- Trương Dương, cậu nhất định phải nghĩ ra cách, nếu cậu cũng biết rõ ràng như vậy, cậu nhất định sẽ có biện pháp!
Cổ Phương mắt đỏ hoe, cầu khẩn nói với Trương Dương.
Trương Dương nói những lời mà những bác sĩ khác chưa bây giờ nói, cho dù chỉ nói một chút những lại vô cùng rõ ràng.
Tinh khí thần vừa nói, vốn là lĩnh vực vô cùng huyền ảo trong Trung y. Nếu Trương Dương là truyền nhân của thần ý, có kinh nghiệm được tích luỹ hơn một nghìn năm do tổ tiên truyền lại thì hắn cũng không nói ra rõ ràng như vậy được.
Hắn dựa vào những kinh nghiệm mà tổ tiên truyền lại, bằng không thì cũng không nhìn ra được tình trạng thật sự của ông Kiều.
- Cổ Phương, anh đừng vội, tôi đang nghĩ cách. Có biện pháp nói, tôi nhất định sẽ chữa.
Trương Dương chậm rãi nói, cho dù không có phương thuốc cổ truyền, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu ông Kiều.
Chuyện sống chết của ông Kiều bây giờ có quan hệ rất lớn với hắn.
- Tôi tin, tôi tin cậu nhất định sẽ có cách.
Cổ Phương gật đầu một cách máy móc nói. Thực ra anh ta đang tuyệt vọng, nói những lời này thuần túy là tạo ra hi vọng cho mình.
Đối với Cổ Phương mà nói, ông Kiều không chỉ là người thân mà anh ta yêu thương nhất mà còn là người quan trọng nhất trong nhà. Ông Kiều không chỉ quan trọng đối với Kiều gia mà còn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với Cổ gia.
Trương Dương vẫn đang ngẫm nghĩ có thể tìm được cách cứu chữa hay không. Hắn thật ra có thể dưỡng thần một chút nhưng lúc này đều không thích hợp áp dụng đối với ông Kiều.
"Thần" của ông Kiều đã vô cùng suy nhược, ở tình trạng này mà dùng phương pháp dưỡng thần thì căn bản không có hiệu quả. Ông Kiều cần một phương pháp bổ "thần" cấp tốc thì mới cải thiện được tình trạng "thần" suy của ông ta.
Phương pháp như vậy thật sự có rất ít, cho dù là Trương gia có nghìn năm kinh nghiệm cũng không biết nhiều.
Những người khác lúc này đều không nói gì, đều lẳng lặng đứng ở đó chờ, mà ngay cả người phụ nữ ngồi ở bên giường cũng không khóc nữa, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Một lát sau, Trương Dương đột nhiên mở mắt, quay đầu lại mắt nhìn ông Kiều.
- Trương Dương, sao rồi?
Thấy Trương Dương mở mắt ra, Cổ Phương lập tức hỏi, mặt vẫn vô cùng lo lắng.
- Tôi nhớ ra một…
- Có cách rồi, tôi biết ngay mà, Trương Dương nhất định sẽ có cách. Trương Dương tôi cầu xin cậu, xin cậu hãy cứu lấy ông ngoại tôi bằng bất cứ giá nào.
Trương Dương còn chưa nói hết, Cổ Phương đã bất ngờ reo lên. Trương Dương nhìn anh ta và lắc lắc đầu.
- Cổ Phương, anh đừng kích động. Tôi có một cách, nhưng tôi còn chưa nói hết, phương pháp này có thể thực hiện được hay không vẫn còn chưa biết.
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Vừa nãy hắn đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra một cách.
Trong trời đất có một loại linh dược gọi là cỏ hoàn hồn, loài cỏ này chưa tính là linh dược, chỉ có điều thời gian sinh trưởng rất dài nên bình thường cũng mang chút linh khí.
