Không chỉ Cao Kiệt, những người khác lúc này cũng đều tức giận. Chỉ là Cao Kiệt nói đầu tiên.
Ánh mắt mọi người cũng đều tập trung vào Trương Dương. Nếu những điều Trương Dương nói là sự thật, vậy Chu Dật Trần quả thực đáng ghê tởm. Anh ta không xứng giữ chức Chủ tịch Hội sinh viên này.
- Tự mọi người xem đi.
Trương Dương đưa tài liệu trên tay cho Cao Kiệt. Cao Kiệt lập tức cầm lấy, cẩn thận xem.
Bên trong này, ghi lại tỉ mỉ việc chi tiêu của từng khoản tiền của hội sinh viên. Có bản thuyết minh và photo định mức ngân phiếu, thậm chí còn có hóa đơn khách sạn.
Hơn nữa, trong đây còn có chữ ký của Chu Dật Trần.
- Thật sự, đều là thật.
Sau khi Cao Kiệt cẩn thận xem, tức giận ném tài liệu lên bàn, Diệp Triển bên cạnh anh ta cầm tài liệu lên, từ từ đọc.
Sau khi xem xong, Diệp Triển lại đưa cho người bên cạnh.
Mỗi người đều xem qua một lần, những người không thuộc phe của Chu Dật Trần đều tỏ vẻ phẫn nộ. Còn nhóm Trưởng ban đi theo Chu Dật Trần, chỉ nhìn qua rồi cúi đầu.
Bên trong có một số việc, có quan hệ với bọn họ, chính là xảy ra với bọn họ.
Cuối cùng tài liệu này truyền đến tay Chu Dật Trần.
Mỗi dòng, mỗi chữ, đều khiến tim anh ta giật thót. Anh ta không ngờ Trương Dương sẽ có toàn bộ những chứng cứ này trong tay.
Những cái này, thực sự là tất cả chi phí của hội sinh viên anh ta dùng kỳ này.
Sắc mặt Chu Dật Trần từ từ xám ngoét, trong này có những thứ anh ta làm rất bí mật, ví như việc ăn cơm ở Khải Hoàn lâu. Anh ta sai người đi làm hóa đơn mua đồ dùng văn phòng. Nhưng Trương Dương không chỉ lấy được hóa đơn, mà còn lấy được tờ có chữ ký mà anh ta đích thân ký.
Anh ta không biết, Trương Dương sao lại có được những thứ này.
Nhưng anh ta hiểu, sau khi những thứ này được đưa ra ánh sáng thì kết quả sẽ thế nào. Vị trí Chủ tịch hội sinh viên này, anh ta thực sự không thể ngồi vững.
Có một số việc chính là như vậy, anh làm thế nào cũng không sao, cho dù người khác biết được cũng không sợ. Nhưng chỉ sợ bị đưa ra ánh sáng, một khi bị đưa ra ánh sáng, anh cũng xong đời.
Dùng một câu rất thịnh hành ở hậu thế, quy tắc ngầm, đều là những quy tắc không công khai.
Chu Dật Trần mở miệng định nói, cuối cùng cũng không nói thành tiếng, anh ta không biết mình nên nói gì.
Tình huống như này, cứ cho là lần đầu tiên anh ta gặp phải, thì cũng đủ khiến anh ta hoảng hồn, hoàn toàn không biết làm thế nào.
- Chủ tịch Chu, hai mươi ngàn thiếu trên sổ sách, bây giờ tôi sẽ không hỏi anh, tôi nghĩ anh chắc đã quên rồi. Khoản tiền này lấy từ đâu, trước đây tôi đã nói thế nào.
Trương Dương lại chậm rãi nói một câu. Chu Dật Trần sợ run cả người, quay đầu lại kinh hãi nhìn trưởng ban tài vụ, Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ lúc này cúi đầu, anh ta không dám nhìn ai.
Chuyện thiếu hai chục ngàn trên sổ sách, không ngờ Trương Dương cũng biết, đây là khoản tiền anh ta tham ô từ hội sinh viên. Chỉ là tham ô tạm thời, sau này anh ta sẽ trả hết. Mà chuyện này chỉ có anh ta và Âu Dương Vũ biết.
Bây giờ Trương Dương lại nói ra, điều này chỉ có thể chứng minh Âu Dương Vũ phản bội anh ta, kể toàn bộ việc của mình ra.
Lúc này, anh ta không oán hận Trương Dương, nhưng lại oán hận Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ tuy không phải người của mình, nhưng anh ta cũng cho Âu Dương Vũ nhiều lợi ích để lôi kéo. Thậm chí còn nói đợi sau khi tốt nghiệp sẽ giúp anh ta vận động hết sức để được ở lại trường. Có thể nhậm chức ở trường học, là một điều rất hấp dẫn với nhiều sinh viên.
Cho dù như vậy, Âu Dương Vũ còn phản bội anh ta, điều này làm cho anh ta không chịu nổi.
- Cố Thành, đi mời người tới.
Trương Dương ngồi ở đó, lại thản nhiên nói một câu, sau đó Cố Thành gật đầu, trực tiếp rời phòng họp.
Rất nhiều người lúc này đều đang nhìn Trương Dương. Sự xuất hiện hôm nay của Trương Dương, liên tiếp vạch trần nhiều chuyện xấu xa của Chu Dật Trần như vậy, khiến bọn họ rất bất ngờ. Lúc này xem ra, Trương Dương dường như còn chưa làm xong, còn có chuyện khác.
Tất cả mọi người, bắt đầu chờ đợi xem chuyện gì diễn ra tiếp theo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Trương Dương vừa rồi nói với Chu Dật Trần, khoản tiền này từ đâu mà có, hắn nói gì vậy?
Tiền từ đâu mà có bọn họ rất rõ. Đây là Trương Dương kêu gọi tài trợ từ tam viện. Lúc đầu cũng có rất nhiều người không tin, sau đó cho rằng kì tích.
Về phần sau đó hắn nói cái gì, mọi người đều không có ấn tượng gì đặc biệt.
Không lâu sau, Vương Quốc Hoa là người đầu tiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Trương Dương, thậm chí còn có chút hoảng hốt.
Bất cứ ở đâu đều có một vài người thông minh. Vương Quốc Hoa lúc này nghĩ tới ý tứ trong câu nói của Trương Dương, cũng hiểu ý của Trương Dương. Đúng là nghĩ ra, hiểu rồi, anh ta mới có vẻ mặt như vậy.
Giờ phút này, Vương Quốc Hoa đúng là có chút sợ Trương Dương.
Anh ta rút cục hiểu, một Trương Dương bình thường có vẻ bất hiển sơn, bất lộ thủy, không ngờ đáng sợ như vậy. Nếu thực sự muốn đối phó với một người, hắn có thể khiến anh vô tình trúng chiêu, cuối cùng đến lúc chết cung không biết sao lại chết.
Người như vậy, nếu làm kẻ địch thì mới là đáng sợ nhất. Lúc trước anh ta khôn vặt một chút, thật sự đấu với Trương Dương, Trương Dương chỉ cần vẩy ngón tay, sẽ bóp chết mình.
Đáng thương anh ta, trước kia còn ảo tưởng tạo thế chân vạc. Lúc này mới phát hiện mình quá ngây thơ.
Vương Quốc Hoa rất thông minh, anh ta nghĩ ra, tuy nhiên những người khác cũng không ngu. Lúc này rất nhiều người cũng đều đã hiểu ý của Trương Dương, nét mặt của bọn họ không khác gì Vương Quốc Hoa.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trương Dương.
Chu Dật Trần lúc này cũng đang nhìn Trương Dương, cũng đã hiểu ý của Trương Dương, hơn nữa còn hiểu từ lâu.
Anh ta giờ phút này, khuôn mặt sợ hãi, trên trán không ngừng chảy mồ hôi, mồ hôi từ mặt, chảy xuống cổ, thấm ướt áo sơ mi, rơi cả trên đất.
Tay của anh ta còn hơi run run, đặt trên bàn trông rất rõ.
Ba.
Cửa lại mở ra, Cố Thành vào trước, phía sau còn có vài người. Nhìn thấy mấy người này, Chu Dật Trần liền mềm nhũn cả người.
Người tiến vào, anh ta đều không biết, nhưng biết một người là đủ rồi.
Đi theo Cố Thành vào chính là Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật của trường, Trương Đại Vinh. Người của Uỷ ban Kỷ luật xuất hiện ở hội sinh viên bọn họ, cộng thêm những lời Trương Dương vừa nói, Chu Dật Trần còn không hiểu, thì anh ta đúng là quá ngốc.
Tuy nhiên lúc này, anh ta tình nguyện làm kẻ ngốc, cũng không muốn đối diện với những việc này.
- Bạn học Chu Dật Trần, đồng chí ở tam viện phản ánh với chúng tôi, khoản tài trợ bọn họ tài trợ cho hội sinh viên trường ta, có tồn tại tham ô, dùng tiền công làm việc riêng, và số liệu không phù hợp sổ sách, hy vọng mọi người có thể phối hợp điều tra, hỗ trợ điều tra.
Trương Đại Vinh nói, vị Phó chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật không nghiêm túc như vậy, nhưng lời của anh ta khiến mọi người ở đây điều hiểu, Chu Dật Trần xong đời rồi.
Uỷ ban Kỷ luật của trường một khi đã tham gia chuyện này, tính chất sự việc liền thay đổi căn bản. Lúc này không còn là chuyện nội bộ hội sinh viên, đã lên tới mức tham ô, Chu Dật Trần có thể bị khai trừ trực tiếp, hoặc bị ngồi tù.
Không cần giải thích nữa, mọi người đều hiểu, ý tứ trong lời nói của Trương Dương.
Hắn từng dể Cố Thành truyền đạt rồi, khoản tiền này là tiền tài trợ hắn kêu gọi được, ai cũng không được có ý đồ gì, khoản tiền này không chỉ có người của tam viện giám sát, còn có người của trường giám sát.
Nếu có người định có ý đồ, hắn không ngại đem sự việc báo lên trường, để người của Uỷ ban Kỷ luật trực tiếp tham gia.
Hiện tại Trương Dương đều đã thực hiện lời nói của mình. Chu Dật Trần có ý đồ với khoản tiền này, người của Uỷ ban kỷ luật trường đúng là xuất hiện ở hội sinh viên.
Cán bộ Uỷ ban Kỷ luật, Chủ tịch hội sinh viên tuy là sinh viên, nhưng coi là cán bộ trong trường. Uỷ ban Kỷ luật còn có tư cách giám sát anh ta.
Lời mà Trương Đại Vinh vừa nói, thực ra không khác gì bắt giam, hỗ trợ điều tra, trên cơ bản chính là để anh ta giải tích rõ ràng, dù sao Trương Dương cũng đã có toàn bộ chứng cứ.
Một gậy đánh chết, còn khiến anh ta không bao giờ đứng dậy nổi, đây là thủ đoạn của Trương Dương
Lúc rất nhiều người đều đang nhìn Trương Dương, không hề giống ánh mắt khi trước. Bọn họ đều có chút sợ hãi, khiến Chu Dật Trần ngã đau như vậy, còn là ngã hoàn toàn, khiến cho bọn họ cảm nhận được sự đáng sợ của Trương Dương.
Chu Dật Trần không nhúc nhích, còn Trương Đại Vinh thì nháy mắt với người bên cạnh, bảo bọn họ cưỡng chế đưa Chu Dật Trần đi.
- Tôi khai báo, tôi nói thật.
Hai người vừa đến cạnh Chu Dật Trần, Chu Dật Trần liền kêu lớn. Bởi vì sợ hãi, mặt anh ta cũng biến sắc.
Chu Dật Trần cho dù có khôn vặt đến đâu, dù sao cũng chỉ là một sinh viên, chưa từng trải qua một trận chiến như vậy. Đừng nói là anh ta, ngay cả người làm quan chân chính gặp phải tình huống này, cũng có rất nhiều biểu hiện bất thường.
Trương Đại Vinh lắc đầu, để người mang Chu Dật Trần đi. Anh ta liếc nhìn phòng họp của hội sinh viên một cái, cũng đi ra theo.
Người của họ vừa đi, Cố Thành lại quay về chỗ ngồi, như không có việc gì xảy ra.
Tuy nhiên tự anh ta rõ, lúc này trong lòng rất kích động.
Trương Dường từng nói, Chu Dật Trần sẽ đì đọt không được bao lâu nữa, nói đúng thật, trong hơn mười ngày ngắn ngủi, Trương Dương đã kéo Chu Dật Trần xuống, còn là kéo hoàn toàn xuống.
Chức Chủ tịch này, Chu Dật Trần chưa làm được bao lâu.
Cùng với cảm xúc kích động, Cố Thành còn thấy có chút hưng phấn.
Thời tiết của hội sinh viên thay đổi rồi, Trương Dương từng nói rõ hắn sẽ không làm chức Chủ tịch này, người làm chủ tịch là Tiêu Bân.
Đây cũng là điều Trương Dương trước kia từng nói, lời không ai tin, giờ lại trở thành sự thật.
Tiêu Bân là Chủ tịch, còn anh ta lại là tân Trưởng ban bộ phận đối ngoại, việc này nội bộ đã quyết định xong.
Đây chỉ là việc điều động nội bộ do một mình Trương Dương quyết định. Nhưng Cố Thành hiểu, một khi Trương Dương đã ra quyết định, không ai có thể thay đổi. Trương Dương bản thân không ở hội sinh viên, nhưng sức ảnh hưởng thì lớn nhất.
Nói một cách không quá khoa trương, Trương Dương chính là thái thượng hoàng của hội sinh viên.
Mà một loạt thủ đoạn vừa rồi của Trương Dương, cũng khiến cho Cố Thành rất phục. Anh ta cảm thấy làm người thì phải làm được như Trương Dương. Bày mưu tính kế, trù tính ngàn dặm. Người khác cho rằng mình một tay che cả bầu trời, nhưng cũng chẳng ai dám cầm dao chạm vào cổ mình.
Đây mới thực sự là nam nhi.
Tiêu Bân cũng rất kích động. Anh ta cũng biết, vị trí mà Chu Dật Trần rời khỏi lập tức sẽ trở thành của mình.
Được chọn làm Chủ tịch hội sinh viên, đây là chuyện trước đây anh ta chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới. Chuyện không dám nghĩ, lại lập tức xảy ra thật sự, tâm tình của anh ta kích động là đương nhiên.
Đương nhiên, anh ta biết rõ, đây hết thảy đều là ai cho mình. Tuy rằng Trương Dương không ở hội sinh viên, nhưng anh ta tin tưởng, về sau Trương Dương dù có chỉ bảo cái gì, anh ta cũng sẽ hoàn toàn chấp hành, chấp hành vô điều kiện.