Thần Y Thánh Thủ

chương 201: xung đột tại khách sạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trường Kinh cách Hỗ Hải không xa, chỉ có hơn cây số.

Hơn km, suốt tuyến đường đều có đường cao tốc, nếu như bây giờ bọn họ xuất phát, thì buổi trưa còn có thể dùng cơm ở đó nữa. Sở dĩ phải đi sớm như vậy, thật ra cũng chỉ vì hứng của mọi người thôi.

Nếu đơn giản chỉ là một cuộc triễn lãm xe thì không thể làm bọn họ để tâm đến như vậy, còn đặc biệt hẹn nhau cùng xuất phát nữa.

Bảy người là bảy chiếc xe, lớn nhất là chiếc Hummer màu vàng của Long Thành, những người khác cũng có những chiếc xe tốt, Dương Linh lái chiếc có kiểu dáng như chiếc BMW của Triển Đào, nhưng màu sắc không giống.

Nhưng chiếc xe này hiện đang ở trong tay Trương Dương.

Khi cả đoàn xe sang trọng xuất phát, lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Bây giờ vẫn chưa đến thế kỉ mới, không giống như đời sau, các ngành nghề đều đua nhau mọc lên như nấm, chỉ nói ngành bất động sản thôi thì cũng đã có vô số tỉ phú rồi, con cái kết hôn, có thể cùng một lúc dàn ra đến gần mười chiếc xe hạng sang.

Cái đoàn xe như thế này, đến bây giờ vẫn rất là bắt mắt.

Xe của Trương Dương kẹp ở giữa, trên xe còn có một chiếc máy bộ đàm, lúc xuất phát Dương Linh đã đưa cho cậu, tiện cho việc liên lạc trên đường.

Có chiếc máy bộ đàm này, cũng là để cho bọn họ không cảm thấy cô đơn trong lúc lái xe, vọng ra từ máy có khi còn có tiếng nói chuyện của mọi người, kèm theo tiếng cười đùa nữa.

Hơn giờ trưa, cả đoàn xe đã chạy đến đường cao tốc, Long Thành tỏ ra mình không phải lần đầu tiên đến đây, đi trước dẫn đầu đoạn xe trực tiếp đến khách sạn. Trước khi đến đây bọn họ đã đặt chỗ trước, chính là khách sạn năm sao Hỉ Lai Đăng.

Triển lãm xe lần này tổ chức gần đó, dù sao thì bọn họ đến đây cũng vì cuộc triển lãm này.

Lái xe suốt mấy giờ đồng hồ, trừ Dương Linh ra thì mọi người tinh thần đều rất phấn chấn, vì bọn họ thường xuyên lái xe, nên đi vài giờ đồng hồ chẳng nhằm nhò gì cả

-Cậu Long, lần này đến trễ quá!

Vừa bước vào khách sạn, còn chưa kịp làm thủ tục thuê phòng, thì đã có người gọi Long Thành, nhìn thấy có mười mấy người bước đến, Trương Dương và Triển Đào còn đang nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Cái cậu Long Thành này cũng thật là có duyên, đi đến Thượng Hải cũng có người quen nữa.

Tuy nhiên khi nhìn thấy những người đó thì Long Thành tỏ ra không vui vẻ lắm, trên gương mặt còn có chút cao ngạo.

-Thời thiếu gia, sao mỗi lần tôi không vui thì luôn gặp cậu vậy?

Câu nói này của Long Thành không khách sáo tí nào, Trương Dương và Triển Đào lập tức mở to mắt, họ còn tưởng Long Thành gặp bạn thân, nào ngờ lại gặp phải người không chung đường.

Nếu thật sự là bạn, thì Long Thành tuyệt đối không nói ra những lời như vậy.

Mười mấy người đứng trước mặt lập tức biến sắc

Dẫn đầu là một người con trai hơn ba mươi tuổi có vóc dáng cao lớn, anh ấy đang tức giận nhìn Long Thành

Long Thành căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của anh ấy, còn quay đầu lại trừng mắt nhìn, một lát sau, người con trai ấy liền quay đi

Anh ta mới vừa quay đi thì nhìn thấy Hoàng Hải, gương mặt bỗng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:

-Viện trưởng Hoàng, nghỉ hè rồi không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy đến đây làm gì? Sợ chăm sóc các đứa trẻ ở Trường Kinh không đủ sao mà còn muốn chạy đến đây làm bảo mẫu?

Hoàng Hải hơi sửng sốt, lập tức nói:

-Cậu, cậu vừa nói gì hả?

-Không có gì. Thôi không quấy rầy nhã hứng làm việc của cậu. Tạm biệt!

Anh ta nói xong, cười lớn rồi đi ngang qua mặt của Hoàng Hải. Những người khác đều nhìn Hoàng Hải một cách cười nhạo, một lúc sau, những người này đều đi hết.

Mắt của Hoàng Hải đỏ lên, vừa định đuổi theo bọn chúng thì bị một cánh tay kéo lại.

Long Thành lắc đầu:

-Thôi bỏ đi, ở đây không tiện đâu, khi về tôi sẽ trả thù giúp cậu, nhất định sẽ cho nó một bài học!

Hoàng Hải cắn răng nhìn theo bọn người đã đi xa, lúc này mới gật đầu

Gia đình của Hoàng Hải rất bình thường, không phải là con nhà giàu có. Tất cả những gì anh ấy có được đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân

Hoàng Hải vừa mới tốt nghiệp, thì đã làm hiệu trưởng của trường mầm non Xuân Huy

Và cũng từ đó, sự nghiệp của anh ấy mới dần dần phát triển, cuối cùng trở thành Tổng giám đốc và cổ đông của tập đoàn giáo dục Xuân Huy.

Nhưng chuyện Hoàng Hải lúc đầu làm hiệu trưởng là sự thật. Ban nãy người đó cố ý nói vậy, còn gọi anh ấy là bảo mẫu, rõ ràng là muốn cười nhạo anh ấy, làm anh ấy khó xử.

-Chúng ta đi thôi, để đồ đạc vào phòng trước, rồi sau đó cùng đi ăn cơm!

Khuôn mặt Long Thành lầm lì, vẫy tay ra hiệu. Bị đám người lúc nãy đến gây sự, mọi người ai cũng thấy khó chịu.

Đặt phòng rất đơn giản. Dương Linh làm thủ tục, thuê mỗi người một phòng, Trương Dương có chút không hiểu, còn Triển Đào thì dường như đã nghĩ ra điều gì, anh ấy cũng là lần đầu tiên đến đây, nhưng rõ ràng là những điều cậu biết nhiều hơn Trương Dương.

-Nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lấy được thẻ phòng, Trương Dương liền kéo Triển Đào qua một bên, hắn cũng là người hiếu kì, rất tò mò những chuyện xảy ra lúc nãy. Bây giờ Trương Dương đã có cảm giác cái cuộc triển lãm xe hơi này không phải đơn giản như vậy.

Triển Đào định nói điều gì đó, nhưng bỗng lắc đầu hạ giọng nói:

-Tôi cũng không biết rõ lắm, hay là cậu hỏi chị Linh đi!

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, hai người liền đi tìm Dương Linh.

Dương Linh lại không hề giấu họ, nên Trương Dương đã hiểu ra mọi chuyện, vì sao mới đến nơi mà bọn họ đã xảy ra xung đột với người khác.

Lần này bọn họ đến đây, quả thật là muốn tham gia cuộc triển lãm xe hơi. Là người yêu xe, thường xuyên đến các cuộc triễn lãm mua xe cũng là chuyện bình thường.

Nhưng bọn họ cũng không đơn giản là chỉ đến tham gia triễn lãm, người có thú chơi xe còn có một sở thích khác nữa, đó chính là đua xe.

Bây giờ tại đất Hỗ Hải đua xe cũng rất dữ dội, mỗi khi kết thúc cuộc triễn lãm xe có quy mô lớn, đều có người lấy xe mới ra để so tài. Mấy năm sau, sau khi triễn lãm xe là đua xe đã trở thành một chuyện tất yếu.

Đua xe tất nhiên là phải có người, những cậu ấm mua những chiếc xe sang trọng tại triển lãm, hiển nhiên đã trở thành chủ lực trong chuyện này.

Mấy năm nay, những cậu ấm đến đua xe cũng đã chia thành nhiều nhóm, đều là chia theo khu vực. Người vừa nãy chế giễu Hoàng Hải tên là Thời Phong, là một đại thiếu gia có tiếng ở thành phố Kim Lăng, còn được gọi là một trong tứ đại công tử của Kim Lăng.

Kim Lăng là thành phố tỉnh lị, cách Hồ Hải không xa, những người đến đây cũng nhiều hơn Trường Kinh một chút.

Người của Kim Lăng và Trường Kinh vốn đã có mâu thuẫn. Nguyên nhân của sự mâu thuẫn cũng không rõ, dù sao thì ở những nơi khác người của hai bên cũng đấu nhau, cứ như là mối thù truyền kiếp vậy đó.

Trên đấu trường đua xe cũng vậy, gần như lần nào cũng đốt pháo hoa.

Người dẫn đầu Trường Kinh là Long Thành, người của gia tộc họ Long người bình thường không dám động đến, cộng thêm việc bản thân Long Thành cũng không phải loại vừa, nên Thời Phong mới nhịn anh ấy đến giờ.

Những người khác chẳng là gì trong mắt của Thời Phong. Lần trước Hoàng Hải đã thắng một người Kim Lăng, nên khi nãy vừa nhìn thấy Hoàng Hải thì đã bắt đầu chế giễu anh ấy.

Ngoài ra, Dương Linh còn nói cho họ biết, cái tên Thời Phong này thực sự không đơn giản, người nhà đều là quan chức nhà nước, cấp bậc cũng không hề nhỏ.

Tuy anh ta không dám động đến Long Thành, nhưng Long Thành cũng chưa chắc đối phó được với hắn, cho nên mới kéo Hoàng Hải lại, không cho anh ấy hành xử manh động.

Lúc nãy ở tình huống đó, nếu như thật sự động thủ trước, thì e là mấy người bọn họ có thể đánh lại mười mấy người kia, nhưng cũng biến thành bên vô lý, vì những người xung quanh không cần biết là đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ nhìn thấy ai là người động thủ trước.

Hiểu ra được mọi chuyện, Trương Dương chỉ còn cách lắc đầu.

Linh tính của hắn quả không sai, lần triển lãm xe này không hề đơn giản. những người này ngoại trừ việc mua xe, còn muốn so tài cao thấp với nhau, người trẻ tuổi lúc nào cũng thích cảm giác mạnh, nên đua xe trở thành thú vui mà bọn họ đều rất thích.

Thực ra kiếp trước Trương Dương cũng đã từng đua xe, nhưng tính hắn không thích lắm, sau khi chơi vài lần thì không chơi nữa.

Triển Đào sau khi nghe xong, liền đập tay thẳng vào bàn, còn biểu hiện rằng lúc về sẽ cho bọn người Kim Lăng một bài học, không để cho họ xem thường người Trường Kinh.

Biểu hiện của anh ấy, làm Dương Linh cũng khẽ gật đầu tán thành.

Lúc ba người cùng đi ra, những người khác đều đã đến nhà ăn, sắc mặt còn hơi khó coi nữa.

Nhất là Hoàng Hải, đôi mắt rất đỏ, dáng vẻ như đang uất ức gì đó.

Trương Dương rất thấu hiểu chuyện này, bất kì người nào khi bị sỉ nhục đều cảm thấy rất khó chịu. Tính tình hắn rất tốt, nhưng nếu có người tuỳ tiện nhục mạ thì hắn sẽ không ngần ngại tung ra hai nắm đấm.

Hoàng Hải có thể nhịn được, đã là không dễ dàng lắm rồi.

Bữa cơm rất ngột ngạt, không vui vẻ như lúc nói chuyện qua máy bộ đàm trên đường. Cơm mới ăn được một nửa, thì Vương Thần đã bỏ bát đũa xuống.

-Không ăn nữa, mọi người đợi tôi một chút, tôi đi có chút việc!

Vương Thần vừa nói vừa đứng lên, ánh mắt của Long Thành bỗng nhiên hung tợn, quát thẳng:

-Ngồi xuống!

Vương Thần sửng sốt một chút, nhưng cũng ngồi xuống theo lời của Long Thành.

-Cậu muốn làm gì? Có phải là muốn tiêu tiền kiếm người cho bọn kia một bài học? đã nói với cậu từ trước rồi, khi làm việc phải biết động não một chút, đôi lúc có tiền không phải muốn gì cũng được, ở đây là Hỗ Hải, không phải ở Trường Kinh, đừng tưởng người ta không điều tra được là do chúng ta làm!

Sau khi Vương Thần ngồi xuống, Long Thành lại nói thêm những lời này. Lúc này lời nói của anh ấy rất bình thản, còn pha chút tức giận.

Vương Thần cúi đầu, không hề phản bác những lời của Long Thành, cũng không thừa nhận gì cả.

Cái bộ dạng này của anh ấy thật ra ai cũng biết. Trương Dương không quen với bọn họ, những người khác có lẽ đã có thời gian dài quen biết với nhau, nên bọn họ biết Vương Thần tuy còn trẻ, miệng hay ba hoa nhưng con người thì rất nghĩa khí.

Nhìn thấy Hoàng Hải tức giận như vậy, bị người ta sỉ nhục, thì muốn trả thù cho anh ấy.

Những chuyện như vậy, lúc trước khi ở Trường Kinh không phải anh ấy chưa từng làm qua.

-Thôi bỏ đi, cũng không phải không có cơ hội cho bọn họ bài học. Lúc nãy tôi đã nói rồi, lần này tôi đích thân ra tay, nhất định sẽ cho tên tiểu tử Thời Phong đẹp mặt. Bây giờ ai cũng không được có bất kì ý nghĩ nào khác, mọi người đều ăn cơm cả đi. Ăn xong thì rồi nghỉ ngơi!

Long Thành xua tay, nói xong thì tự mình cầm bát đũa lên trước.

Vương Thần cũng không nói chuyện muốn đi đâu nữa, cũng cầm bát đũa lên, mọi người tiếp tục ăn cơm, không chút phản bác những lời của Long Thành.

Đây cũng đã làm cho Trương Dương nhận thấy, vị thế của Long Thành trong lòng mọi người.

Nhưng Long Thành quả thật không tệ, anh ấy đã nhận thấy mục đích của Vương Thần, kịp thời ngăn cản và không để cậu ấy làm chuyện dại dột, đồng thời cũng hứa sẽ trả thù cho Hoàng Hải. Vừa nãy anh ấy làm như vậy cũng đã tăng thêm sự tín phục trong lòng mọi người.

Bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm trạng, mọi người dùng bữa trưa đều không cảm thấy vui lắm!

Dùng bữa xong, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, chỉ có Triển Đào kéo theo Trương Dương đến phòng của Dương Linh, cậu ta vốn nghĩ sẽ tự đi, nhưng lại thấy ngại nên bèn kéo thêm một cái "bóng đèn"!

Cuối cùng đã ngồi đến hai giờ đồng hồ, tiểu tử này mới chịu rời khỏi phòng của Dương Linh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đây cũng là điều làm cho Trương Dương đưa ra kết luận, tiểu tử này quả thật có ý với Dương Linh, không chừng thật sự đã thích Dương Linh rồi. Chỉ là chưa dám nói đến chuyện yêu đương, cũng giống như những người bình thường trong chốn tình trường, yêu nhưng giấu trong lòng không nói ra.

Mà anh ấy lại không hề biết, người khác sớm đã nhìn thấu từ lâu rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio