Một giọng nói hốt hoảng của Tiểu Huệ vọng lại.
“Anh Giang… không xong rồi, Hứa tổng xảy ra chuyện rồi…”
Tối nay Hứa Vân có buổi ký hợp đồng với Mạnh Lãng, là tổng giám đốc công ty dược Lâm Sơn Hành.
Công ty dược Lâm Sơn Hành sẽ bỏ vốn, trung tâm nghiên cứu cảu công ty dược thuộc quản lý của tập đoàn Hứa Thị bỏ vốn, cùng nhau hợp tác sản xuất ra một sản phẩm làm đẹp.
Dù sao Hứa Vân vẫn muốn chia bớt rủi ro trong lĩnh vực này, hợp tác này đã bàn nhiều lần, chỉ là chưa tới được đích cuối.
Hứa Vân vốn hẹn Mạnh Lãng tới nhà hàng Đệ nhất dùng bữa, nhưng Mạnh Lãng lại vòng vo viện lý do muốn cô ta tới nhà hàng thuộc khách sạn Vĩnh Thy ký hợp đồng.
Hứa Vân cũng không nghĩ nhiều, dù sao ở đâu cũng thế, cô không yêu cầu cao.
Sau khi tới đó, Mạnh Lãng luôn tránh né chủ đề hợp tác, hắn không ngừng ép phía Hứa Vân Uống rượu.
Chẳng mấy chốc, hai nhân viên đi cùng Hứa Vân đã bị chuốc say.
Cuối cùng, Mạnh Lãng lấy ra một ly rượu, tìm cách muốn Hứa Vân uống.
Nếu đổi lại là trước kia, khi đứng trước tình huống này, Hứa Vân chắc chắn sẽ quay người rời đi không chút do dự.
Nhưng hôm nay không biết vì sao cô ta lại cầm bình rượu lên uống điên cuồng.
Khi ấy, Tiểu Huệ nhận ra bà chủ của khách sạn Vĩnh Thy là Tư Uyển Tình bỏ thuốc màu trắng vào trong ly rượu.
Sau đó giúp Mạnh Lãng đưa rượu cho Hứa Vân uống với ý đồ xấu xa.
Tiểu Huệ từ phòng vệ sinh đi ra muốn lên ngăn lại, kết quả, Tư Uyển Tình đứng chắn trước cửa phòng bao.
Cô ta giáng cho Tiểu Huệ một cái tát, lại còn sai bảo vệ ném cô ra khỏi khách sạn một cách thô lỗ.
Tiểu Huệ muốn tiến vào một lần nữa, nhưng lại bị bảo vệ đá bay sang một bên.
Tiểu Huệ sợ hãi vô cùng, cô ta lo Hứa Vân sẽ xảy ra chuyện, nên lập tức gọi điện thoại cho Giang Lâm.
“Ngu ngốc!”
Trên xe, Giang Lâm thầm mắng một tiếng.
“Sao lại như thế chứ?”
Anh biết nguyên nhân Hứa Vân không màng tất cả mà uống rượu như thế, chắc chắn là cô có phiền muộn, cuối cùng đành mượn giải sầu.
Anh tuyệt đối không cho phép Đường Nhược Tuyết bị người khác bắt nạt như vậy.
Rất nhanh, anh đã tới khách sạn Vĩnh Thy
Giang Lâm mở cửa xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột đi đi lại lại vòng vòng của Tiểu Huệ.
“Anh Giang!”
Thấy Giang Lâm xuất hiện, Tiểu Huệ lập tức nhảy cẫng lên, cô ta vui mừng xông qua đó.
“Anh đến rồi ạ?”
Giang Lâm vừa tới, cô ta liền bình tâm trở lại.
Lần trước, lúc xử lý mọi việc ở trung tâm, cô ta đã tận mắt nhìn thấy cảnh Giang Lâm xử lý mọi việc, cô hiện tại chỉ có thể tìm anh.
Giang Lâm không nói thêm lời thừa thãi.
“Cô ấy đâu?”
“Tầng , ạ.”
Tiểu Huệ vội vàng đáp.
“Anh Giang, Mạnh Lãng không những là giám đốc của công ty dược Lâm Sơn Hành, hắn còn là em họ của Từ Chính Bảo – tên cầm đầu trong giới hắc đạo, bên cạnh cũng dẫn theo không ít người.
Chúng ta có cần báo cảnh sát?”
Cô ta vô cùng lo sợ.
“Không còn thời gian nữa, nếu hắn dám động vào Hứa Vân, vậy thì ai cũng cũng không thể giúp hắn.”
Giang Lâm thốt ra một câu không thèm ngoảnh đầu lại, sau đó xông về phía tòa nhà trước mặt như một mũi tên.