Thần Y Thánh Thủ

chương 1012: lẽ nào đây chính là trương dương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người thanh niên đang miêu tả lại cảnh tranh đoạt bàn đào vạn niên trong lương đình chính là Tín Lỗi, con trai Tín Điền Phong Tín gia Gia chủ Đông Bắc, anh ta biết rõ những cái này đương nhiên là do Tín Điền Phong báo cho biết.

Sau khi mọi người lấy lại tinh thần, cũng phát hiện sau lưng là Mễ Tuyết và Trương Dương đến. Người thanh niên tuy bị diện mạo của Mễ Tuyết làm kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là đệ tử của môn phái Đại Thế Gia, còn không đến mức quá thất lễ. Tuy không ít người liếc trộm Mễ Tuyết, nhưng cũng không có ai dám lại gần nói chuyện

Nhưng vì Trương Dương, Mễ Tuyết tuổi cũng tương đương bọn họ, nên việc bọn họ đến cũng không gây sự chú ý của mọi người, mọi người cũng rất nhanh đem sự chú ý tập trung vào người thanh niên nói chuyện.

- Không thể nào đâu, Trương Dương của y thánh Trương gia nghe nói cũng cùng tuổi chúng ta, cũng tuổi, nhưng Hoa gia Chu gia bọn họ lại có người bảo vệ Đại viên mãn, làm sao có thể thua trong tay của một người như Trương Dương.

Lập tức có một người thanh niên mở miệng phản bác, tỏ vẻ phản đối lời nói của vị đệ tử Tín gia.

- Đúng vậy à, tôi đã nghe vị trưởng bối nhà tôi nói qua, người thủ hộ của Chu gia Lý gia Võ Đang Ma Môn là lão tổ tông trăm năm không ra ngoài, thời gian tu luyện cũng không chỉ một trăm năm, làm sao có thể không đánh lại người thanh niên hai mươi tuổi được.

Lại có một gã thanh niên lập tức ra tiếng nghi ngờ nói, anh ta cũng không thể tin được.

Sau khi bàn đào vạn năm xuất thế, giới tu luyện ở Trung Quốc hầu như tề tụ ở Côn Lôn, cao thủ nội công tứ tầng và Đại viên mãn cũng không hề thần bí, dường như hiện tại mọi người đều biết nội kình chia làm tứ tầng, mà tứ tầng phía trên là Đại viên mãn

Về phần ngũ tầng, vẫn chỉ có Thế gia Đại môn phái siêu cấp và một bộ phận môn phái tư gia hạng nhất mới biết được sự tình.

- Các anh đều không tin?

Tín Lỗi nhìn thấy mọi người tỏ vẻ không tin, lập tức cất cao vọng chất vấn một câu, có chút hổn hển.

- Vậy các anh nói xem, tại sao trước thời khắc bàn đào vạn năm xuất thế, Ngũ gia lập tức rời bỏ Côn Lôn, Thiếu Lâm sau đó tiến đến bình nguyên Long gia?

Tín Điền Phong xem ra không chút giấu diếm con trai mình, người thanh niên này hoàn toàn biết tất cả sự việc phát sinh khi ấy, sau khi anh ta nhìn thấy người xung quanh đều không nói lời nào, lập tức tự đắc nói:

- Không tin thì các anh trở về hỏi trưởng bối của các anh, lúc ấy bọn họ được mời đến doanh địa của Tây Bắc Triệu gia, đối với những cái này cò thể rất rõ rang, các anh còn biết tên phản đồ Long gia, từng đã là tam trưởng lão Long gia, sau này nghe nói ông ta cũng đã chết trong tay của Trương Dương.

- Cũng chính là Trương Dương có tấm lòng nhân hậu, về sau không khiến Tây Bắc Triệu gia khó xử lắm. Bằng không giới tu luyện hiện nay làm sao còn có cái gì Tây Bắc Triệu gia.

