Thần Y Thánh Thủ

chương 294: đánh lén cảnh sát, cướp súng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cách ăn của Ngô Chí Quốc rất khoa trương.

Vừa rót rượu xong, anh ta xé một cái đùi gà ra, cho vào miệng gặm. Gà quay ở đây không gầy như những cửa hàng khác, loại gà này rất mập, vừa cắn đã đầy miệng dầu, rất thơm.

- Đúng vậy, ngon, đã lâu chưa ăn gà quay chính tông rồi, mọi người cùng nếm thử đi.

Đối với đồ ăn, Ngô Chí Quốc chẳng chút khách khí, cả miệng toàn dầu, đồng thời còn mời mọc mọi người.

- Tôi nói lão Ngô, dù gì cậu cũng là một phó tổng giám đốc, người thừa kế của một đại gia tộc. Sau này sẽ trở thành nhân vật lớn nắm giữ tài sản hơn tỷ. Cậu lại có thể ăn kiểu vậy sao?

Long Thành rất bất đắc dĩ nói, Ngô Chí Quốc điểm nào cũng tốt, chỉ là vừa bắt đầu ăn là liền mất hình tượng.

Chỉ nhìn cái tướng ăn uống, rất khó có người tin, hiện nay anh ta là một phó tổng giám đốc có thể chi phối số vốn gần trăm triệu, còn tưởng là con quỷ đói chui ra từ xó nào.

- Ăn thì là ăn, còn phải cái gì mà tướng ăn, mọi người, một chén nào.

Ngô Chí Quốc gặm cái chân gà xong, lúc này mới lau miệng, cầm một chén rượu trước mặt lên.

Bộ dạng này còn đỡ chút, bộ dạng vừa rồi của anh ta thật bất nhã.

Sau khi uống rượu, Long Thành mới khẽ lắc đầu, cầm đũa lên nói:

- Nếm thử đi, lão Ngô rất kén ăn, đồ mà cậu ta đã nhìn trúng, chắc chắn sẽ không tồi.

Mấy người, đều gắp thịt từ con gà còn lại, con gà mà Ngô Chí Quốc đã xé cái chân thì chẳng ai động đến.

Con gà quay này rất lớn, tuy nhiên cũng rất mềm. Tuy không xé, nhưng có thể dùng đũa gắp được một miếng.

Hiện tại cũng chỉ có món này, bọn họ muốn không ăn cũng không được.

Sau khí mấy người đều nếm thử, cũng không kìm được gật gật đầu.

Thịt gà này thoạt nhìn rất béo, nhưng bắt đầu ăn lại chẳng ngán chút nào. Mùi thơm ngát ngon miệng. Ngô Chí Quốc đề cử rất tuyệt, ít nhất là hợp với khẩu vị của tất cả mọi người.

Nơi nổi tiếng về đồ ăn vặt, hương vị đều ổn.

Đồ ăn khác còn chưa mang lên, hai con gà quay cũng sắp ăn hết, không ai tranh của Ngô Chí Quốc nữa. Anh ta một mình xử lý một con gà.

Thấy gà quay hết rồi, Ngô Chí Quốc lại chạy ra ngoài gọi thêm hai con. Nói ra cũng may, đây là hai con gà cuối cùng của buổi trưa. Gà quay của bọn họ từ trước tới nay đều không đủ để bán. Cho dù trưa hay tối, đều sẽ bán hết rất sớm.

Hai con gà cuối cùng chưa lên. Những đồ ăn đã gọi khác thì mang lên một ít rồi, không phải để cách quãng mới được ăn.

- Ông chủ quán ăn này họ Hỏa, nghe nói tổ tiên từng làm đầu bếp trong triều đình. Thời minh, Hoàng đế đều thích ăn gà quay bí kíp của nhà họ. Những điều này có thật không không ai biết. Tuy nhiên hương vị gà quay của bọn họ thật không tệ.

Uống hai chén rượu, Ngô Chí Quốc bắt đầu ba hoa, từ từ nói.

- Họ Hỏa, họ này cũng không thấy nhiều.

Lý Á khẽ cười, người họ Hỏa không nhiều, rất nhiều người trong nước lần đầu tiên nghe tới cái họ này hẳn cũng sẽ rất ngạc nhiên.

- Đúng vậy. Bọn họ vừa bắt đầu đã mở cửa hàng gà quay. Cho nên mới gọi là cửa hàng gà quay Hỏa, người không biết còn tưởng là cửa hàng bị cháy (hỏa là lửa)

Ngô Chí Quốc cười ha hả, lời của anh ta cũng khiến rất nhiều người đều bật cười.

Rượu đã mở hai chai, lúc này đã uống hết hơn một chai. Long Phong không uống rượu, những người khác đều uống một chút.

Long Phong không phải không thể uống. Chỉ là anh ta tự cho mình là vệ sĩ của Trương Dương. Còn nói phải có trách nhiệm, lúc ra ngoài ăn cơm chưa từng uống rượu. Ngay cả ăn cơm cũng chỉ là ăn đơn giản một chút, ăn xong liền đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bộ dạng của anh ta, khiến Long Thành cũng yên tâm chút.

- Tiên sinh, đây không phải là của các anh, là của một bàn khách khác.

- Bọn họ đợi lát nữa lại mang lên, cục trưởng của chúng tôi đang tiếp khách quan trọng, hãy mang cho chúng tôi trước.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói. Quán cơm này cách âm cũng không tốt như những quán cơm cao cấp. Cửa lại không đóng kín, bên ngoài có động tĩnh gì, ở đây đều nghe rất rõ.

- Tôi ra xem xem.

Ngô Chí Quốc đứng lên, nơi ăn là anh ta tìm, anh ta cũng coi như quen người ở đây, anh ta ra mặt sẽ tiện hơn.

- Tôi đi cùng cậu.

Lý Á cũng đứng lên. Vương Thần không ở đây, Vương Thần mà ở đây chắc chắn cũng chạy ra.

Sau khi hai người ra ngoài, liền nhìn thấy cửa phòng bên cạnh đang có một người đứng, kéo nhân viên phục vụ. Trên mặt nhân viên phục vụ kia còn có vẻ rất khó xử.

Trên tay nhân viên phục vụ có một cái khay, trên khay đặt hai đĩa gà, chính là hai con gà cuối cùng của họ.

- Có chuyện gì vậy?

Ngô Chí Quốc khẽ hỏi một câu. Trong căn phòng bên cạnh hình như có mấy người ngồi, bọn họ ở bên ngoài nhìn không rõ, cũng lười không nhìn.

- Phó tổng giám đốc Ngô, đây là gà quay anh gọi thêm, bọn họ đòi trước.

Nhân viên phục vụ quay đầu, vội vàng nói một câu. Ngô Chí Quốc tới đây rất nhiều lần, nhân viên phục vụ cũng đều biết anh ta. Biết anh ta là đại lão tổng tới từ Trường Kinh, rất cổ vũ cho hoạt động kinh doanh ở đây.

- Anh bạn, dù sao cũng phải theo thứ tự trước sau chứ?

Ngô Chí Quốc gật đầu, quay người hỏi người kéo nhân viên phục vụ kia một câu.

Người này chừng tuổi, khuôn mặt không kiên nhẫn, lập tức phất tay nói:

- Cái gì thứ tự trước sau. Cục trưởng của chúng tôi đang tiếp khách quan trọng. Để hỏng chuyện ai chịu trách nhiệm? Mau, mang vào cho chúng tôi.

- Hay là như vậy, chúng tôi chắc không ăn hết nhiều như vậy, chia cho các anh một con, chúng tôi chỉ ăn một con.

Ngô Chí Quốc nhíu nhíu mày, cuối cùng từ từ nói. Bên trong bọn họ còn rất nhiều đồ ăn, gà quay thì mọi người cũng nếm qua hết một con rồi, hương vị không tệ, nhưng thêm hai con thì ăn cũng không hết.

Chủ ý này của anh ta rất hay, ánh mắt của nhân viên phục vụ lập tức sáng bừng lên, gật đầu.

- Không được, mang cho bọn tôi cả hai con, mang cho họ sau.

Người đàn ông kia ra sức lắc đầu, nhất định đòi mang hai con gà quay vào phòng mình. Lần này Ngô Chí Quốc lại nhíu mày.

Đề nghị vừa rồi của anh ta, vốn là dĩ hòa vi quý. Bọn họ ăn xong sẽ đi tiếp, không muốn đắc tội với ai ở đây.

Nhưng anh ta cũng không phải người tính khí dễ dãi. Đối với người không biết điều, đương nhiên cũng không cần khách khí.

Lúc này đừng nói trong cửa hàng đã hết rồi, cho dù là có, Ngô Chí Quốc cũng sẽ không nhường.

- Lập tức đưa tới phòng tôi, ở đây có tôi rồi.

Ngô Chí Quốc nói với nhân viên phục vụ kia. Lúc này anh ta căn bản không để ý tới người kia nữa.

- Nhưng…tôi

Nhân viên phục vụ vẻ mặt càng khó xử, cánh tay của anh ta vẫn bị người nọ giữ, căn bản không đi được.

- Không có nhưng, lập tức đi.

Ngô Chí Quốc đột nhiên giơ tay, đánh rơi cánh tay đang giữ kia. Nhân viên phục vụ vừa thấy cánh tay buông ra, thoáng sửng sốt, lập tức bước nhanh về căn phòng phía trước.

Bọn Trương Dương cũng đều ngồi trong phòng, những chuyện xảy ra bên ngoài đều không nhìn thấy. Nhưng đều có thể nghe được.

Bởi vì hai con gà quay mà dẫn tới mâu thuẫn, quả thật không nên. Tuy nhiên lúc trước Ngô Chí Quốc đã nghĩ ra phương án thích hợp, tình nguyện giải quyết ổn thỏa vấn đề.

Gà này vốn là bọn họ gọi. Ăn không hết chia cho một nửa cũng không vấn đề gì.

Nhưng đối phương không nể mặt chút nào, muốn giành toàn bộ. Đừng nói là Ngô Chí Quốc, nếu là những người khác chỉ sợ cũng không nhịn được.

- Ba

Bên ngoài đột nhiên truyền tới một âm thành rất giòn. Mấy người đồng thời sửng sốt, nhân viên phục vụ đang định rời đi kia còn sợ run cả người.

Thanh âm này rất giòn, vừa nghe đã biết có người bị tát, chỉ có điều không biết là ai.

Lập tức bên ngoài truyền đến tiếng chửi bậy. Thanh âm lớn nhất là của Lý Á, còn có tiếng người kêu rên.

- Đi, ra ngoài xem.

Long Thành thở dài thật mạnh, đứng lên trước, sau khi nghe rõ động tĩnh bên ngoài, mấy người không lo lắng, chỉ cảm giác có chút phiền phức.

Bên ngoài vừa nghe đã biết Lý Á động thủ. Tiểu tử này và Vương Thần kích động giống nhau. Một lời không vừa tai liền ra tay tàn nhẫn. Chuyện như vậy trước kia không phải chưa từng xảy ra.

Tuy nhiên mấy người vừa ra ngoài, tất cả đều sửng sốt

Ngô Chí Quốc đang ngơ ngác đứng đó, trên mặt anh ta còn hình bàn tay đỏ tươi. Lý Á thì đang đang chân đấm tay đá một người, bên cạnh còn có người đang kéo Lý Á.

Thì ra vừa rồi bị tát không phải người ta, mà là người của mình

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.

Nhân viên phục vụ cũng đi ra, vội kêu lên bên cạnh. Hai bàn đều là khách quan trọng, đều là người bọn họ đắc tội không nổi.

- Khốn kiếp, người đâu, lập tức gọi người cho tôi, biết tôi là ai không, dám đánh tôi?

Bị Lý Á đuổi đánh, người nằm trên đất cuối cùng đứng lên, chủ yếu bên cạnh có người kéo Lý Á, cuối cùng anh ta chạy thoát.

Người này bộ dạng tầm hơn , rất thảm hại, đang tức giận kêu to ở đó

Người lúc trước bảo nhân viên mang gà quay, đang gắt gao ôm Lý Á. Không phải bị anh ta ôm, Lý Á đã có thể đè người kia xuống đất đánh rồi.

Người đàn ông chừng tuổi kia, điên cuồng kêu to, đang kêu đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng chạy về lấy cái túi xách.

Không lâu ông ta lại chạy ra, trên tay còn cầm cái gì đó, một thiết gia hỏa, cầm lên trực tiếp nhắm vào đầu Lý Á.

Vật này vừa lấy ra, mấy người đều sửng sốt.

Thứ người đàn ông này lấy ra, rõ ràng là một khẩu súng màu đen, tuy nhiên còn chưa tháo chốt bảo hiểm.

- Đám đánh, bố bắn tung mày.

Người đàn ông tức giận gầm rú. Thân mình Trương Dương đột nhiên lung lay. Người đàn ông kia vừa kêu, liền kinh ngạc phát hiện súng trên tay đã không còn, đã nằm trong tay một người thanh niên đứng bên cạnh.

Trương Dương cúi đầu nhìn khẩu súng, mày nhíu chặt.

Vấn đề quản lý súng ống trong nước còn rất nghiêm. Người có thể mang súng tùy thân đều không đơn giản. Vũ khí này cũng rất có lực sát thương rất lớn với hắn.

- Mày, bọn mày dám đánh lén cảnh sát, cướp súng.

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thành trắng bệch, đã không còn bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi, thân mình còn có chút sợ hãi.

Ông ta rõ nhất, súng của mình có đạn, một viên đạn tùy tiện bay ra có thể cướp cái mạng nhỏ của mình.

- Trương Dương, đưa súng cho tôi được không?

Thường Phong đến bên người Trương Dương, khẽ giơ tay ra, vẻ mặt anh ta không có gì khẩn trương, giống như hai người bạn tốt nói chuyện với nhau.

Trương Dương suy nghĩ, trực tiếp giao khẩu súng vào tay anh ta.

Lúc này Trương Dương cũng nhớ ra, Thường Phong là người của sở Công an tỉnh. Hắn dù sao cũng không có chức quan gì, cứ giữ súng của người ta trong tay mình cũng không tốt.

Lấy được súng, Thường Phong trực tiếp dùng quần áo lau cả cây súng. Anh ta lau rất cẩn thận, một lúc liền xóa sạch dấu vết. Khẩu súng này không còn dấu vân tay của Trương Dương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio