Trong bệnh viện quả thực có rất nhiều thực tập sinh, trên đường đi Trương Dương đã gặp vài người.
Phần lớn những thực tập sinh mà hắn gặp là những người trẻ tuổi, y tá cũng có, bác sĩ cũng có. Song Trương Dương chỉ mặc quần áo bình thường nên những người này đều không ai nghĩ rằng Trương Dương là đồng nghiệp của họ.
Chần chừ một lát, Trương Dương mới đi thẳng đến phòng khám của Vương Quốc Hải.
Hôm nay không phải thời gian hắn đi làm. Cho dù muốn trực tiếp đi làm bù thì hắn cũng phải đi báo cáo với cấp trên. Bệnh viện đã ưu đãi đặc biệt với hắn. Hắn không thể cứ làm những chuyện khiến bệnh viện phải khó xử.
Đi đến phòng khám của Chủ nhiệm Vuơng, hắn mới biết ông ta không có ở đây mà đã đi đến chỗ phòng làm việc lớn.
Trương Dương lắc đầu, đành đi đến đó. Phòng làm việc lớn không ở bên này mà ở bên hắn vừa mới đi qua.
- Tôi cho rằng nên điều trị loét thành đại tràng trước, rồi chữa viêm loét đường tiết niệu, một tháng sau sẽ tiến hành phẫu thuật.
Mới đến cửa phòng làm việc đã vọng ra tiếng nói, Trương Dương thoáng ngập ngừng rồi đi vào bên trong.
Trong phòng làm việc có rất nhiều người, ít nhất cũng có ba mươi nguời. Có nhiều người đều đứng vây bên ngoài để xem, bên trong cùng có mấy bác sĩ đang ngồi, trong đó có Chủ nhiệm Vương.
Trên tường treo mấy tấm phim chụp. Câu nói vừa nãy là của Lưu Triều Cường, gã được xem là một bác sĩ phụ khoa khá nổi tiếng.
- Đề nghị của bác sĩ Lưu rất thoả đáng, tôi cho rằng rất khả thi.
Một bác sĩ ở bên cạnh nói. Nhìn những người này như thế, Trương Dương biết ngay là họ đang hội chẩn.
Có thể kinh động tới Chủ nhiệm Vương đến hội chẩn, nhất định đây là tình trạng bệnh rất phức tạp, hoặc giả bệnh nhân có lai lịch lớn. Trương Dương lặng lẽ đứng ở phía sau, không đi vào quấy rầy họ.
- Cậu là ai?
Hắn vừa mới đứng ở đó thì một bác sĩ nữ mặc áo blu trắng bên cạnh hỏi hắn. Xem ra cô cũng khá trẻ, trước đây Trương Dương chưa từng gặp cô gái này lần nào. Cô hẳn là một thực tập sinh mới đến.
- Ở đây không cho phép người ngoài vào, hay là cậu ra ngoài trước đi!
Trương Dương vẫn chưa trả lời thì lại có người nói với hắn như vậy. Lần này là một bác sĩ nam, cũng rất trẻ tuổi và Trương Dương cũng chưa nhìn thấy lần nào.
Trương Dương có chút khóc dở mếu dở. Hắn mới chỉ không đến bệnh viện một thời gian ngắn, sao lại biến thành người ngoài thế này.
Nói ra thì hắn còn vào trước cả những người này kia mà.
- Tôi là thực tập sinh ở đây, không phải là người ngoài.
Trương Dương đành phải nhỏ giọng giải thích một câu, lập tức có bốn người bên cạnh cùng nhìn về phía hắn.
Bốn người ba nữ một nam, tất cả đều có vẻ nghi ngờ. Người đàn ông kia còn nhíu chặt mày lại, không ngừng đánh giá Trương Dương.
- Cậu nói cậu là thực tập sinh, bạn là sinh viên trường nào? Sao lại không mặc đồng phục?
Cô gái khi nãy lại trực tiếp hỏi hắn.
- Tôi là thực tập sinh của trường Đại học Trường Kinh. Tôi vừa quay lại sau kì nghỉ phép, còn chưa kịp mặc.
Trương Dương nói ra trường học của mình, đành phải giải thích nguyên nhân.
Thực ra hắn có thể không để ý tới bọn họ, trực tiếp gọi Chủ nhiệm Vương ra. Nhưng Chủ nhiệm Vương đang hội chẩn nên hắn không muốn quấy rầy. Những người này về sau coi như là đồng nghiệp của hắn, Trương Dương cũng không muốn để lại ấn tượng xấu gì đối với họ.
- Lưu Thành, cậu ta học trường các cậu à?
Cô gái kia ngẩng đầu tức thì, hỏi nam sinh trước mặt. Nam sinh này lắc đầu, khẽ nói:
- Tôi không biết, tôi không quen biết cậu ta. Nhóm người của chúng tôi đến cũng không có cậu ấy!
Hoá ra nam sinh này chính là bạn cùng truờng của Trương Dương. Nhưng y và hắn không cùng lớp với nhau. Y là sinh viên lớp , năm nay vừa mới bắt đầu thực tập.
Sinh viên lớp bình thường đều không chú ý đến các chuyện trong trường. Trương Dương ở trường học cũng chỉ có chút tiếng tăm, không có mấy người nhận ra hắn.
- Rốt cuộc cậu là ai? Đến đây để làm gì?
Nghe nam sinh kia phủ nhận, mấy cô gái lập tức hỏi, bắt đầu gây sự chú ý của những người xung quanh.
- Tôi thật sự là thực tập sinh ở đây, y phục của ta vẫn còn đây, tôi lập tức đi lấy và thay ngay!
Trương Dương lắc đầu bất đắc dĩ, hơi nghèn nghẹn trong lòng.
Thời gian xin nghỉ phép hơi dài, khi quay lại bị biến thành người ngoài. Chuyện này nếu bị truyền ra cũng là một trò cười.
Những người bên trong vẫn đang hội chẩn, nhiều thực tập sinh đều đang chăm chú lắng nghe. Trương Dương cũng không muốn quấy rầy bọn họ, liền tự đi mở ngăn tủ của mình ra, lôi ra đồng phục của mình và tự khoác lên người.
Mặc áo blu trắng rất đơn giản, không cần đi đến phòng thay đồ.
Mấy nữ thực tập sinh sau khi nhìn thấy Trương Dương khoác áo blu lên, ánh mắt đều sáng lên. Vừa nãy còn không thấy gì, nhưng sau khi Trương Dương mặc áo khoác trắng vào thật sự rất giống bác sĩ, mà còn mang phong thái của bác sĩ nữa.
Các cô đều là học y nên đều có tình cảm đặc biệt đối với bác sĩ. Nhìn thấy Trương Dương như vậy, ấn tượng về hắn trong lòng mấy cô được cải thiện rất lớn.
Ít nhất lúc này các cô không xem Trương Dương giống như kẻ trộm nữa.
- Không đúng, thẻ thực tập của cậu đâu?
Gã nam sinh tên Lưu Thành kia nhìn Trương Dương rất ghen tị. Như vừa phát hiện ra cái gì, gã vội vàng hỏi.
- Thẻ thực tập? Thẻ thực tập gì?
Trương Dương có vẻ hơi ù ù cạc cạc, không hiểu lắm. Mấy cô nữ sinh vừa mới cải thiện thành kiến về hắn, giờ lại bắt đầu cảnh giác.
- Mỗi sinh viên của các trường đều có đeo một thẻ thực tập, trên mặt có mã số thực tập của bọn họ. Chính là cái này, còn của cậu đâu?
Lưu Thành vừa nói vừa chỉ tay vào tấm thẻ đeo trước ngực.
Trương Dương lúc này mới để ý, mỗi người bọn họ đều đeo một tấm thẻ nhỏ trước ngực, trên đó đều có một cái mã số, nhưng hắn thì không có.
