Thần Y Thánh Thủ

chương 243: phí điều trị của ông chủ ngô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian sau khi ăn cơm xong cũng không muộn lắm, Trương Dương vẫn khống chế được thời gian.

Sau khi trở về, Trương Dương đi đến tầng ba mươi sáu, thời gian dự định chữa trị cho Ngô Yến cũng sắp đến.

Hôm nay đã là ngày châm cứu thứ tư rồi. Ngô Yến đã sớm quen với việc điều trị của Trương Dương. Không còn giống ngày đầu tiên, cô bé vẫn sợ hãi khi Trương Dương tiến hành châm cứu.

- Bác sĩ Trương, tôi dẫn theo Yến Yến đi bệnh viện một chuyến để làm kiểm tra một chút.

Sau khi châm xong, ông chủ Ngô nói với Trương Dương, còn cô bé Ngô Yến đang ngủ ở đó. Mỗi lần châm cứu xong cô bé đều ngủ như thế.

Khi ông Ngô nói chuyện, vẻ mặt có chút ái ngại.

Nếu không nói với bác sĩ chữa trị một tiếng, tự mình đưa cháu đến bệnh viện làm kiểm tra thì ông ta có cảm giác không tôn trọng bác sĩ.

Bây giờ Trương Dương điều trị cho Ngô Yến thì chính là bác sĩ chủ trị của Ngô Yến. Ông ta cũng sợ Trương Dương sẽ nghĩ ngợi nhiều.

- Không sao, kết quả kiểm tra thế nào?

Trương Dương cười rất tự nhiên hỏi.

- Tình trạng của nó rất tốt. Tuy rằng khối u vẫn còn nhưng cũng không lan ra nữa. Xem qua bệnh án trước đây của nó, các bác sĩ đều nói đây là một kỳ tích!

Nói đến kết quả kiểm tra hôm nay, ông Ngô lại lập tức tươi cười nói.

Đừng nói là những bác sĩ kia, ngay chính bản thân ông ta cũng thấy rất khó tin. Ông ta dẫn cháu gái đến nhiều bệnh viện để kiểm tra, đến chỗ nhiều bác sĩ nổi tiếng quốc tế, ai cũng nói là đành bó tay đối với bệnh tình của cháu gái ông, thậm chí không khống chế nổi.

Bây giờ khối u không phát triển thêm nữa đã đủ khiến ông ta giật mình, càng khỏi cần phải nói đây chỉ là thành tích châm cứu thần kì của Trương Dương sau mỗi lần thực hiện.

Cân nhắc thật lâu, ông Ngô mới quyết định nói tất cả cho Trương Dương, hi vọng hắn sẽ thông cảm. Đối với ông ta mà nói thì chữa bệnh cho cháu gái bây giờ mới là chuyện quan trọng nhất.

- Vậy là tốt rồi, ngày mai sau khi châm cứu, tôi sẽ cho cô bé dùng một quả linh dược, nhất định sẽ có tác dụng lớn đối với cô bé. Nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì còn phải đợi sau khi cô bé uống thuốc thì mới biết được.

Trương Dương nhẹ nhàng cười nói. Hắn không hề suy nghĩ nhiều như vậy.

Ông Ngô không hỏi gì mà đã đưa Ngô Yến đi làm xét nghiệm kiểm tra. Hắn thực sự có chút không thoải mái, nhưng hắn hiểu rất rõ đây là điều thường tình của con người, quan tâm quá, lo lắng quá thì sẽ cảm thấy không yên tâm được.

Nếu hỏi mà Trương Dương không đề nghị đi bệnh viện thì bọn họ có đi hay không, như vậy đều không hay.

- Bác sĩ Trương, cậu đợi tôi một lát!

Ông Ngô mỉm cười gật đầu nói. Trương Dương không phật ý khiến ông ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Ông Ngô đứng dậy đi đến phòng làm việc. Lát sau ông mang theo một tập tài liệu từ phòng làm việc ra. Cả căn nhà có rất nhiều phòng, đều khá lớn nhưng bây giờ hai người đang ở phòng khách bên này.

