Thành phố Hỗ Hải đang thực hiện xanh hoá đô thị rất tốt, chí ít thì nơi mà Trương Dương đang đi cũng rất tuyệt.
Một con đường nhỏ có hai làn xe ô tô chạy, những cây ven đường đều là những cây ngô đồng đã nhiều năm tuổi, cành lá sum xuê. Bây giờ là giữa trưa hè, nhưng đi dưới những tán cây này thì không hề thấy nóng.
Trương Dương vốn cũng không có bất kì chủ đích gì, chỉ là đi bộ lung tung, tốc độ đi đương nhiên rất chậm.
Tiểu Tia Chớp cũng rất biết hưởng thụ quá trình tản bộ này. Nó bò đến trên vai Trương Dương, không ngừng dùng móng vuốt chỉ trỏ về phía trước, miệng còn kêu chít chít.
Ý của nó, Trương Dương dường như cảm nhận được một ít.
Đây là Tia Chớp đang nói với hắn: Chỗ này rất tuyệt, tiếc là không có ngọn núi yên tĩnh nào. Trên núi mới là thiên nhiên thực sự.
Sau khi nâng cao độ trung thành của Tia Chớp, Trương Dương luôn có loại cảm giác này, giống như Tia Chớp nói cái gì, hắn đều có thể hiểu được, đều có thể cảm nhận được.
Đây không phải là đồng giao cách cảm, nhưng cũng không khác là mấy. Ít nhất dựa theo lời mà hắn lý giải, Tia Chớp đều sẽ đáp lại là đồng ý.
Tia Chớp ở một bên vai, còn Vô Ảnh thì gục ở vai bên kia.
Cái đầu nó rất nhỏ, gục vào vai Trương Dương nên không thu hút được sự chú ý mấy.
Nhưng cũng chính vì nó nhỏ, nằm gục tại đó lại càng thoải mái, bình yên. Nếu nếu không phải nó thường kêu hai tiếng "Chít chít" đáp lại Trương Dương và Tia Chớp thì chỉ sợ rằng hắn cũng hiểu lầm là nó đang ngủ.
Đối với tiếng kêu của Vô Ảnh, Trương Dương không cảm nhận được sâu sắc như vậy.
Có lẽ cũng là bởi vì độ trung thành, nếu như độ trung thành cao thì cũng có thể khiến chủ nhân và con vật nuôi cưng thành lập một loại liên kết tâm linh, cho phép nhau hiểu được ý của đối phương.
Đáng tiếc là bây giờ khoa học vẫn chưa phát triển đến mức như vậy, vấn đề này đành để lại cho hậu thế tìm lời giải đáp.
Trương Dương đi chầm chậm, số lần người ta quay đầu lại nhìn hắn cũng không ít, nhất là đối với những cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang.
Điều thu hút ánh mắt người ta nhất, tất nhiên là vì hai nhóc con đáng yêu trên vai Trương Dương. Không biết có phải vì Vô Ảnh đã ở cùng với Tia Chớp thời gian quá lâu mà bây giờ bộ lông của nó vẫn duy trì một màu trắng phau giống hệt Tia Chớp.
Hai nhóc đáng yêu như vậy, chỉ cần người ta nhìn thấy một lần là không khỏi muốn liếc nhìn thêm lần nữa.
Trương Dương sớm cũng đã làm quen với điều này. Dù sao trên con đường này cũng ít người, hắn bây giờ có thể an tâm hưởng thụ sự yên tĩnh khó mà có được, hưởng thụ trạng thái một mình ở một nơi xa lạ, chậm rãi đi con đường của riêng mình.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ đi về phía Trương Dương, tốc độ cũng không nhanh, đi về phía trước không bao xa lại ngừng lại, sau đó chiếc xe hơi này lại quay ngược lại, trực tiếp đỗ xuống bên cạnh Trương Dương.
- Con chồn con xinh xắn quá!
