Trong buổi giao lưu lý luận, Trương Dương đã diễn thuyết một cách hết sức nổi bật.
Đề tài mà hắn nói đã được Viện Trung Y phê duyệt là một đề tài quan trọng. Đề tài như vậy đều có rất nhiều giáo viên chưa từng tham gia, thậm chí nhiều bệnh viện cũng chưa từng nghiên cứu.
Một cơ hội nổi danh tốt như vậy, một đề tài tốt đến như thế lại bị một sinh viên hai mươi tuổi chiếm độc quyền, nếu nói trong lòng bọn họ không cảm thấy gì thì nhất định chỉ là lừa dối.
Không chỉ riêng bọn họ mà ngay cả gã thầy giáo của trường Đồng Tế này cũng thế.
Cho nên sau khi nắm được hoạt động hôm qua của các sinh viên, phát hiện Trương Dương không trở về, gã mới cố ý hỏi một câu như vậy.
Những người khác đều đang nhìn Chu Đạo Kỳ, vui sướng khi người gặp họa có, đợi chế giễu cũng có, đương nhiên, cũng có vài người có quan hệ tốt với Chu Đạo Kỳ.
- Hôm qua các sinh viên đó chưa trở về thực ra là có lý do. Trường đại học Trường Kinh chúng tôi chấp nhận bị trừ điểm.
Chu Đạo Kỳ ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói. Nếu hôm qua ông ta không đi theo đến bệnh viện nhi thì bây giờ có lẽ đang xấu hổ ngồi ở đây, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng hôm qua ông ta đã đi nên biết tất cả nội tình, lúc này trong lòng không hề cảm thấy như thế.
Tình hình ngày hôm qua là trường hợp đặc biệt, trường hợp khẩn cấp: các bác sĩ bệnh viện nhi không biết xử lý ca bệnh này như thế nào, căn bản là không có phương án điều trị hiệu quả, trong khi có Trương Dương ở đó, hắn có thể cứu người nên mới ở lại.
Trương Dương trở về muộn nhưng đã cứu được một mạng sống, cứu được một gia đình.
Cho dù biết rõ là vi phạm quy định nhưng Chu Đạo Kỳ vẫn sẽ ủng hộ lựa chọn của Trương Dương. Vi phạm quy định của nhà trường chỉ bị trừ vài điểm, nhưng nếu không vi phạm, Trương Dương quay về ngay thì đã mất đi một sinh mạng bé bỏng rồi.
Gã thầy giáo viện y học Đồng Tế nhìn thật sâu vào mắt Chu Đạo Kỳ, lúc này mới từ từ nhả từng lời:
- Nếu thầy giáo Chu đã nói như vậy thì tôi xin thông báo kết quả xử lý.
Giọng nói của gã hình như bắt đầu có sự đắc ý, ngay cả một người điềm đạm như Chu Đạo Kỳ thấy rất bất mãn.
- Vì sinh viên Trương Dương trở về muộn, ngang nhiên vi phạm quy định của hoạt động nên mỗi người bị trừ hai điểm trong đợt khảo hạch lần này, Đại học Trường Kinh, tổng cộng bị trừ tám điểm. Truyện Sắc Hiệp -
Gã thầy giáo chậm rãi nói, mặt Chu Đạo Kỳ tự nhiên giật giật.
Tám điểm sao, bình thường trong khảo hạch xảy ra sai lầm lớn nhất mới bị trừ hai điểm, còn các sai lầm khác bị trừ một điểm, nếu là sai lầm nhỏ, dù có bị trừ điểm thì cũng chỉ bị trừ . điểm thôi.
Chỉ vì về muộn mà bị trừ cả tám điểm, thật sự có chút quá đáng.
Thực ra dự định ban đầu là trừ bốn điểm, mỗi người bị trừ một điểm. Nhưng vì ban kỉ luật của hoạt động lần này đố kị với Trương Dương nên làm liên lụy đến hắn. Bọn họ cứ ấn định mức phạt cao nhất cho trường hắn.
Trừ liền một lúc tám điểm thì đại học Trường Kinh lập tức trở thành hạng bét trong danh sách xếp hạng rồi.
Lúc trước bọn họ luôn dẫn đầu cơ đấy.
- Chúng tôi chấp nhận.
Qua một lúc, Chu Đạo Kỳ mới chậm rãi nói. Ngoài miệng nói như vậy, thực ra trong lòng ông ta đang rất xót.
Mất toi tám điểm rồi, nếu hôm qua chỉ có mình Trương Dương ở lại, những người khác đều quay về thì hẳn là chỉ bị trừ nhiều nhất hai điểm thôi.
Tiếc là bây giờ có nói gì cũng muộn rồi. Hơn nữa các sinh viên có mặt lúc đó, đối với họ mà nói thì đây chính là cơ hội học hỏi quý giá. Hai điểm đổi lấy một cơ hội trau dồi kiến thức và kinh nghiệm, đáng lắm.
- Được, tôi sẽ nói tiếp về tình hình của các sinh viên khác.
Thấy Chu Đạo Kỳ không phản đối câu nào, gã thầy giáo đang nói cũng không có tâm trạng nói tiếp chủ đề này, lập tức bắt đầu nói về tình hình của các sinh viên những trường khác.
Còn những giáo viên phụ trách khác, lúc này có nhiều người đều nhìn về phía Chu Đạo Kỳ.
Người vui vẻ nhất tất nhiên là Uông Kim Huy của đại học Kim Lăng. Trường đại học Trường Kinh bị xử phạt, phạt càng nặng thì gã ta càng vui sướng. Gã ta ước gì có thể trực tiếp khai trừ đại học Trường Kinh.
Biểu hiện của sinh viên trường bọn gã ngày hôm qua cũng khá, nhưng nói tóm lại không thể vượt qua được Trường Kinh.
Bây giờ bị Trường Kinh bị trừ tám điểm, bọn họ từ đội dẫn đầu trở thành đội đứng cuối cùng, trong lòng gã ta có cảm giác ngọt ngào như ăn mật ong.
- Tinh tinh tinh!
Khi gã thầy giáo trường Đồngg Tế đang nói đến biểu hiện của các sinh viên, đang nói dở chừng thì điện thoại trên người gã đổ chuông.
Đây là cuộc họp có quy mô nhỏ, thời gian cũng không kéo dài lâu nên ngay từ đầu không nhắc nhở mọi người tắt điẹn thoại di động đi. Nhưng tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên nhiều như vậy, gã ít nhiều cũng ngại mặt.
- Xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại trước!
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, gã đành ra ngoài nghe điện thoại trước.
Điện thoại là của trung tâm chỉ huy hoạt động gọi tới, gã đi ra ngoài nghe điện thoại, không đến hai phút sau lại quay trở về, nhưng lần này sau khi trở về, sắc mặt của gã lại trở thành có chút xấu hổ.
Sau khi ngồi xuống, gã lại nhìn Chu Đạo Kỳ. Cái nhìn này cũng khiến Chu Đạo Kỳ không hiểu gì cả, khiến ông ta càng lo lắng.
Ông ta cũng đoán già đoán non rằng sinh viên của mình lại xảy ra chuyện gì, hay lại bị trừ điểm nữa.
Người khác có lẽ không sao, nhưng Trương Dương thì ông ta không dám bảo đảm. Trương Dương rất lợi hại, đã mang đến niềm kiêu hãnh rất lớn, nhưng đồng thời cũng là sinh viên khó dè chừng nhất, không biết khi nào thì hắn lại gây ra chuyện.
- Tôi vừa mới nhận được điện thoại của trung tâm chỉ huy. Bệnh viện nhi đã gửi cho chúng ta một bản báo cáo.
Qua một lúc, gã thầy giáo này mới chậm rãi nói xong.
Nghe thấy ba chữ bệnh viện nhi, Chu Đạo Kỳ lại thầm ngao ngán. Quả nhiên, hơn ba mươi sinh viên thực tập ở bệnh viện nhi, ông ta không cho rằng có sinh viên nào có năng lực lớn khiến bệnh viện trực tiếp báo cáo với trung tâm chỉ huy như vậy.
Lúc này ông ta chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng Trương Dương nhất định đừng để xảy ra sai sót gì, nếu là sai sót nhỏ, bị trừ điểm cũng không sao cả. Lần này phát hiện ra được một nhân tài như Trương Dương đã là gặt hái thành công lớn rồi.
Những giáo viên khác cũng đang nhìn nhau.
Nhất là những giáo viên của bệnh viện nhi lúc này cũng như vậy.
Nhưng càng nhiều người nhìn Chu Đạo Kỳ hơn, ai dìu dắt sinh viên năng nổ nhất thì tự nhiên người ta sẽ nghĩ ông ta có liên quan đến sinh viên đó.
Uông Kim Huy còn cười đểu. Bây giờ gã đang ước rằng bệnh viện nhi sẽ đuổi hết tất cả các sinh viên của đại học Trường Kinh. Đối với ông ta mà nói, đây chính là kết quả tốt nhất.
Sinh viên bị bệnh viện đuổi đi hết, hơn nữa các bệnh viện khác chưa chắc đã nhận họ đến thực tập. Hoạt động lần này coi như đã hình thành cục diện thất bại đối với thầy trò của trường đại học Trường Kinh.
- Khụ khụ!
Gã thầy giáo của trường Đồng Tế đột nhiên hắng giọng ho hai tiếng, mặt gã còn có vẻ xấu hổ.
Ho xong, gã mới bắt đầu từ tốn nói:
- Bệnh viện nhi đã gửi thông báo khen ngợi sinh viên Trương Dương đã có biểu hiện xuất sắc trong ca cấp cứu khẩn cấp tối qua. Cậu ấy đã cứu được một bệnh nhân bị thương trầm trọng, cứu được một sinh mạng. Trung tâm chỉ huy xét thấy sinh viên Trương Dương có biểu hiện xuất sắc nên đã đặc biệt…
Nói đến đây, gã tạm ngừng lại, vẻ mặt càng khó xử nói:
- Đặc biệt biểu dương cá nhân sinh viên Trương Dương, đồng thời thưởng cho cả trường đại học Trường Kinh thêm mười điểm.
Nói xong những điều này, gã lập tức không nói thêm câu gì nữa, cúi đầu xuống uống nước.
Gã quả thực không biết làm gì hơn nữa. Vì chuyện này mà phạt người ta, trừ những tám điểm, bây giờ trung tâm chỉ huy lại điện thoại đến.
Vẫn chính sinh viên này, chính vì chuyện này, nhưng kết quả thì hoàn toàn trái ngược, còn thưởng ngay cho Trường Kinh thêm mười điểm. Bị trừ điểm xong lại được cộng điểm thưởng, vẫn tăng thêm hai điểm khiến gã không biết nói gì mới tốt.
Tất cả giáo viên các trường khác lúc này cũng đều đang sững sờ.
Kết quả này, bọn họ đều không ngờ đến, vừa mới bị trừ vài điểm, lại được thưởng thêm điểm thì còn trừ điểm làm gì, không phải làm điều thừa thãi sao.
Bọn họ cũng thắc mắc nhìn Chu Đạo Kỳ. Nếu ngày hôm qua Trương Dương không trở về vì bận cứu người, sao ông ta không nói ra để giải thích?
Lúc này Chu Đạo Kỳ càng nghệt mặt ra. Ông ta cũng thật sự không ngờ sẽ có được kết quả này.
- Chúc mừng sinh viên Trương Dương! Lần này có nhiều sinh viên như vậy, nhưng sinh viên có thể ứng phó với tình huống khẩn cấp thì không nhiều, có thể cứu được người lại càng ít hơn.
Thầy giáo phụ trách sinh viên trường Hàng Châu là người vỗ tay hưởng ứng đầu tiên, coi như xua tan đi không khí ngại ngùng ngập tràn trong phòng.
Mặc kệ có tán thành hay không, tất cả mọi người đều vỗ tay hưởng ứng, một số người còn nhắc đến ưu điểm của Trương Dương.
Vỗ tay xong, giáo viên trường Đồng Tế tiếp tục nói về biểu hiện của sinh viên các trường khác, nhưng tốc độ nói của gã lúc này rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã nói xong và kết thúc cuộc họp. Gã vội vàng đi ra ngoài.
Buổi họp giữa các giáo viên đã kết thúc như vậy nhưng Chu Đạo Kỳ vẫn đang mơ mơ hồ hồ.
Hành động của Trương Dương ở bệnh viện nhi tối qua, ông ta đã người biết rõ nhất. Cứu người tất nhiên là việc làm tốt nhất, nhưng quá trình đó lại vi phạm nguyên tắc của bệnh viện.
Nói trắng ra là, chuyện ngày hôm qua, bệnh viện nhi cho dù không truy cứu, cũng không thể đề xuất khen ngợi.
Nhưng ông ta không ngờ, bệnh viện không chỉ khen ngợi mà còn điện thoại trực tiếp cho trung tâm chỉ huy và công khai chuyện này. Chu Đạo Kỳ cũng không hiểu bọn họ nghĩ cái gì nữa.
Nhưng dù thế nào thì thưởng như vậy cũng tốt. Đây cũng chính là điều mà Chu Đạo Kỳ vô cùng coi trọng.
Cứ thế bị trừ điểm rồi được cộng điểm, kết quả là còn tăng được thêm hai điểm nữa đã đưa trường ông ta về vị trí dẫn đầu, đợi đến khi hoạt động kết thúc không muốn đón nhận kết quả xếp thứ nhất cũng không được.
Những điều ông ta không hiểu thì chỉ có người của bệnh viện nhi là rõ ràng nhất.
Sáng hôm nay, bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc đã đến gặp Viện trưởng của bọn họ. Bọn họ đã khen ngợi Trương Dương không tiếc lời, tâng bốc hắn lên tận mây xanh.
Ý mà bọn họ nói sau cùng chính là sinh viên Trương Dương rất giỏi, rất ưu tú, cần nghĩ cách giữ hắn ở lại bệnh viện làm, sau này hắn sẽ trở thành một bác sĩ kiệt xuất của bệnh viện.
Viện trưởng cũng không phải là bác sĩ bình thường. Mặc dù Viện trưởng Chu sắp nghỉ hưu nhưng tin tức rất nhanh nhạy. Biểu hiện của Trương Dương trong buổi giao lưu lý luận, ông ta đã nghe nói ít nhiều.
Đề tài đó cũng khiến ông ta thèm muốn và ganh tị.
Bây giờ hai bác sĩ kia lại nói như vậy, ông ta muốn tát nước theo mưa, vừa viết thư khen ngợi lại vừa báo cáo tỉ mỉ với trung tâm chỉ huy.
Đương nhiên, trong báo cáo của ông ta không có lời nào là nói xấu Trương Dương cả.
Sau khi trung tâm chỉ huy nhận được tin này cũng choáng. Vừa mới xử phạt Trương Dương và trường của hắn, quyết định của bọn họ vừa có hiệu lực xong. Bây giờ mới biết lí do bị xử phạt lại là bắt nguồn từ chuyện tốt, là do người ta bận cứu người đấy.
Cứu người chính là thiên chức của người bác sĩ. Vì cứu người mà bị phạt thì quả thật có chút oan ức, hơn nữa phạt như vậy cũng không có ý nghĩa răn đe gì.
Cuối cùng sau khi bàn bạc qua loa, họ quyết định có thưởng có phạt, thưởng nhiều hơn một chút, bù lại điểm bị trừ, coi như là một chút bồi thường nho nhỏ.
Đây cũng chính là nguyên cớ của chuyện này. Đáng tiếc là người ngoài đều không biết, chỉ có thể để bọn họ tự suy đoán thôi.