Trên người Ngô Yến còn đầy kim châm, không có bác sĩ Trung y khác ở đây. Hắn đành ở lại, chờ lát nữa rút kim ra.

- Bác sĩ Trương, thực ra bình thường thì tôi sẽ không ở Hỗ Hải, những gian phòng ở đây cũng không ai quét dọn, thật lãng phí. Nếu như cậu không chê thì sau này căn nhà này sẽ giao cho cậu quản lý.

Ông Ngô nhẹ nhàng nói, khi nói xong liền đưa tập tài liệu cho Trương Dương.

- Căn nhà?

Trương Dương thoáng nhíu mày hỏi, mở tập tài liệu ra xem qua một chút, ánh mắt lập tức mở to trừng trừng.

Đây là một bản hợp đồng chuyển nhượng bất động sản. Thứ được chuyển nhượng chính là nơi mà lần trước Trương Dương từng đến, chính là căn nhà của ông Ngô ở Hỗ Hải. Tổng cộng có hơn hai ngàn mét vuông, diện tích kiến trúc ngôi nhà cũng xấp xỉ gần một ngàn mét vuông.

Chỉ nhìn thoáng qua, Trương Dương liền hiểu ra tất cả.

Ông Ngô nói thật dễ nghe là để cho Trương Dương đến quản lý căn nhà này, thực ra chính là muốn tặng cho hắn mảnh đất này, chẳng qua chỉ nói với hắn hàm súc hơn một chút.

Cả căn nhà đều đã sang tên cho Trương Dương thì hắn còn có thể nói gì.

Ông Ngô nhìn Trương Dương, cười gật gật đầu. Tặng căn nhà này là sau khi ông suy tính cân nhắc rất lâu mới đưa ra quyết định này.

Sau khi có kết quả kiểm tra, ông liền biết được hiệu quả chữa trị của Trương Dương đối với cháu gái mình, còn là một kết quả tuyệt vời nữa.

Dù cho từ trước đến nay Trương Dương chưa từng đề cập đến chi phí điều trị, nhưng ông ta cũng đã nghĩ rất nhiều. Chỉ cần là kẻ có tiền thì ít nhiều đều có chút khuyết điểm như vậy, làm chuyện gì cũng có thói quen dùng tiền ra để so sánh, đong đếm.

Cũng may ông Ngô cũng không phải người thường. Thông qua quan sát hắn, ông ta cũng phát hiện Trương Dương cũng không phải người thiếu tiền, nếu trả bằng tiền mặt thì rất tầm thường, nói không chừng còn có thể xảy ra hiệu quả ngược.

Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta quyết định tặng căn biệt thự ở Hỗ Hải cho Trương Dương. Căn biệt thự này lớn vô cùng, vị trí mặc dù nói hơi heo hút một chút nhưng giao thông tiện lợi, coi như là rất tốt rồi.

Huống chi chỉ heo hút ở thời điểm bây giờ thôi, tương lai sẽ phát triển theo thành phố, nơi đó tất nhiên cũng phát triển theo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Còn một điều, ngôi biệt thự này khi ông ta mua còn chưa đến mười triệu, xây dựng trang trí này khác thì cũng tốn một khoản tiền không nhỏ. Nếu đem trả tiền phí châm cứu thì chắc là cũng đủ rồi.

Suy nghĩ tất cả, ông Ngô mới quyết định đem ngôi biệt thự tặng cho Trương Dương, với tư cách là cảm ơn hắn đã chữa bệnh cho Ngô Yến.

- Cảm ơn sự ưu ái của ông Ngô. Ông yên tâm, nếu có thể ra tay giúp Yến Yến chữa bệnh thì tôi nhất định sẽ cố hết sức chữa trị cho cô bé.

Trầm ngâm một hồi, lúc này Trương Dương mới chậm rãi nói và nhận lấy tập hồ sơ mà ông Ngô đưa.

Hắn hiểu được, đây là tiền phí chữa bệnh mà ông Ngô đưa cho hắn.

Chẳng qua ông Ngô đã dùng một cách kín đáo hơn, không giống Tạ Huy, trực tiếp viết chi phiếu cho hắn.

- Tôi tin tưởng cậu, tôi cũng tin tưởng Yến Yến nhất định sẽ sống khỏe mạnh dần lên.

Trương Dương tiếp nhận những thứ này khiến ông Ngô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cười ha hả nói với hắn.

Ngô lão cũng không ngờ rằng Trương Dương lại đón nhận ngôi biệt thự này một cách dễ dàng và thoải mái như thế. Nhưng nhận cũng tốt, nếu hắn nhận thì ông ta không còn bất kì lo lắng gì.

Con người đôi khi chính là như vậy, hay hoài nghi này khác. Sự thật là Trương Dương đã thực sự toàn tâm toàn ý giúp Ngô Yến chữa bệnh, chỉ có điều bản thân ông Ngô vẫn không dám tin thôi.

Ông ta cảm thấy nếu không bỏ ra chút thành ý hoặc là không làm gì đó để hắn cảm kích thì Trương Dương cũng sẽ không dốc toàn lực, cho dù điều trị cũng đều chỉ là ứng phó.

Mỗi một người thực ra đều như vậy, dù sao giữa bọn họ không có quan hệ gì, người ta dựa vào cái gì tận tâm tận lực giúp ông. Không có bất kì lợi ích nào thì có thể giúp ông cháu ông ta như vậy đã là quá tốt rồi.

Lúc trước Tạ Huy cũng có tâm trạng này, khi Trương Dương vừa mới rời khỏi đã sớm cho người mang chi phiếu đến.

Ông Ngô cũng như thế, đối với mấy điều này Trương Dương thật ra hiểu rất rõ ràng.

Những người có suy nghĩ giống như thế này thực sự là quá nhiều. Kiếp trước hắn cũng gặp phải mấy bệnh nhân như thế. Chính là tôi đưa đến lợi ích cho anh, anh giúp tôi chữa bệnh. Nếu anh không tận lực tận tâm thì sẽ không phải với tôi.

Bất kể là Tạ Huy hay ông Ngô cũng đều như thế.

Tiền chữa bệnh đưa cho anh, tiếp theo anh phải chữa trị cho tốt, nếu không thì sẽ có lỗi với chúng tôi, chứ không phải chúng tôi có lỗi với anh.

Thực ra căn bản bọn họ đều không biết được rằng dù bọn họ không bỏ tiền ra thì Trương Dương thấy chữa được thì sẽ chữa, tuyệt đối sẽ không vì tiền bạc mà chậm trễ cứu chữa cho người bệnh.

Chỉ tiếc xã hội bây giờ chính là như vậy, bác sĩ không nhận lợi lộc thì người bệnh và người nhà bệnh nhân đều không yên tâm.

Cho nên mấy thứ này Trương Dương đều đã nhận, một là để làm an lòng bọn họ, hai là đây cũng là thù lao mà hắn nên có được.

Sau khi rút kim châm, Trương Dương rời khỏi rất nhanh.

Trong túi hồ sơ đều là toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng, chỉ cần Trương Dương ký tên thì tất cả ngôi biệt thự kia sẽ thuộc về hắn. Đương nhiên còn vài thủ tục cần xử lý nhưng chỉ là chuyện nhỏ, không vấn đề gì.

Tiền phí chữa bệnh này, Trương Dương cũng đón nhận một cách thoải mái.

Vì chữa trị cho Ngô Yến, hắn đã sử dụng quả tiên đan, đây chính là thứ dù có bỏ nhiều tiền ra hơn nữa cũng không thể nào mua được linh dược này.

Một linh dược như vậy thì dù là mười triệu cũng đáng. Đây chính là linh dược tuyệt đối có thể cứu mạng con người.

Nếu như bệnh tình của Ngô Yến không phải thực sự quá nặng, chỉ trông mong vào quả linh dược này thì Trương Dương đã có thể nắm chắc là chữa khỏi được. Nhưng bệnh tình của cô bé đã quá nặng rồi, đã đi quá khả năng chữa khỏi hoàn toàn.

Ngay cả như vậy, quả tiên đan cũng có thể kéo dài tuổi thọ cho Ngô Yến, nếu uống trực tiếp thì có thể kéo dài thêm một năm tuổi thọ. Nếu có được sự hỗ trợ của Trương Dương thì càng kéo dài tuổi thọ được lâu hơn.

Linh dược như vậy, có thể nói là vô giá, loại linh dược có thể trực tiếp cứu mạng thì càng vô giá.

Sáng ngày thứ hai, Trương Dương vừa mới tu luyện xong thì Tô Triển Đào liền chạy tới.

Lần này là một mình y, Dương Linh không đi cùng.

- Trương Dương, mau nhìn xem, bộ quần áo này của tôi trông như thế nào?

Vừa mới bước vào, Tô Triển Đào đã kêu to, còn đi đi lại lại trước mặt Trương Dương.

Trương Dương nghi hoặc nhìn y một cái, lập tức nói:

- Tạm được, nhưng mới sáng sớm mà anh rửng mỡ à? Muốn mơ mộng thì về phòng của mình ấy!

Nói xong, Trương Dương ôm Vô Ảnh vào lòng, cho nó ăn cái gì đó. Vô Ảnh không kén ăn như Tia Chớp, ăn rất nhiều thứ, lần này là Trương Dương cho nó ăn bữa sáng.

Cho nó ăn nhiều rồi thì độ trung thành tăng lên đáng kể.

Tô Triển Đào lập tức ngồi xuống, rất không vui nói:

- Trương Dương, cậu không đả kích người ta như thế chứ. Hôm nay tôi cùng với Linh Linh đến thăm bố mẹ cô ấy, cậu không biết tôi căng thẳng như thế nào đâu.

- Bố mẹ? Không phải bố mẹ cô ấy là người Trường Kinh sao? Hơn nữa tốc độ của anh cũng nhanh thật đấy nhỉ, bây giờ đã đi gặp bố mẹ người ta rồi?

Trương Dương nổi da gà, vừa cho Vô Ảnh ăn vừa nói. Tô Triển Đào và Dương Linh xác định quan hệ, thời gian mới chỉ có một ngày thôi đấy.

Hơn nữa Linh Linh bây giờ, gọi người ta là Linh Linh, gần gũi đến nổi da gà.

Tô Triển Đào đứng lên, nói:

- Ai bảo cậu bố mẹ cô ấy là người Trường Kinh? Cô ấy học đại học ở Trường Kinh, sau đó một mình bươn trải. Bố mẹ cô ấy là người thành phố Hàng Châu. Kết quả là vì sự chậm trễ của tôi mà hôm nay tôi mới yêu cầu cùng cô ấy về đó.

- Tôi rõ rồi, lẽ nào anh không cảm thấy còn quá sớm à?

Trương Dương đem thịt vụn trong tay cho Vô Ảnh ăn xong, lúc này mới vỗ vỗ Vô Ảnh, cho nó ăn no rồi thì để nó qua bên kia chơi. Hắn đứng dậy chuẩn bị đi rửa tay.

- Không sớm đâu, thực ra ba mẹ cô ấy đã sớm thúc giục cô ấy rồi. Chỉ có điều cô ấy rất ít khi về nhà cho nên mới trốn được. Nếu lần này tôi không đi thì người nhà cô ấy nhất định ép cô ấy kết hôn.

Tô Triển Đào từ trong phòng khách đi ra, còn lớn tiếng than thở ở đó như thể đang bênh vực cho Dương Linh yếu đuối.

- Được, thế thì anh đi đi! Bố mẹ vợ thì nhất định phải gặp rồi, nhân tiện tìm hiểu rõ ràng về gia đình của cô ấy để sau này còn chuẩn bị.

Trương Dương rửa sạch tay, lại từ phòng vệ sinh đi ra, cười nói.

Hắn cũng không ngờ ba mẹ của Dương Linh không ở Trường Kinh, không phải người địa phương, dựa vào bản thân mà có thể mở được một đại lý xe lớn như vậy, lại còn có thể giữ thân như ngọc. Đây quả thật là điều không đơn giản!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio