Mễ Tuyết ở nhà tròn một tuần lễ, Trương Dương mới đến.
Một tuần này cũng khiến Trương Dương trở thành người nổi tiếng ở Liệt Sơn. Không nổi danh cũng không được, huyện Liệt sơn bao năm vẫn bình bình thường thường, lần này coi như đã một lần nổi danh.
Mặc kệ là tiếng xấu hay tiếng thơm, chỉ cần nổi tiếng, nhiều tờ báo đều đăng tải sự kiện lần này, còn liên tục đưa tin. Huyện Liệt Sơn chưa bao giờ có lần nào liên tục được chú ý lớn đến vậy.
Ngoài nhân tố tin tức ra, còn có nhân tố khác khiến Trương Dương nổi tiếng. Đó chính bởi vì hắn có tiền.
Điểm ấy ngay cả bản thân Trương Dương cũng không nghĩ tới.
Hiện tại rất nhiều người đều biết rằng Mễ gia đang tìm con rể có tiền. Trương Dương cảnh sát bao nhiêu tiền thì người ta không biết. Nhưng lái chiếc xe Mercedes Benz bị đập trước đây, bây giờ lại đổi đời xe lên BMW, trong cái huyện lị nhỏ này không có nhiều xe đắt tiền như vậy. Hai con xe mà Trương Dương lái đều là xe nhập khẩu, đều trị giá bạc triệu.
Liên tục lái xe hạng sang, mọi người đều cho rằng Trương Dương đã trở thành nhân vật có tiền, mà còn là có rất nhiều tiền.
Chiếc xe BMW mà Trương Dương đáng lái bây giờ, tất nhiên là chiếc xe của Tô công tử.
Tô công tử đáng thương đã đặc biệt đích thân đến giúp đỡ thì chưa nói, cuối cùng khi về còn ngồi tàu hỏa, để chiếc xe của mình lại cho hắn.
Ở huyện Liệt Sơn có rất nhiều ý kiến bàn tán. Nhưng nói thế nào thì Mễ Chí Quốc nào cũng là Phó chủ tịch huyện. Bên ngoài có xì xào như thế nào đi chăng nữa thì cũng không ai dám nói luyên thuyên trước mặt ông ta.
Trương Dương ở Mễ gia một tuần, thành quả lớn nhất chính là quan hệ của hắn và và Mễ Chí Quốc được cải thiện đáng kể.
Dư Văn Võ bị cách chức tạm thời điều chuyển về thành phố. Gã thực sự không thể ở lại đây được.
Dư Văn Võ đi rồi, công tác của huyện Liệt Sơn vẫn phải tiếp tục triển khai. Sau khi Hứa Quang Vinh nghỉ hưu, để lại vị trí Chủ tịch huyện trống, ông ta còn bổ sung cho huyện Liệt Sơn một ủy viên thường vụ. Người được bổ nhiệm chính là Mễ Chí Quốc.
Điều này vẫn chưa thể an ủi Trương Dương, để hắn không làm ầm ĩ chuyện này nữa.
Lãnh đạo ở huyện và thành phố đều không ngu. Bọn họ đều đã điều tra ra được rằng hai lần báo tỉnh đưa tin đều do Trương Dương là người chỉ điểm.
Bọn họ không tra ra thân phận thật sự của Trương Dương. Tuy nhiên có thể làm cho người của báo tỉnh đăng được những bài viết này khẳng định không đơn giản. Dù là lãnh đạo huyện hay thành phố thì đều muốn giải quyết dứt điểm chuyện này sớm một chút, không muốn xuất hiện thêm vật hi sinh.
Nhiều tờ báo cùng đưa tin như vậy đã làm khổ họ rất nhiều.
Những người này lần đầu cảm nhận được áp lực của dư luận.
Chức ủy viên thường vụ của mình làm sao mà có, Mễ Chí Quốc vô cùng rõ ràng. Đó cũng là nhờ ảnh hưởng của Trương Dương nên thái độ tất nhiên phải thay đổi một chút, coi như đã chính thức nhận Trương Dương làm con rể.
Thêm cái danh ủy viên thường vụ, có vẻ như cấp bậc không thay đổi, vẫn là Phó chủ tịch huyện nhưng quyền lợi thì lại tăng lên rất nhiều.
Phó chủ tịch huyện kiêm Ủy viên thường vụ và Phó chủ tịch huyện là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bây giờ Mễ Chí Quốc làm bất cứ công tác gì đều có người cung kính hơn so với trước.
-Cảm giác lần đầu tiên, ở đây còn tốt hơn ở nhà.
Lái xe hơn hai tiếng, Trương Dương và Mễ Tuyết mới về tới Trường Kinh. Hắn nhất định phải trở về. Ở đó, Tô Thiệu Hoa và ông Triệu đều cần tái khám nên hắn cần đi một chuyến.
Chỗ ông Triệu, hắn đã đến khám lại cho ông ta rồi, bây giờ chỉ cần điều trị bằng thuốc là được, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới không cần đến khám lại.
-Đương nhiên rồi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, chỉ là thế giới của riêng hai người. Ở nhà có nhiều người như vậy cơ mà.
Trương Dương lập tức ôm lấy Mễ Tuyết. Hai người đi ra ngoài lần này tổng cộng khoảng hai mươi ngày. Những chuyện xảy ra trong hai mươi ngày này khiến họ cả đời đều không quên được.
-Đồ ăn của Tia Chớp đã hết rồi, làm thế nào đây?
Mễ Tuyết bỗng thốt lên. Tia Chớp chính là con rắn độc, mà còn là con rắn độc vẫn đang sống nguây nguẩy.
Mễ Tuyết trước nay vẫn không dám trực tiếp cho Tia Chớp ăn, nhưng ngày nào cô cũng thích trêu chọc Thiểm Điện. Con chồn đuôi cáo Tuyết Bạch rất hiểu tính người, thường hay làm những động tác đáng yêu khiến Mễ Tuyết cười không ngớt.
Tiếc là nó đang bị nhốt, không được thả ra. Nếu không nó nhất định sẽ là một con thú cưng.
Trương Dương nói:
-Không sao, anh đã nghe ngóng rồi. Vùng ven Trường kinh có mấy nơi nuôi rắn, quay đầu xe đi đến chỗ họ mua là được.
-Vậy là tốt rồi, cũng không biết bọn Tiểu Ngốc bây giờ thế nào?
Mễ Tuyết gật đầu nói. Cô vừa nghĩ tới Tiểu Ngốc và Nam Nam.
Tiểu Ngốc và Nam Nam đều chưa về nhà. Hai người vẫn làm thuê ở khách san. Lúc trước Mễ Tuyết có gọi điện cho họ một lần, biết cuộc sống của hai người bây giờ rất tốt.
Đáng nhắc tới nhất chính là hai thằng nhóc Hồ Hâm và Cố Thành này.
Sau khi mua xe, hai người đã bắt tay vào làm ăn rất nhanh. Mới bắt đầu còn chưa nắm bắt được thị trường nên họ phải bỏ tiền ra bù lỗ mấy lần.
Sau khi quen việc, cộng thêm hai người lại chịu khó chịu khổ làm ăn nên việc kinh doanh của họ đã rất nhanh có khởi sắc. Không đến thời gian mười hai ngày, họ đã tạo dựng được chút danh tiếng.
Bây giờ cả hai người đều bận rộn cả ngày từ sáng sớm đến tận tối mịt. Công việc bận rộn, lợi nhuận cũng trở nên rất khả quan. Bây giờ trừ đi tất cả chi phí một ngày, bọn họ có thể kiếm được gần hai trăm tệ, số tiền mà trước đây họ chưa từng nghĩ tới.
Một ngày hơn hai trăm tệ, một tháng có thể đạt được sáu bảy mươi nghìn tệ. Cứ đà này, không cần đến một năm là họ có thể trả được tiền xe cho Trương Dương.
Còn nữa, tiền học phí và sinh hoạt phí sau này của bọn họ cuối cùng đã không cần phải phụ thuộc vào gia đình nữa, thậm chí còn có thể phụ giúp cho gia đình một chút. Trước mắt, cả hai người đều vô cùng hài lòng về cuộc sống hiện tại và hết sức cảm kích Trương Dương.
Nếu Trương Dương không giúp bọn họ mua xe thì bọn họ đã không bao giờ có thể được như bây giờ, chắc là vẫn đang phải làm công việc cơ bắp vất vả với tiền lương bèo bọt mỗi tháng chỉ vài trăm tệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bọn họ đều đang làm việc, Trương Dương và Mễ Tuyết đều ngại đi tìm họ. Ngày thứ hai sau khi trở về, Trương Dương và Mễ Tuyết cùng lái xe đi vào thành phố.
Trương Dương không thể cứ lái mãi chiếc BMW của Tô Triển Đào. Dù sao cũng cần trả lại cho người ta nên Trương Dương cũng phải mua một chiếc xe mới khác.
Khi không có xe thì thế nào cũng được. Nhưng lại từng có xe rồi nên khi không có xe sẽ cảm thấy rất bất tiện.
Điều này cũng làm cho Mễ Tuyết cảm thấy khá oải. Người đang sung sướng quen rồi nên khổ không chịu được chính là cô. Bây giờ cô cũng không quen lắm với những ngày tháng không có xe đi.
Chợ xe nằm ở ngoại ô Trường Kinh, khá là xa nên lái xe gần nửa tiếng mới đến.
Giao thông thời này còn không giống như giao thông thời sau, đi mất nửa tiếng đã là quãng đường xa rồi.
Những chiếc xe lớn ở chợ xe đều rất bình thường, chỉ có hai cửa hàng bán một số xe hạng sang, trong đó có nơi mà Tô Triển Đào mua chiếc Mercedes-Benz cho Trương Dương.
Lần này Trương Dương cũng đến chỗ đó.
Trương Dương lái chiếc BMW của Tô Triển Đào đến, xe vừa dừng lại bên ngoài đã có người lập tức chạy ra chào đón.
Chợ xe lúc này không có quy mô như thời sau, nhưng thái độ phục vụ lại không hề thua kém, nhất là của nhân viên tiếp thị xe. Mỗi chiếc xe bán được, bọn họ đều được trích hoa hồng kha khá.
-Trương Dương, nơi này nhiều xe thật đấy!
Vào sảnh triển lãm, Mễ Tuyết lập tức mắt tròn xoe. Đây là lần đầu tiên cô đến những chỗ như thế này.
-Thực ra cũng chẳng có bao nhiêu, xe đời mới ít lắm!
Trương Dương nhìn ngó một chút, khẽ lắc đầu nói. Kiếp trước hắn thường xuyên đi các loại xe đời mới. Hơn hai mươi chiếc xe trong sảnh triển lãm này thực sự không lọt vào mắt của hắn.
Đây là nơi trưng bày các loại xe hạng sang. Cái gọi là xe hạng sang thì chỉ có một vài chiếc BMW, Mercedes-Benz và Audi. Thương hiệu xe khác thì Trương Dương chỉ thấy một chiếc Lincoln, trông xấu vô cùng.
-Thưa anh, anh muốn mua xe loại gì? Chúng tôi có rất nhiều xe nhập khẩu ở đây...
Nhân viên bán hàng đi theo Trương Dương, không ngừng giới thiệu. Thái độ phục vụ của nhân viên này rất tốt, tiếc là giới thiệu còn rất cứng, không hề có bất kì điểm đột phá nào.
Nói thật, ở sảnh triển lãm có nhiều xe như vậy nhưng Trương Dương không ưng một chiếc nào.
Nhiều chiếc cũng không bằng chiếc S mà Tô Triển Đào tặng cho hắn. Trương Dương nhìn kỹ hơn một chút, mới phát hiện chiếc xe mà Tô Triển Đào tặng cho hắn lần trước vẫn là chiếc xe đắt nhất ở đây.
-Thưa anh, đây là chiếc xe BMW mới nhất, ưu điểm lớn nhất của chiếc xe này là...
Nhân viên bán hàng vẫn liên tục giới thiệu cho Trương Dương. Khi Trương Dương đi đến gần chiếc xe nào thì cô đều nói nhiều hơn vài câu.
-Không cần giới thiệu nữa, chỗ các cô ngoài những chiếc này ra không còn chiếc nào khác nữa à?
Trương Dương ngắt lời cô bán hàng. Lần đến chợ xe này thực sự khiến hắn hơi thất vọng. Những chiếc xe này không có nổi một chiếc khiến hắn hài lòng, chi bằng mua chiếc Mercedes-Benz như trước vậy.
Chiếc xe loại này ở đây đã hết hàng rồi, bây giờ nếu muốn mua chỉ có thể đặt hàng.
-Những cái này còn không được sao? Đây là những chiếc xe tốt nhất ở Trường Kinh chúng ta rồi.
Nhân viên bán hàng có vẻ hơi giật mình. Những chiếc xe trưng bày ở đây đều có giá ít nhất mấy triệu tệ rồi,còn có những chiếc mấy chục triệu. Ở thời đại này, xe trên một triệu đã là rất đáng nể rồi.
Bình thường ở đây đều không có người đến xem xe, đa phàn mộ người đều có thể nhìn hàng phát giá, những người mua xe thực sự đều rất hài lòng.
Có rất ít người kén chọn như Trương Dương. Đối với những khách hàng không vừa mắt với bất kì chiếc xe nào, nếu không phải là cô tận mắt nhìn thấy Trương Dương lái một chiếc BMW rất đẹp đi vào thì cô sẽ nghĩ là Trương Dương chỉ là hạng khách hàng cố ý đến đây chỉ ngắm mà không mua xe.
-Tiểu Lý, cô hãy đến bên kia làm việc trước đi!
Một cô gái cách đó không xa bước đến. Cô vừa nói vừa giới thiệu xe cho Trương Dương, nhân viên bán hàng kia lập tức gật đầu rời đi.
-Tôi tên là Dương Linh, còn anh? Quý danh của anh là gì?
Cô gái có phong thái rất đằm thắm, chín chắn. Cách nói chuyện của cô cũng khác cô bé vừa nãy, giọng của cô rất dễ nghe, khiến người ta có cảm giác không nỡ chối từ.
-Tôi tên Trương Dương, đây là bạn gái Mễ Tuyết của tôi!
Trương Dương khẽ mỉm cười nói. Loại phụ nữ này nếu ở đời trước sẽ có sức hấp dẫn nhất định đối với hắn, nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi.
Tạm thời không nhắc đến tuổi tác của hắn bây giờ, Mễ Tuyết đi bên cạnh hắn còn hơn cô gái này nhiều. Ít nhất là Mễ Tuyết cũng trẻ hơn và đẹp hơn cô ta nhiều.
-Anh Trương, bạn gái của anh rất đẹp, thật ngưỡng mộ anh!
Dương Linh khẽ mỉm cười, nụ cười của cô nàng có vẻ rất có sức hấp dẫn, còn nháy mắt với Trương Dương một cái. Trương Dương phát hiện, đó là một người đàn bà rất quyến rũ. Từng động tác, từng ánh mắt của cô đều rất lôi cuốn người khác.
-Cảm ơn cô Dương đã quá lời. Chúng tôi đến để mua xe. Nếu như không có xe phù hợp thì chúng tôi chỉ có thể nói là rất lấy làm tiếc.
Trương Dương cười nhẹ đáp. Cô gái này rất thú vị. Cô cố gắng tỏ ra quyến rũ ở đây, mục đích cũng chỉ là làm cho Mễ Tuyết ghen mà thôi.
Trương Dương trực tiếp bày tỏ ý của hắn. Bọn họ đến để mua xe, không có xe thì đi. Các cô cũng không cần diễn trò mèo nữa.
Dương Linh hiện rõ vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt, sau đó lập tức lại bình thường trở lại.
-Anh Trương, anh là bạn của Tô công tử phải không?
Dương Linh nhẹ nhàng nói, lần này không giống như lần đó mà như thay đổi thành người khác chỉ trong nháy mắt.
Trương Dương cũng thầm ngạc nhiên trong lòng. Đều nói là trạng thái của phụ nữ hay thay đổi. Câu nói này thật không ngoa. Cô gái trước mắt hắn thoáng cái đã có sự thay đổi cực lớn.