Trương Dương nhìn lướt qua, nói rất thành thật:
- Tôi không có thẻ. Tôi là thực tập sinh đến đợt trước, chưa từng lĩnh cái thẻ gì cả.
Hắn thực sự không có. Lúc trước Vương Quốc Hải cũng không nói cho hắn biết chuyện cái thẻ thực tập này. Hắn còn muốn lát nữa sẽ đi hỏi hỏi Vương Quốc Hải, vì sao bản thân mình không có.
Chuyện này, Trương Dương thật là nghĩ oan cho Vương Quốc Hải.
Các thực tập sinh khác đều có thẻ thực tập là bởi vì bọn họ đều là do trường học cử đến nên cần phải quản lý thống nhất. Trương Dương là thực tập sinh được tuyển dụng trực tiếp từ trường học, được đối đãi như nhân viên đi làm chính thức đấy, tất nhiên không có thẻ thực tập gì.
- Cậu là thực tập sinh đợt trước? Chúng tôi là nhóm đầu tiên, cũng chưa từng nghe có nhóm thực tập sinh nào đến trước cả.
Cô gái nói chuyện lúc trước cau mày nói. Thoạt nhìn Trương Dương thật sự rất giống bác sĩ. Các cô đều không muốn nghĩ rằng Trương Dương là giả mạo.
Nếu như là giả mạo, điều đó chứng minh Trương Dương có dụng tâm khác và cũng tổn hại hình tượng mới củaTrương Dương trong suy nghĩ vừa rồi của các cô.
- Tôi vào đây một mình, không có phân chia nhóm gì cả. Các bạn không tin thì cũng không còn cách nào.
Trương Dương đành buông xuôi. Việc này thật sự làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Xin nghỉ phép rồi đi làm, đồng nghiệp xung quanh lại không nhận ra hắn. Tình huống này khiến hắn cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng điều này cũng không trách ai được, ai bảo hắn lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại bệnh viện làm.
- Các cô cậu ầm ĩ gì ở bên ngoài thế?
Vương Quốc Hải đang ngồi ở bên trong đột nhiên hỏi, giọng nói có vẻ nghiêm khắc. Tất cả thực tập sinh đang đứng ở đó đều quay đầu nhìn về phía bọn Trương Dương.
Mấy nữ sinh kia cũng không dám nói tiếp nữa, Chủ nhiệm Vương là người đáng ngưỡng mộ ở trong lòng của các cô.
Mắt nhìn Trương Dương, Lưu Thành hơi do dự một chút, bây giờ mới nói to:
- Thưa Chủ nhiệm Vương, có người giả danh thực tập sinh chúng tôi, muốn trà trộn vào nên chúng tôi mới hỏi lại anh ta.
- Giả danh thực tập sinh?
Vương Quốc Hải đang ngồi phía trong cùng, cũng không nhìn thấy Trương Dương ở phía ngoài hỏi. Mặt khác nhóm thực tập sinh đều đang quan sát Trương Dương, trong ánh mắt đều chứa sự nghi hoặc.
Nhìn dáng vẻ của Trương Dương thì không hề giống như vậy, nhưng họ thực sự không nhận ra hắn.
Trương Dương bị bọn họ nhìn như vậy, cảm thấy hơi lung túng. Vương Quốc Hải cũng đứng lên, người xung quanh vội vàng nhường đường cho ông ta.
- Trương Dương, cậu trở về khi nào thế?
Nhìn thấy Trương Dương, Vương Quốc Hải rất ngạc nhiên, lập tức bất ngờ vui mừng kêu lên.
Trương Dương lần này xin nghỉ phép rất lâu, cùng không nói ngày cụ thể sẽ quay lại làm. Vương Quốc Hải còn tưởng rằng phải đợi đến sau khi khai giảng thì hắn mới có thể quay lại.