Cỏ hoàn hồn không thể bào chế thành linh dược, cũng không gia tăng được nội công nhưng lại có thể bồi bổ dưỡng thần rất tốt. Đây cũng là thảo dược duy nhất có tác dụng đối với "thần" của con người.
Điều Trương Dương nghĩ đến chính là loại cỏ này.
Cỏ hoàn hồn tuy rằng không phải linh dược nhưng cũng hết sức hiếm gặp. Trương Dương cũng không có vật này, tuy nhiên trong sách quý của Trương gia có ghi lại rằng trên hòn đảo nào đó ở biển Đông có nhiều cây cỏ này.
Tiếc là phần được ghi lại này đã có từ hơn một trăm năm trước, là một vị tổ tiên của Trương gia đi du lịch bên ngoài vô tình phát hiện ra và ghi chép lại trong quyển sách quý.
Trong điển tịch của Trương gia chưa bây giờ hạn chế, dù không phải là người của Trương gia cũng có thể xem, thậm chí bạn bè cũng có thể mượn đọc nhưng bí tịch thì không như vậy. Đây chỉ có người trong huyết thống Trương gia mới được xem thứ này.
Trên bí tịch không chỉ ghi lại nơi có cỏ hoàn hồn mà còn ghi lại rằng có linh thú canh giữ. Linh thú này thường ăn cỏ hoàn hồn nên thường canh giữ loài cỏ này.
Linh thú này mạnh vô cùng, chí ít thì vị tổ tiên Trương gia đó đã không thắng được nó, bằng không trong kho bảo vật của Trương gia đã có thêm loại cỏ quý hiếm này.
Còn linh thú là loài gì thì trên bí tịch cũng không ghi lại.
- Chỉ cần cậu có cách là được, cậu nói đi, cần bất cứ thứ gì chúng tôi đều sẽ chuẩn bị. Thứ mà cậu cần, chúng tôi đều có thể chuẩn bị sẵn sàng cho cậu.
Cổ Phương lập tức lại nói. Anh ta không nghĩ nhiều như vậy. Điều anh ta mong muốn nhất bây giờ là Trương Dương cứu được ông ngoại của anh ta.
Trương Dương nói có phương pháp, cũng giống như đem hi vọng đến cho kẻ đang tuyệt vọng như anh ta. Lúc này là lúc anh ta kích động nhất.
- Trương… cậu Trương, nếu cậu thật sự có cách thì hãy nói ra đi. Nếu chúng tôi có thể giúp được gì thì chúng tôi nhất định sẽ giúp, cố hết sức cứu sống ông Kiều.
Vương Bân Khán nhìn Trương Dương, cũng nói vun vào.
Sau khi biết thân phận của Trương Dương, ông ta tin tưởng lời nói của Trương Dương hơn. Tuy Trương Dương trẻ tuổi nhưng thực lực không tầm thường, cũng coi như đã nổi danh.
Còn trẻ như vậy, nhiều lần tạo ra kỳ tích, có lẽ hắn có cách thật.
Ân Dũng lúc này cũng đang nhìn Trương Dương, cậu ta cũng hy vọng Trương Dương có thể thật sự chữa khỏi cho ông cụ đang gần đất xa trời này. Dùng phương pháp Trung y chữa trị cũng có thể chấn hưng uy tín của Trung y.
Mấy năm nay Trung y rất ảm đạm, Ân Dũng cũng rất hiểu điều đó, cậu ta và người nhà đều rất đau lòng.
- Thứ tôi cần các anh cũng không có được, không cung cấp cho tôi được. Sáng sớm mai tôi sẽ đích thân đi tìm thứ này, nếu có thể tìm được thì sẽ có hi vọng cứu được ông Kiều.
Trương Dương vừa lắc lắc đầu vừa chậm rãi nói. Hắn phải đi tìm cỏ hoàn hồn theo ghi chép của tổ tiên. Đây cũng là cách duy nhất trước mắt mà hắn có thể nghĩ ra và cũng là hi vọng cuối cùng.
- Sáng mai?
Vương Bân Khán và bác sĩ kia nhìn nhau, phương thuốc cổ truyền trước mắt lại có vẻ bất khả thi.
Bọn họ rất hiểu tình trạng hiện giờ của ông Kiều, ông ta có thể trụ được qua đêm nay hay không vẫn là điều khó nói. Vừa nãy Trương Dương chẳng phải cũng nói ông ta chỉ còn sống được mười mấy giờ nữa thôi sao.
- Các anh không cần lo lắng, sáng mai tôi sẽ đi nhưng trước đó tôi có thể giúp ông Kiều kéo dài được thêm ít nhất ba ngày nữa.
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Hắn cũng biết ông Kiều cầm cự không được mấy thời gian, nhưng đó là khi hắn không ra tay.
Trương Dương tuy không thể cứu được ông Kiều nhưng hắn nắm chắc có thể kéo dài cuộc sống của ông ta thêm vài ngày nữa.
- Trương Dương, cậu thật sự có thể kéo dài mạng sống của ông ngoại thêm ba ngày nữa?
Cổ Phương ngẩng đầu lên nói, lại vui mừng bất ngờ. Anh ta gần như được cảm nhận trò chơi tàu lượn siêu tốc bằng cảm giác từ mừng rỡ, vui sướng, tuyệt vọng liên tiếp nhau.
Vương Bân Khán cũng đang nhìn Trương Dương, tình trạng của ông Kiều mà có thể sống được thêm ba ngày thì đã là một kì tích.
Nếu Trương Dương thật có thể giúp ông Kiều cầm cự được thêm ba ngày thì ông ta tin rằng Trương Dương nhất định có cách cứu được ông Kiều.
Mà Trương Dương thật sự cứu được ông Kiều thì nói là kì tích vẫn quá nhẹ, phải nói là phép màu mới đủ hình dung. Có thể cứu chữa được một bệnh nặng như vậy, Trương Dương tuyệt đối là thần y trong các thần y.
- Điều này thì anh yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề!
Trương Dương có được nụ cười hiếm hoi. Giúp ông Kiều cầm cự vài ngày thì hắn thật sự có thể, nhưng lâu hơn thì không thể vì tình trạng của ông Kiều quá xấu, "thần" gần như cũng sắp tiêu tan.
Nhưng trong thời gian ngắn, chỉ kéo dài vài ngày, thì hoàn toàn không có vấn đề.
- Tôi tin cậu, tôi tin cậu, tôi tin là ông ngoại nhất định sẽ khá hơn.
Cổ Phương lại gật đầu thật mạnh và lau nước mắt nói. Lúc này anh ta có vẻ rất kích động, tâm trạng cũng khá lên nhiều. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Trương Dương nói:
- Bây giờ tôi muốn châm cứu cho ông Kiều, cần một không gian yên tĩnh, các anh đều không được nói chuyện.
Cổ Phương lập tức cam đoan nói:
- Cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Bác sĩ Vương và người bác sĩ đứng bên cạnh cũng gật đầu theo, Ân Dũng đứng ở một bên tò mò nhìn Trương Dương.
Lần trước khi cứu đứa bé kia, Trương Dương cũng châm cứu nhưng lần đó khá đơn giản. Ân Dũng cũng không nhìn ra được điều gì, cho dù có xuất thân từ giòng dõi Trung y nhưng cậu ta cũng không tin tưởng vào châm cứu như vậy.
Cậu ta đều cho rằng châm cứu chỉ là một phương pháp điều trị hỗ trợ, không phải không thể dùng châm cứu để chữa bệnh nhưng không phải thích hợp với nhiều bệnh.
Sở dĩ cậu ta nghĩ như vậy là vì cậu ta không có nội công.
Tay nghề châm cứu của Trương Dương sở dĩ thần kì như vậy cũng là vì hắn dùng nội công trợ giúp mới phát huy được hiệu quả châm cứu tốt như vậy.
Nhưng cho dù không có nội công thì thuật châm cứu của Trương gia cũng có thể chữa bệnh cứu người, chỉ là hiệu quả sẽ kém đi nhiều. Kế thừa hơn một nghìn năm kinh nghiệm của các danh y nhiều đời, tuyệt đối dòng tộc có lịch sử hơn một trăm năm của Ân Dũng có thể so sánh được.
Trương Dương lấy hộp kim từ trong túi ra, rút ra mấy cây kim dài.
Cơ thể ông Kiều thật sự đã quá yếu, hiện giờ chỉ nhờ vào máy móc và thuốc để kéo dài mạng sống. Nếu không có những thiết bị công nghệ cao này thì ông ta cũng không thể cầm cự đến bây giờ được.
Nhưng tiếc là thiết bị công nghệ cao chỉ có thể chữa trị cơ thể của ông ta mà không thể làm gì được đối với "thần" của ông ta.
Hai cây cây kim dài. Trương Dương trực tiếp cắm vào hai bên cổ ông Kiều, đâm vào rất sâu, gần như cả cây kim đều cắm ngập vào người, chỉ còn thò ra bên ngoài một chút.
Nhìn Trương Dương ghim kim sâu như vậy, Ân Dũng và bọn bác sĩ Vương đều giật mình sợ hãi.
Nếu như bọn họ không biết thân phận của Trương Dương và hắn không nói ra những lời lúc nãy thì bây giờ bọn họ thậm chí còn nghi ngờ Trương Dương đang giết người rồi.
Sau khi đâm xong hai cây kim này, Trương Dương liên tục rút kim ra cắm vào người ông Kiều theo thứ tự từ trên xuống dưới, những cây kim này đều được đâm rất sâu vào người ông ta.
Hơn mười phút sau, Trương Dương mới dừng tay, lau mồ hôi trán.
Châm kim, đâm càng sâu càng khó. Đâm kim sâu như vậy, cho dù là Trương Dương cũng có chút khó nhằn.
Nếu không phải nội công của hắn đã tiến bộ đến tầng thứ ba thì hắn không thể làm được điều này vì cần tiêu hao nội công rất lớn.
Sau khi đâm kim vẫn chưa xong, Trương Dương lại lấy ra một cái hộp, lấy một viên thuốc từ trong đó ra.
Viên thuốc vừa mới vừa lấy ra đã được Trương Dương nhét rất nhanh vào miệng ông Kiều. Tay Trương Dương lại đẩy từ trên cằm xuống, viên thuốc này cũng theo thế tay của hắn mà trôi vào trong bụng ông Kiều.
Bác sĩ Vương muốn hỏi hay muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Thứ mà Trương Dương cho ông Kiều ăn chính là một viên sâm hoàn ngàn năm. Với ông Kiều bây giờ thì dù là sâm hoàn ngàn năm hay tiên đan cũng không đủ để cứu mạng được ông ta.
Tuy nói không cứu mạng được ông Kiều nhưng dù sao đây cũng là linh dược ngàn năm, nhân sâm vốn có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Viên sâm hoàn ngàn năm này kết hợp với thuật châm cứu của Trương Dương nhất định có thể kéo dài được tuổi thọ của ông Kiều thêm ba bốn ngày.
Một viên linh dược cứu mạng lại chỉ có thể chống đỡ được vài ngày, đủ thấy bệnh của ông Kiều nghiêm trọng như thế nào.
Làm xong xuôi, Trương Dương mới khẽ thở dài một cái, đứng dậy.
Những gì có thể làm, hắn cũng đã làm. Còn có thể cứu được ông Kiều, có giúp Cổ Phương không đau lòng và hoàn thành được nhiệm vụ của mình hay không thì không nằm ở bản thân hắn nữa mà chỉ có thể trông đợi vào số mệnh, xem hắn có đủ may mắn tìm được cỏ hoàn hồn trong thời gian sớm nhất hay không.