Tín Lỗi nói xong đồng thời còn nhìn thoáng qua mấy người thanh niên trước mắt, tiếp tục nói:

- Dù sao ngày ấy, trước khi bàn đào vạn năm xuất thế, Đại viên mãn của tất cả giới tu luyện Trung Quốc ta tề tụ một nhà. Vì để tranh đoạt bàn đào vạn năm có thể nói là đánh nhau trời đất đen kịt, đêm hôm đó núi Côn Lôn mấy lần chấn động lung lay, các anh đều biết chứ? Thật ra kết quả chính là vì mấy vị Đại viên mãn đánh nhau!

Ánh mắt của Mễ Tuyết lại lần nữa tìm đến Trương Dương, những điều này cô không biết, Trương Dương cười gượng lắc đầu, tình huống mà người thanh niên này nói mặc dù là thật, nhưng khi đó Đại viên mãn Ngũ gia liên kết trên sự thật là bị buộc đi mà không phải là thua chạy, nhưng Trương Dương cũng biết, những thứ này đều là Kiều Dịch Hồng vì để chấn trụ những môn phái thế gia, cố ý nói thành là mình đánh bại năm vị Đại viên mãn.

Tài ăn nói của Tín Lỗi cũng không tồi, nói rất ra dáng, lúc này mọi người gần như đều đã tin tưởng, đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Chỉ là mấy người ra tay liền dẫn đến toàn bộ núi Côn Lôn lay động bất an. Đây là sức mạnh cỡ nào. Nhìn thấy những người thanh niên xung quanh này quăng tới ánh mắt ngưỡng mộ, Tín Lôi mặc dù biết bọn họ đều là đang ngưỡng mộ Trương Dương, nhưng cũng cảm thấy được bay bổng đấy.

- Hừ, nhất định là Trương Dương đã sử dụng cái thủ đoạn hèn hạ nào rồi, lúc này mới bức đi người thủ hộ của ngũ đại thế gia môn phái siêu cấp, độc chiếm bàn đào vạn năm. Các anh cũng biết Thiên uy lục hung mạnh mấy ngày trước chứ. Nhất định chính là vì để trừng phạt y thánh trương gia đã dung thủ đoạn cướp đi bàn đào vạn năm mới xuất hiện.

Lúc này, đột nhiên có một âm thanh không hài hòa xuất hiện, nói chuyện chính là một người thanh niên với cái sắc mặt hơi trắng bệch, nhìn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

- Lý Mộc Nhân, cậu đừng ăn nói bừa bãi, tôi xem phái Kiếm Hiệp các anh chính là đố kỵ y thánh Trương gia người ta, mới mở miệng nói xấu a!

Tín Lỗi nhìn thấy người thanh niên kia, lập tức đùng đùng nổi giận thét lên một câu.

Người thanh niên có sắc mặt trắng bệch này là đệ tử của một môn phái kiếm hiệp đệ nhất vùng lân cận Thục Sơn, phái Kiếm Hiệp ngày thường đã cùng với Thục Sơn Lý gia kết giao chặt chẽ, thậm chí trong môn phái bọn họ còn có rất nhiều nội công tâm pháp đều là đến từ Thục Sơn Lý gia, có thể nói bọn họ vốn dĩ chính là môn phái Thục Sơn Lý gia nuôi dưỡng nên.

Người thanh niên tên là Lý Mộc Nhân này tự đương nhiên không hài lòng Tín Lỗi hạ thấp Lý gia nâng cao Trươn gia như vậy .

Trương Dương hơi liếc mắt, mắt nhìn người thanh niên này, những môn phái có qua lại thân thiết với Lý gia Hoa gia Chu gia Võ Đang Ma Môn mà vẫn còn ở lại núi Côn Lôn cũng không có mấy, một số còn lại hầu như toàn tâm toàn ý giúp đỡ Long gia xây dựng lại cung điện, phái Kiếm Hiệp này mặc dù cũng nằm trong số đó, nhưng người được phái đi trợ giúp Long gia thì kém xa môn phái khác.

Lúc trước Thục Sơn Lý gia đi rất vội vàng, mà sau khi rời đi trở về Thục Sơn thì liền đóng cửa, ai cũng không nghe ngóng ra bất cứ tin tức gì, phái kiếm hiệp này ngược lại dường như có ý đồ riêng , mà bọn họ phái người đi giúp Long gia cũng cố gắng như đang nghe ngóng tin tức của cính mình, mà không có thành tâm trợ giúp Long gia xây dựng lại cung điện.

Trương Dương nhếch miệng lên, khẽ mỉm cười, tiếp tục cùng Mễ Tuyết ở một bên nghe tiếp.

- Như thế nào? Các anh sợ hãi thực lực của y thánh Trương gia mà thôi, xem các ngươi cả đám tựa như là nô lệ của Long gia, đến bây giờ còn giúp đỡ Long gia xây dựng lại đống hoang tàn."

Lý Mộc nhân hừ lạnh một tiếng, dựa vào một cây cột đình hóng mát, khinh thường nói

Anh ta vừa nói, xem như đắc tội với người thanh niên này một lần, nhưng ngược lại anh ta không để ý ánh mắt phẫn nộ của mọi người xung quanh, thản nhiên tự đắc tiếp tục thầm nói: Nguồn:

- Các anh nhìn xem, hiện giờ ở bình nguyên Long gia, ngoại trừ cái gì mà người hộ pháp Kiều Dịch Hồng của y thánh Vũ tông, còn có Long Phong của Long gia, ngoài ra còn có người có phân lượng gì? Gia chủ Long Hạo Thiên của Long gia vốn dĩ nghe nói trọng thương chưa lành, vẫn đang tĩnh dưỡng. Về phần Trương Dương mà các anh nhắc tới, lại chưa bao giờ lộ mặt qua.

- Lý Mộc Nhân, tôi cảnh cáo anh, nói chuyện cẩn thận một chút, đừng gây phiền toái cho phái Kiếm Hiệp các anh!

Sắc mặt Tín Lỗi xanh mét, anh ta cắn chặt răng nói với Lý Mộc Nhân. Sau khi biết chiến tích của Trương Dương, anh ta sớm đã xem Trương Dương là thần tượng của mình, mà Lý Mộc nhân nói như vậy không thể nghi ngờ chẳng khác nào là đang sỉ nhục thần tượng của anh ta.

- Phiền toái?

Lý Mộc nhân cười ha hả, dương dương đắc ý nói:

- Trương Dương kia cũng không ngờ có thể gắng gượng qua thiên lôi mấy ngày hôm trước, uy lực của Thiên Lôi này, các anh cũng đã thấy được rồi, tô đoán là, tên tiểu nhân nham hiểm đã dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đi bàn đào vạn năm, sớm đã bị sét đánh chết rồi mới chậm chạp không chịu lộ diện

- Anh !

Mễ Tuyết nghe không nổi nữa, trừng đôi mắt xinh đẹp, liền muốn mở miệng phản bác, chỉ tiếc cô bị Trương Dương ngăn lại.

Trương Dương hiện nay đã thăng tiến ngũ tầng, chỉ sợ một người thanh niên chỉ có thực lực nội công nhất, nhị tầng trong mắt hắn không khác gì con kiến.

Chỉ trích chửi rủa con kiến, ai lại đi để ý?

- Đừng cãi nữa, các anh xem đó là ai!

Đột nhiên có người thanh niên đứng lên, vô cùng kinh hoảng chỉ vào bên ngoài đình hóng mát hô.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, liền phát hiện một người thanh niên đầu trọc mặc tăng bào mau chóng đi về phía trước.

Là Thi Phương của Thiếu Lâm

Tín Lỗi hơi sửng sốt, nếu không có Trương Dương, Thi Phương Thiếu Lâm không nghi ngờ đã trở thành thần tượng trong lòng bọn họ, ai cũng biết vị đệ tử trẻ tuổi của Thiếu Lâm này tu vi lên cấp cực nhanh, nghe nói sớm đã bước vào nội công tam tầng, là người thanh niên có hi vọng nhất có thể tiến lên ngũ tầng trước bốn mươi tuổi.