Ông ta cho Trương Dương xin nghỉ, lại trở thành cho về nhà nghỉ phép rồi.
- Chủ nhiệm Vương, tôi vừa trở về ngày hôm qua, hôm nay đã quay lại bệnh viện rồi.
Trương Dương gãi gãi đầu nói. Cảm giác bị người ta hiểu lầm thật không dễ chịu gì. Cũng mày có Vương Quốc Hải ở đây, bằng không nếu chỉ có thực tập sinh thì hắn thật sự không nói rõ được rồi.
- Cậu đến thì hay quá. Mau vào đây, chúng tôi đang có một ca bệnh phức tạp.
Vương Quốc Hải trực tiếp đi đến bên người Trương Dương, không để cho hắn kịp nói gì, đã kéo hắn vào tận bên trong cùng. Những thực tập sinh xung quanh đều ngây người ra nhìn, đặc biệt là gã nam sinh tên Lưu Thành kia.
Vương Quốc Hải ở trong mắt bọn họ là người nghiêm túc nhất, bình thường còn có người lén gọi lên ông ta là Chủ nhiệm mặt lạnh. Nguồn:
Chủ nhiệm Vương rất ít khi nói chuyện cùng thực tập sinh bọn họ, lại càng không đối đãi đặc biệt với bất cứ thực tập sinh nào. Nhìn thái độ củaVương Quốc Hải đối với Trương Dương, rất nhiều người đều có chút mơ hồ.
- Chẳng lẽ hắn không phải thực tập sinh, là bác sĩ của bệnh viện?
Lưu Thành và mấy cô gái đều có chung một suy nghĩ này. Trương Dương vốn là bác sĩ ở đây. Điều này giải thích tại sao hắn không có thẻ thực tập. Bác sĩ nhất định sẽ không có thẻ này.
Có bác sĩ xin nghỉ phép dài ngày, bọn họ không biết cũng là bình thường. Nhưng tên Trương Dương này đã tự thừa nhận là bác sĩ thực tập. Làm gì có bác sĩ chính thức nào lại tự nhận mình là bác sĩ thực tập đâu. Đây cũng chính là lí do vì sao mấy người bọn hắn cảm thấy mơ hồ.
- Nào các bạn sinh viên, tôi sẽ giới thiệu với mọi người. Đây là bác sĩ thực tập Trương Dương của chúng ta. Cậu ấy đến sớm hơn các bạn một tháng, nhưng thành tích của cậu ta tốt hơn của các cô cậu nhiều.
Kéo Trương Dương vào bên trong, Vương Quốc Hải giới thiệu Trương Dương với mọi người.
Lưu Triều Cường bên cạnh căm hận nhìn Trương Dương, lập tức ngoảnh mặt sang một bên, coi như không nhìn thấy Trương Dương.
Bệnh nhân lần trước đã bị Trương Dương cướp mất. Bệnh nhân đó cuối cùng đã làm phẫu thuật rất thành công. Bây giờ bà ta đã xuất viện về nhà. Bệnh biện còn tặng cho bà ta ít tiền bồi bổ tượng trưng.
Nhờ việc chữa khỏi cho bệnh nhân này, Khoa Phụ sản còn được bệnh viện biểu dương. Khoa còn vớ được khoản tiền hai mươi nghìn tiền thưởng. Mà người chịu trách nhiệm về bệnh nhân này là Chủ nhiệm Vương một mình được những mười nghìn tệ tiền thưởng.
Nhưng ai cũng hiểu rằng khoản tiền thưởng này thuộc về Trương Dương. Vương Quốc Hải cũng từng ngỏ ý rằng đợi sau khi Trương Dương trở về sẽ giao lại khoản tiền thưởn này cho hắn.
Điều này càng khiến Lưu Triều Cường cảm thấy mất thăng bằng. Gã vẫn cho rằng gã mới là người phụ trách người bệnh đó. Mười nghìn tiền thưởng kia nên thuộc về gã mới đúng.