Cửa kính xe được kéo xuống dưới, một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi ngồi bên trong lái xe ngạc nhiên nhìn vai Trương Dương.
Trương Dương quay đầu lại khẽ mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, người từng nói những lời như thế này với hắn dường như không chỉ có một người. Lần nào hắn cũng cười để chào lại nhưng chân thì không hề dừng bước.
Tuy nhiên đây là người đầu tiên cố ý quay xe lại.
- Này, đi nhanh như vậy để làm gì thế? Con chồn nhỏ màu trắng như của anh mua ở đâu đấy, sao tôi không mua được?
Chiếc xe vẫn đi theo, cô gái trẻ còn kêu to và bấm còi liên tục với Trương Dương.
Trương Dương hơi nhíu mày, đã đứng lại ở đó và nhẹ nhàng nói:
- Con này không phải tôi mua, cũng không mua được, ngại quá, tôi còn có việc!
Nói xong những câu này, Trương Dương ôm Tia Chớp từ trên vai xuống, cứ như vậy ôm vào trong ngực và tiếp tục đi về phía trước.
- Hừ!
Chiếc xe phía sau Trương Dương bất ngờ tăng tốc, đỗ sịch ngay trước mặt hắn. Cô gái từ trên xe bước xuống, còn ôm ra một thứ gì đó từ trên ghế phụ.
Trương Dương nhìn kỹ một cái, bất ngờ phát hiện cô cũng đang vuốt ve một con chồn nhỏ, song chỉ là một con chồn nuôi bình thường.
Điều này ít nhiều cũng khiến Trương Dương có chút giật mình. Đầu năm nay số người nuôi dưỡng chồn còn chưa nhiều, nhiều người chưa nghĩ đến việc nuôi chồn, đa phần mọi người đều không coi trọng việc nuôi chồn làm thú cưng.
Đây là lần đầu tiên Trương Dương gặp một người nuôi chồn làm thú cưng, mà lại còn là một cô gái bé nhỏ.
- Nhỏ mọn như vậy, đừng tưởng rằng chỉ có mình anh có mà tôi không có. Tôi chỉ muốn nuôi một con màu trắng thôi, nhưng mấy chỗ lần trước tôi đi đều không có, anh chỉ cần nói cho tôi biết con chồn nhỏ màu trắng của anh mua ở đâu là được!
Cô bé đi thẳng đến trước mặt Trương Dương, hậm hực nói.
Lúc nói chuyện cô còn không ngừng vuốt ve con chồn yêu trong lòng. Đây là một con chồn xám khoang trắng, cũng rất đáng yêu, nhìn ra được nó được trang điểm kĩ lưỡng, bộ lông trên người rất sạch sẽ.
Tiếc là dù sạch sẽ cũng không sánh bằng Tia Chớp. Tia Chớp là một linh thú, tuyệt đối một con chồn nuôi bình thường không thể nào so bì được với nó.
Nhưng tiếc là cô bé này đã không phát hiện ra con chồn cưng của cô sau khi nhìn thấy Tia Chớp thì cả người đã trở nên cứng đơ lại, bộ lông của nó dựng đứng xù hết cả lên.
- Tôi vừa nói rồi, đây không phải là mua được, tôi cũng không biết nơi nào có bán.
Trương Dương khẽ lắc đầu đáp. Cô bé này rất ít tuổi nhưng trông rất bình thường, còn không xinh bằng Nam Nam và Tiểu Ngốc. Ngoài dáng người nhìn có vẻ nóng bỏng ra thì không có gì khác đặc biệt.
Nếu nói là có thì chính là chiếc xe Ferrari xa xỉ của cô. Đây là một chiếc xe màu trắng rất đẹp, chỉ kém vẻ đẹp sáng loáng của chiếc xe loại này ở hậu thế một chút thôi.
- Sao anh lại vô duyên thế chứ? Anh không mua, thế chẳng lẽ con vật này tự chạy đến với anh à?
Cô bé dường như rất tức giận, bĩu môi cong cớn nói. Động tác cong môi của cô lại rất đáng yêu, giống với cô bé hàng xóm vì mấy nốt tàn nhang trên mặt ảnh hưởng đến tính cách cô ấy.
Trương Dương cười một tiếng, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Lần này cô nói không sai, nó chính là chủ động chạy tới đấy!
Cô bé sửng sốt, mặt lập tức tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
Cô cho rằng đây là Trương Dương đang cố ý đùa giỡn với cô, đùa à, một con chồn nhỏ xinh đẹp như vậy, đổi lại là bất cứ ai cũng đều nuôi nấng bảo vệ nó hết lòng, ai cũng sẽ không để cho nó chạy mất.
Cho dù là chạy mất thì cũng sẽ tìm đến tận cùng thế giới, thậm chí sẽ báo cảnh sát, người nhặt được cũng không thể nào nghênh ngang mang theo nó đi ra ngoài như vậy.
Cô đã lý giải lời nói của Trương Dương thành hắn đã nhặt được Tia Chớp đấy.
- Cáo con, cắn hắn đi!
Cô bé cắn môi, đột nhiên đưa con chồn cưng trong tay ném về phía Trương Dương. Hắn vừa nghiêng người tránh ra, con chồn nhỏ yêu quý của cô bé đã ngã nhào xuống đất.
- Chít chít chít!
Sau khi ngã xuống đất, con chồn không cắn Trương Dương theo như lời chủ nhân của nó, ngược lại còn bay nhanh theo hướng ngược lại, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Cảnh tượng này khiến cô bé kia hoàn toàn ngây người ra đó, cũng đứng sững tại chỗ.
Cô đâu biết rằng con chồn yêu của cô cảm nhận được sự đe doạ của Tia Chớp qua hơi thở nên đã không dám động đậy gì. Khi cô ném nó ra ngoài thì nó căn bản không có chút phản ứng nào, lại càng không thể nhanh nhẹn, hoạt bát như xưa.
Trước đây con chồn yêu của cô nhanh nhẹn vô cùng, cho dù có quăng nó ra thì cũng không bị rơi ngã xuống đất, người quăng nó sẽ bị nó vồ lấy. Nếu có sự ra lệnh của cô thì nó sẽ còn cho người khác vài vết cào ra máu.
Vừa nãy cô bé chính là có mục đích này, nếu không sẽ không ném thú cưng của mình ra như vậy.
Kết quả lần này không như mong muốn của cô. Con chồn yêu bị ném ra không còn hoạt bát nữa, sau khi ngã nhào xuống đất còn co giò chạy trốn, để mặc cô một mình.
Nhưng cô bé không biết rằng khi cô ném con thú cưng của mình, nó đã sợ Tia Chớp từ trong bản năng của mình, sau khi tỉnh táo lại một chút, phản ứng của nó tất nhiên là chạy trốn để cách ly khỏi Tia Chớp, càng xa càng tốt.
Trong đầu nó không hề có cách nghĩ này của cô bé.
- Thần kinh!
Trương Dương khẽ lắc đầu, cũng không thèm để ý đến cô bé ngốc nghếch này đang ngây ra đó nữa mà đi thẳng lên, vượt qua người cô bé.
Đây chính là một cô bé được nuông chiều từ bé, cũng không biết có trưởng thành được hay không. Nhưng Trương Dương không hề thích tính cách của cô bé chút nào.
Một câu phật ý đã thả chồn ra cắn người ta, tính cách này của cô sớm muộn gì cũng khiến cô phải chịu nhiều thiệt thòi.
Cô bé vẫn đang ngây người ra ở đó. Một lát sau cô mới có phản ứng, không còn để ý được đến Trương Dương nữa, mà vội vàng lên xe đuổi theo hướng của con chồn yêu của mình.
Đi vài bước, Trương Dương đột nhiên dừng lại, nhìn Tia Chớp ngao ngán.
Con chồn cưng của cô bé sao lại phải chạy, Trương Dương là người rõ ràng nhất. Tia Chớp và nó vốn không phải cùng một đẳng cấp. Ở thế giới của loài chồn, Tia Chớp chính là thuộc hàng vua chúa, bất kể là con chồn loại gì nhìn thấy nó đều sẽ biết sợ.
Điều hắn ngao ngán vừa nãy chính là phản ứng của con chồn nuôi kia.
Con chồn kia sợ Tia Chớp, bất ngờ bỏ chủ lại mà chạy mất. Đó là phản ứng theo bản năng của nó. Nhưng qua điều này cũng có thể thấy là nó không đủ trung thành với chủ của nó.
Không giống như Tia Chớp, Trương Dương tin rằng dù là trước mặt kẻ thù bình thường thì nó cũng sẽ không bỏ chạy.
Nhưng độ trung thành của Tia Chớp cũng chưa đến %. Dựa vào sự lý giải của hệ thống thì chỉ con vật nào có độ trung thành từ % trở lên nếu gặp nguy hiểm thì tuyệt đối sẽ không chạy trốn một mình, ở thời khắc quan trọng còn có thể xả thân để bảo vệ chủ nhân của nó nữa.
Trương Dương không cần Tia Chớp phải xả thân hi sinh vì hắn, nhưng hắn cũng không hy vọng nhìn thấy Tia Chớp bỏ hắn mà đi. Đây là một loại tâm lý ích kỉ mà ai cũng có.
Đương nhiên, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, nếu Tia Chớp có thể thoát ra được thì Trương Dương nhất định sẽ chủ động yêu cầu nó, chứ không
Về phần Vô Ảnh, độ trung thành của nó bây giờ vẫn chưa đủ. Nếu thực sự nguy hiểm đến tính mạng, phản ứng của nó chắc sẽ không khác là mấy so với con chồn nuôi này.
Có những cảm xúc này, Trương Dương cũng không đi tiếp như vậy nữa, đứng lại ven đường để chuẩn bị đón xe tắc xi trở về khách sạn.
Một lát sau có một chiếc xe tắc xi từ phía xa đi đến, Trương Dương vươn tay ra vẫy vẫy. Tay vừa mới vươn ra một lát, đầu lông mày của hắn lại nhíu chặt với nhau.
Chiếc tắc xi này lái tương đối nhanh. Hắn đã đứng ở đó giơ tay ra vẫy xe, không ngờ chiếc tắc xi không hề có ý định đỗ lại.
- Soạt!
Trương Dương lùi về phía sau một bước rất nhanh, kinh ngạc nhìn chiếc xe tắc xi chạy như bay này. Tốc độ chiếc xe càng lái nhanh hơn, nếu không phải là hắn phản ứng nhanh thì chắc là đã bị đâm phải rồi.
- Rầm!
Điều hết sức ngạc nhiên là chiếc tắc xi trước mặt đột nhiên chuyển hướng, rẽ sang một con đường khác, kèm theo đó là một tiếng vang lớn vọng lại.
Xảy ra tai nạn rồi, lúc này phản ứng của Trương Dương là nhanh nhất.
Lái xe nhanh như vậy, lại đột ngột thay đổi tốc độ thì sao có thể không xảy ra tai nạn giao thông được? Trương Dương bước chân lao nhanh hơn về phía ngã rẽ phía trước. Mặc kệ chiếc xe tắc-xi có chuyện gì mà vội vã như vậy, nếu xảy ra tai nạn xe cộ thì hắn phải đi xem thử cái đã.
Bất kể là đời trước hay đời này, hắn đều là một bác sĩ, cho dù bây giờ có hay không có ý định hành nghề y ở trong bệnh viện thì hắn cũng có bản chất của một người thầy thuốc.