Hiện tại Thi Phương đã thấy được bọn họ, bọn họ biết chính mình chạy cũng không thoát, đều đứng lên cúi đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ.

Dù sao bọn họ đều là thừa dịp khi mọi người giúp đỡ bình nguyên Long gia lén chạy đến đấy, còn cho rằng Thi Phương qua đây bắt bọn họ về.

Chỉ tiếc, sau khi Thi Phương chạy vào đình nghỉ mát, trực tiếp đối mặt với một nam một nữ vào đình nghỉ mát cuối cùng, trực tiếp chắp tay trước ngực xoay người cung kính nói:

- Trương tiền bối, Mễ thí chủ, tiểu tăng rốt cuộc tìm được hai người rồi.

Hóa ra là Thi Phương từng có duyên gặp mặt một lần, Trương Dương mỉm cười gật gật đầu.

Nhẹ nhàng thở ra, đứng trước mặt Trương Dương, Thi Phương cảm giác mình hiện tại áp lực cực lớn. Cùng lúc đó, trong lòng anh ta không kìm nổi sự ngưỡng mộ, lúc trước Trương Dương vẫn chỉ là một cao thủ tầng tam tầng làm người ta kinh diễm, hiện tại đã đạt đến mức anh ta không thể tưởng tượng.

Xem ra Thi Phương cũng ít nhiều biết một chút thực lực của Trương Dương hôm nay tuyệt đối vượt qua Đại viên mãn

Những thanh niên xung quanh kia, sớm đã ngây ra.

Người thanh niên này rốt cuộc là ai, lại có thể khiến Thi Phương Thiếu Lâm cung kính như thế.

- Trương tiền bối, chưởng môn của Lý gia Hoa gia Chu gia Võ Đang Ma Môn đã mang theo lễ vật trở về Long gia, đang chờ cùng đích thân nhận lỗi với anh. Vừa rồi có ông cụ bảo tiểu tăng tiền bối có thể ở gần đây đi chơi tiết thanh minh, tiểu tăng một mạch tìm đến, quả nhiên tìm được tiền bối rồi.

Sau khi Thi Phương nói rõ ý đồ đến, liền lẳng lặng đứng một bên, không dám nói nhiều một câu.

Rốt cuộc đã tới? Trương Dương cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm đoán được mấy vị Đại viên mãn này tuyệt không dám tự mình mạo hiểm lại đến Côn Lôn, phái tộc trưởng chưởng môn của mình thay thế bọn họ tới cửa chịu nhận lỗi, đây cũng là sự tình không nằm ngoài dự đoán của Trương Dương.

Gật gật đầu với Thi Phương, Trương Dương lập tức ôm Mễ Tuyết, tùy ý phất phất tay, trong chớp mắt liền biến mất ở trong đình nghỉ mát.

Vô Ảnh Tia Chớp Truy Phong đang ở ngoài đình hóng mát cùng với Đại Lôi, tiểu Lôi chơi đùa sau khi phát hiện Trương Dương rời khỏi, mấy tiểu tử kia lập tức nhảy lên lưng Truy Phong cùng trở về Long gia.

Thi Phương đứng ở đình nghỉ mát, ánh mắt đờ đẫn, Trương Dương vừa mới mang Mễ Tuyết rời khỏi, cho dù là đại cao thủ Đại viên mãn, muốn mang một người rời khỏi, cũng ít nhiều sẽ lưu lại một ít tàn ảnh, không có khả năng ở trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.

Cái này không thể nói rõ, Trương Dương thực sự đã vượt qua Đại viên mãn, đã trở thành cao thủ ngũ tầng trong truyền thuyết.

- Trương tiền bối... Chẳng lẽ, đây là Trương Dương?

Tín Lỗi đứng sau lưng của Thi Phương, há to miệng, tròng mắt đều nhanh tròn ra

Về phần đệ tử phái Kiếm Hiệp lúc trước nói xấu Trương Dương, phù phù một tiếng từ vị trí cùa mình đột nhiên bắn ra ngoài, đụng hòn đá bên ngoài, lập tức đầu rơi máu chảy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio