Buổi sáng, Mễ Chí Quốc khẽ mở đôi mặt.
Ngoại trừ phần đầu có chút không thoải mái, cơ thể vẫn chưa thể cử động được ra, còn lại không có chỗ nào không khỏe cả, Mễ Chí Quốc từ từ mở đôi mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà trong phòng bệnh.
Dần dần, trí nhớ của ông bắt đầu khôi phục.
Ông nhớ rõ chính mình dẫn theo một số người ở bộ phận tuyên giáo mà ông chủ quản đến Trường Kinh tập huấn, xe đã đến Trường Kinh, bọn họ chạy thẳng đến nhà khách, trên đường mọi người đều cười cười nói nói.
Ông là lãnh đạo, chỉ ngồi nghe, còn những người khác thì nói, thỉnh thoảng lại chú ý sắc mặt của ông.
Trong lúc đi, hình như xe bên cạnh bọn họ xảy ra ai nạn, sau đó một chiếc xe buýt đâm vào xe của họ, sau đó xe của họ lật ngửa bên đường.
Ông nhớ lại, đầu choáng váng run lên, nói không nên lời, mơ màng nghe được có người kêu to, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.
Nhìn kỹ phòng bệnh một chút, sau đó lại nhìn cơ thể mình, ông đã hoàn toàn hiểu rõ mọi việc.
Ông ở phòng bệnh, ông đã được cứu rồi.
Chỉ có điều cảm giác trên người ông rất kỳ lạ, không phải ông chưa từng bị thương nặng bao giờ, những lần trước đều bị hôn mê bất tỉnh, tuy nhiên lúc tỉnh lại thì đều rất khó chịu, đau đến mấy ngày.
Lúc này, ngoại trừ có chút choáng váng, chân tay tê dại, thì không có cảm giác nào khác.
- Chú đã tỉnh rồi à.
Một giọng nói đột nhiêg lên, Mễ Chí Quốc lập tức nhìn sang, một người trẻ tuổi đang nhìn ông, gương mặt này rất quen.
- Trương Dương, tại sao lại là cháu?
Suy nghĩ một chút, ông mới nhớ ra là ai, liền thốt lên một câu.
- Ba, ba tỉnh rồi à, thật là tốt quá.
Mễ Tuyết ngủ mơ màng bên cạnh, nghe thấy giọng nói của cha mình, bèn bật tỉnh dậy, trời cũng vừa sáng, Ngô Phượng Lan và Mễ An còn chưa vào bệnh viện.
Trương Dương khẽ mỉm cười, đứng sang một bên. Thời gian Mễ Chí Quốc tỉnh dậy, hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn. Được hắn châm cứu, Mễ Chí Quốc không còn cảm giác đau đớn sau khi phẫu thuật nữa.
Còn về phần đầu ông vẫn còn khó chịu thì rất bình thường. Bởi vì ông đã bị xuất huyết trong đầu, Trương Dương đã giúp ông giảm đau, bình thường thì ông còn có cảm giác buồn nôn mấy ngày nữa.
Trương Dương rời khỏi phòng bệnh. Để giành chỗ cho cha con Mễ Tuyết.
Đi ra bên ngoài, Trương Dương cũng vẫn tu luyện như hàng ngày, tuy nhiên đây là bệnh viện, tu luyện cũng không thoải mái được.
Qua hai giờ, Trương Dương mới trở về phòng bệnh, Ngô Phượng Lan và Mễ An đã đến.
Hai người đều mỉm cười, Mễ Chí Quốc tỉnh lại là tốt rồi. Bọn họ cũng đều đã hỏi tình hình Mễ Chí Quốc, biết được ông không sao, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Mễ Chí Quốc mới được phẫu thuật, nên vẫn chưa thể ăn được gì, tuy nhiên tình trạng hiện tại của ông rất tốt, tinh thần linh hoạt, nên phá lệ thì tốt hơn.
Lúc Trương Dương trở lại, Mễ Chí Quốc đã nằm nửa thân trên giường, ông nhìn Trương Dương, ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Trương Dương, lần này cảm ơn cháu rất nhiều.
Mễ Chí Quốc nhẹ giọng nói, ông không biết nhiều như Trương Đức, lúc trước ông cũng bất đắc dĩ mới đồng ý để Trương Dương và Mễ Tuyết đến với nhau.
Lúc đó chuyện của Trương Dương đã gây xôn xao dư luận, ông căn bản không thể phản đối được, nếu phản đối, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì thì nguy.
Hơn nữa, tin Mễ Tuyết đi theo Trương Dương đã truyền ra ngoài, mọi người đều biết, cho dù ông không đồng ý, thì Mễ Tuyết cũng khó mà tìm được người khác.
- Chú, chú nói như vậy không nên, đây là điều mà cháu nên làm, hơn nữa sau này chúng ta sẽ là người một nhà mà.
Trương Dương nhẹ nhàng cười, trên tay của hắn cầm một bó hoa tươi, đi đến cắm vào lọ hoa trên đầu giường.
Đây là hoa hắn mới mua, Mễ Tuyết đứng bên cạnh giúp hắn, Mễ Tuyết còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
- Người một nhà.
Mễ Chí Quốc gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp.
Thời gian Trương Dương rời đi, ông không chỉ biết mình đã được Trương Dương cứu, còn biết Trương Dương đã mua cho Mễ Tuyết một khách sạn lớn.
Mặt khác, Trương Dương còn tự mình mua nhà, ngoài phòng ở bên cạnh trường học, còn có cả biệt thự nữa.
Điều quan trọng nhất là, tất cả những thứ này đều là do tự hắn kiếm tiền mua được, không dựa vào người nhà, Mễ Tuyết chính là nhân chứng cho tất cả điều này.
Có một đứa con rể như vậy cũng tốt, ít nhất con gái mình sẽ không phải chịu koor, về phần liên hôn chính trị, Mễ Chí Quốc không bằng lòng lắm, dù sao ông cũng làm cha, cũng muốn cho con mình được sống tốt.
Hiện tại xem ra, út nhất cuộc sống của Mễ Tuyết rất hạnh phúc.
Ông cũng nhận ra, con gái của mình đã có sự thay đổi rất lớn, ông biết người đem đến sự thay đổi này cho con gái mình, chỉ có Trương Dương, ông không thể làm được điều này.
Hơn nữa, lần này thật sự là ông được Trương Dương cứu, trong lúc bất tri bất giác, ông cũng đã thay đổi thái độ với Trương Dương.
- Trương Dương, không biết cha mẹ cháu hiện ở đâu?
Mễ Chí Quốc đột nhiên hỏi một câu, Mễ Tuyết, Ngô Phượng Lan, và Trương Dương đều sửng sốt.
Ngô Phượng Lan tỏ ra vui mừng, Mễ Chí Quốc hỏi như vậy, chẳng khác gì đã chấp nhận Trương Dương, bà rất hiểu chồng mình, Mễ Chí Quốc nói như vậy, chính là có ý muốn gia đình hai bên gặp mặt.
Dù sao Trương Dương và Mễ Tuyết đã ở với nhau một thời gian dài rồi.
Mễ Tuyết cảm thấy sững sờ, cô đương nhiên hiểu tâm tư của cha mình, tuy nhiên trong lòng cô lại có chút không yên.
Tình hình gia đình Trương Dương thế nào cô hiểu rất rõ, chức vị của cha Trương Dương quá cao, không biết nếu cha mình biết điều này thì sẽ cảm giác thế nào.
Trương Dương hơi sửng sốt, lập tức hạ giọng nói:
- Mẹ cháu đã qua đời từ năm trước rồi, cha cháu hiện tại công tác ở Trường Kinh, là, là một công chức ạ.
Trương Dương nói rất đơn giản, cũng rất nhẹ nhàng.
Hiện tại hắn đã phá giải tâm ma, đã không còn cảm giác tiêu cực nữa, chỉ có điều không biết đối mặt với cha như thế nào mà thôi.
Ít nhất khi hắn nhắc đến ba, cũng không cảm thấy phiền lòng như trước nữa.
- Công chức à, cũng tốt!
Mễ Chí Quốc gật đầu, nói thêm:
- Trương Dương, cháu và Tuyết Nhi ở cùng với nhau cũng một thời gian rồi, cháu có thể sắp xếp thời gian để chúng ta gặp mặt. Chuyện của các con cha không phản đối, nhưng cha mẹ hai bên cũng phải hiểu biết về nhau một chút chứ đúng không?
Mễ Chí Quốc rốt cuộc cũng nói ra ý của mình, sắc mặt Mễ Tuyết đỏ lên, cúi đầu xuống mà không nói gì.
Trương Dương cười nói:
- Cái này không thành vấn đề, tuy nhiên đợi chú khỏi bệnh rồi tính sau, chú mới phẫu thuật xong, mấy ngày này không đi lại được.
- Đúng đấy, Trương Dương nói rất đúng, mới phẫu thuật xong, không nên vội vàng như vậy, ở Trường Kinh rồi thì cũng sẽ có cơ hội gặp mặt mà.
Ngô Phượng Lan cười nói.
Thật ra bà hài lòng Trương Dương từ lần đầu tiên gặp mặt, tuổi trẻ có năng lực, chỉ có điều lúc đó chồng mình muốn gả Mễ Tuyết cho con nhà quyền quý.
Lần này Trương Dương lại cứu Mễ Chí Quốc, bà lại càng không có bất kỳ ý kiến gì với Trương Dương, thấy chồng mình thay đổi chủ ý, tự nhiên cũng cảm thấy vui mừng.
- Cũng đúng, chờ đến lúc chú khỏi hẳn rồi chúng ta ngồi với nhau, ba cháu là công chức nhà nước, một tay nuôi cháu cũng không dễ dàng gì, lớn rồi thì phải hiếu thuận nhé.
Mễ Chí Quốc nhẹ giọng nói, Mễ Tuyết đột nhiên trừng mắt lên, cô muốn cười, nhưng không dám cười.
Trương Dương không ngờ nói cha mình là công chức, lúc này cô có cảm giác Trương Dương này thật là xấu, nếu như Trương Khắc Cần là công chức bình thường thì những người khác sẽ là gì.
Điều khiến cô buồn bực chính là ba mình hình như tin lời hắn nói, coi cha Trương Dương là công chức bình thường.
- Chú yên tâm, cháu sẽ hiếu thuận với cha.
Trương Dương mỉm cười gật đầu, Mễ Tuyết muốn nhắc nhở cha mình, nhưng cô không biết nói thế nào.
- Mễ Chí Quốc.
Bên ngoài một cô y tá đi vào.
Cô là y tá đến kiểm tra tình hình của Mễ Chí Quốc.
Thái độ của cô y tá này cũng không được tốt cho lắm, ngoại trừ thấy ngạc nhiên về tình hình của Mễ Chí Quốc ra, thì không nói điều gì mà rời đi luôn.
Đây là bệnh viện tỉnh, một bệnh viện rất lớn, một số người ở đây đã hình thành một loại tính tình như vậy.
Thật ra ở Tam viện cũng vậy, với người dân bình thường đều rất khó mà nhận được sự đối đãi đúng mức, tuy nhiên nếu Mễ Chí Quốc ở Tam viện…với quan hệ của Trương Dương thì hắn sẽ để cho ông có được sự chăm sóc và phục vụ tốt nhất.
Y tá mới đi không lâu, Trương Đức lại đi đến.
Trên tay Trương Đức còn mang theo quà, hôm qua xảy ra chuyện không chỉ có một mình Mễ Chí Quốc, mà còn có những đồng nghiệp khác, hiện tại ông là lãnh đạo huyện cao nhất có mặt ở Trường Kinh này, cho nên phải điều tiết chuyện này.
Những người khác tạm thời đều ở lại Tam viện.
- Lão Mễ, tình trạng khôi phục cũng không tệ nhỉ.
Trương Đức đặt đồ xuống, cười ha hả nói với Mễ Chí Quốc một câu.
Ba người bị trọng thương, trong đó Mễ Chí Quốc là người bị nặng nhất, tuy nhiên bây giờ xem ra Mễ Chí Quốc là người khôi phục nhanh nhất, lúc nói chuyện ông còn có chút ngạc nhiên nhìn Trương Dương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngày hôm qua, ông vẫn ở Tam viện, đã hỏi thăm chuyện của Trương Dương.
Càng hỏi thì càng cảm thấy giật mình, nhưng trước đây đều chưa nghĩ đến việc Trương Dương ở Tam viện lại nổi tiếng đến vậy, có thể giải quyết được những ca mà rất nhiều chuyên gia hàng đầu cũng phải bó tay.
Ở Tam viện, Trương Dương được gọi là Thần y.
Bây giờ ông mới hiểu được, vì sao ngày hôm qua mọi người không thể phẫu thuật được mới tìm đến Trương Dương. Ngoài những điều này ra, ông còn biết chuyện Trương Dương phụ trách đề tài nghiên cứu.
Ông không hiểu về y thuật, nhưng ông hiểu, ở bệnh viện được phụ trách một đề tài nghiên cứu như vậy, nếu thành công thì sẽ được lợi rất lớn.
Trương Dương bây giờ trong mắt ông càng trở nên thần bí, và ông cũng rất hiếu kỳ đối với chàng trai này.
- Tôi không sao, những đồng chí khác đâu rồi?
Mễ Chí Quốc hỏi Trương Đức một câu, hiện tại ông đã biết những người khác đều ở Tam viện, chỉ có một mình ông là được chuyển lên bệnh viện tỉnh.
Vì thế ông còn phê bình Ngô Phượng Lan vài câu, tuy nhiên cũng chỉ là nói một chút mà thôi, trong lòng ông biết, đây là mọi người lo lắng cho mình, muốn tìm chỗ trị bệnh tốt nhất cho mình.