Người cầm bó hoa, hỏi Trương Dương một câu chính là Triệu Dân.
Ông tự hỏi phòng bệnh của Mễ Chí Quốc mà đến, trước khi đến căn bản không nói với Trương Dương, cho nên Trương Dương cũng rất bất ngờ.
Người đi cùng với Triệu Dân, đương nhiên chính là Trương Khắc Cần.
Người còn lại chính là vệ sĩ của Trương Khắc Cần là Tiểu Vương.
Trước khi đến bọn họ cũng không ngờ trong phòng lại có nhiều người như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trong phòng bệnh lúc này, bao gồm cả đám Long Thành và lãnh đạo bệnh viện, tất cả cũng đến gần hai chục người.
- Vừa rồi có chút việc, ông chờ tôi một chút nhé.
Trương Dương nhỏ giọng nói với Triệu Dân, sau đó nhìn về phía Kiều Thần
- Chuyện lần này hy vọng các ông có thể xử lý một cách êm đẹp, đừng để chúng tôi đến điều tra, nếu không đến lúc đó người phải chịu trách nhiệm chắc chắn không chỉ một người đâu, chúng tôi còn có việc, không quấy rầy các ông nữa.
Trương Dương nói mấy câu với Kiều Thần, vừa có ý cảnh cáo vừa có ý tiễn khách.
Trương Dương cũng không ngờ rằng Trương Khắc Cần lại đến đây, sự xuất hiện của Trương Khắc Cần khiến hắn tạm thời không truy cứu, trước hết cho người của bệnh viện đi ra.
Trương Dương hiểu, Trương Khắc Cần đến là thăm Mễ Chí Quốc, nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên mà lần đầu tiên cha mẹ hắn và Mễ Tuyết gặp mặt nhau.
Lúc này, Trương Dương không nghĩ đến thân phận ở quan trường của Trương Khắc Cần, mà chỉ nghĩ rằng ông là một trưởng bối, là cha của mình.
- Đúng, đúng, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng…
Kiều Thần toàn thân run rẩy, đến nói còn không lưu loát.
Từ khi Trương Khắc Cần xuất hiện, có mấy người trở nên run rẩy như cầy sấy, trong đó có Kiều Thần.
Cũng may mà ý thức của ông ta còn rất rõ ràng. Sau khi nói xong lập tức đưa người của mình ra ngoài, còn về Tôn Lương, hiện tại cũng không còn kiêu ngạo như lúc trước được nữa.
Đây không phải là vì y nhận ra thân phận của Trương Khắc Cần, mà là vì chính sự cảnh cáo của cha y. Y biết lần này đã gây ra một chuyện phiền toái rồi.
- Bí thư…Bí thư Trương, sao…sao ngài cũng đến đây?
Đi đến cửa Kiều Thần cười lấy lòng, chào hỏi Trương Khắc Cần một tiếng.
Tôn Lương chỉ là một bác sỹ bình thường, không biết Trương Khắc Cần cũng là điều dễ hiểu, nhưng Kiều Thần thì không thể không biết. Bất kể nói thế nào, Trương Khắc Cần cũng nhiều lần xuất hiện trên ti vi trong những bản tin thời sự, mà những tin đó thì ông ta bắt buộc phải xem.
Càng không phải nói đến, bản thân ông ta cũng là giám đốc bệnh viện, cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Người trong thể chế, không biết đến "đại lão gia" thì là chuyện rất hiếm gặp.
Ngoài ông ta ra, Phó viện trưởng Tôn, và những lãnh đạo khác của bệnh viện cũng đều nhận ra Trương Khắc Cần. Sau khi nhìn thấy Trương Khắc Cần, rất nhiều người trong số bọn họ cảm thấy không thể tin được.
Sau khi hỏi xong, Kiều Thần cũng sửng sốt, hận là không thể tự cho mình một cái tát.
Y hỏi câu gì thế, sao ngài lại đến đây ư? Nếu Trương Khắc Cần đến thì đương nhiên là có việc rồi, đâu thể hỏi như vậy được.
- Bí …Bí thư Trương, tôi bố trí cho ngài nhé, tôi không biết hôm nay ngài đến đây.
Kiều Thần lập tức nói bổ xung, trên thực tế ông ta không biết, Trương Khắc Cần căn bản là không biết ông ta.
- Bí thư Trương đến với tư cách cá nhân, nếu như các ông không có việc gì thì có thể đi được rồi.
Triệu Dân vội vàng đi tới, ông không biết có chuyện gì xảy ra, nên không thể để người khác cứ dán vào lãnh đạo như vậy, hơn nữa Trương Khắc Cần hôm nay đến với danh nghĩa cá nhân.
- Vâng, vâng, chúng tôi đi, chúng tôi đi.
Kiều Thần gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc, lập tức dẫn theo người rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh rồi ông ta mới phát hiện trên người mình toát đầy mồ hôi.
Tim ông ta cũng đập thình thịch, bởi vì cuối cùng ông ta đã biết rằng mình rốt cuộc đã chọc vào người có thân phận như thế nào.
Trương Khắc Cần, nhân vật số Tỉnh ủy.
Người như vậy mà cũng đích thân đến thăm hỏi, ông ta không dám nghĩ nữa.
Thảo nào nhiều người gọi điện thoại cho ông ta như vậy, Phó chủ tịch tỉnh đều đã bị kinh động, chuyện lần này đúng là không phải bình thường nữa rồi.
Lúc này ông ta không còn tâm tư hòa giải gì nữa, Tôn Lương nhất định phải bị xử lý nghiêm khắc, ý tứ trong lời nói của Trương Dương rất rõ ràng, nếu như không xử lý tới nơi tới chốn, e rằng đến mình cũng sẽ bị liên lụy.
Nếu như trước kia, ông ta sẽ không thèm để ý đến sự uy hiếp của Trương Dương, nhưng nhìn sau khi nhìn thấy Trương Khắc Cần thì ý nghĩ này lập tức biến mất.
Nhân vật số Tỉnh ủy đến, người ta muốn "đạp" một viện trưởng cỏn con xuống đất là chuyện vô cùng dễ dàng.
Chuyện lần này ông ta chỉ có thể xử lý nghiêm khắc, sau đó sẽ giao cho Ủy ban Kỷ luật đến xử lý.
- Trương Dương, Mễ Tuyết.
Sau khi người của bệnh viện đã ra ngoài thì trong phòng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, Trương Khắc Cần đi lên, mỉm cười nói một câu.
- Chú Trương, sao chú cũng đến đây?
Mễ Tuyết vội vàng đáp một tiếng, lời của cô giống hệt lời của Kiều Thần, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn khác nhau.
Trương Dương chỉ gật đầu, ban đầu hắn nhìn thấy Trương Khắc Cần còn có chút bất ngờ, nhưng giờ hắn đã hiểu vì sao ông lại đến.
Trương Khắc Cần đây là có ý đến thăm Mễ Chí Quốc, hơn nữa tuyệt đối đứng trên danh nghĩa cá nhân đến, điều này khiến cho Trương Dương cũng cảm thấy có chút cảm động, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
- Con ấy à, ba con xảy ra chuyện như vậy mà cũng không nói với chú câu nào, có phải trong lòng con không có chú Trương này không?
Trương Khắc Cần mỉm cười nói với Mễ Tuyết, giọng như đang trách cứ, nhưng lại có ý quý mến.
Mễ Tuyết mặt đỏ, vội vàng giải thích, cô không nói cho Trương Khắc Cần là vì trong đầu cô căn bản không có ý nghĩ đó, thân phận của Trương Khắc Cần thật sự quá cao.
- Trương Dương, tôi có việc phải đi trước đây, chú Trương, chào chú ạ.
Tô Triển Đào đi đến nhỏ nói với Trương Dương, sau đó quay sang Trương Khắc Cần chào một tiếng, sau đó cùng với đám Long Thành đi ra khỏi phòng.
Bọn họ đều đã nhận ra thân phận của Trương Khắc Cần, mấy người này tuy không có chức quan gì, nhưng cũng không phải dân chúng bình thường, một số nhân vật trọng yếu bọn họ cũng biết, càng không phải nói đến việc Trương Khắc Cần là cha của Trương Dương.
Trương Khắc Cần đến bọn họ cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng không suy nghĩ nhiều.
Đây là chuyện của gia đình người ta, mình nghĩ nhiều cũng vô ích.
Sau khi đám Tô Triển Đào rời đi, phòng bệnh lập tức trở nên vắng vẻ hơn, không ồn ào như ban nãy nữa.
Trương Khắc Cần nhìn mọi người một cái, trên mặt nở một nụ cười.
- Đây là con trai của Thiệu Cường à?
Thiệu Cường mà ông hỏi chính là Tô Thiệu Cường, người trong cùng một bộ máy với ông, ông thường xuyên gặp Tô Thiệu Cường, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp con trai ông ta.
- Vâng, Triển Đào vẫn cái tính đó, bọn con quen nhau từ khi hai người còn chưa đến đây.
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, cố ý giải thích một câu, rằng việc hai người bọn họ quen biết nhau không liên quan gì đến bậc tiền bối cả.
Trương Khắc Cần gật đầu, không nói gì, sau đó đi đến đầu giường bệnh.
Chuyện giữa Trương Dương và Tô Triển Đào ông đã biết từ lâu, hai đứa tự làm quen với nhau, không liên quan gì đến "hai ông bố" cả, Trương Khắc Cần cũng không nói thêm điều gì.
Hơn nữa Trương Dương và Tô Triển Đào là bạn tốt, đối với ông chẳng có điều gì không tốt cả, mà ngược lại còn có thể đẩy mạnh mối quan hệ Tô Thiệu Cường.
- Bí thư, Bí thư Trương.
Trương Đức lúc này không biết mình đang suy nghĩ cái gì, người gã đang run rẩy.
Còn Chủ nhiệm Lý đứng cạnh gã cũng không kém, mặt đỏ bừng, không nói nên lời nào, thật ra lúc vừa rồi cũng muốn ra ngoài, chỉ là anh ta ở bên trong, không thể ra ngoài được mà thôi.
Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười, trực tiếp đi đến đầu giường, Mễ Tuyết, Trương Dương đều đi tới, đến Ngô Phượng Lan cũng vội vàng đi theo.
Cho đến lúc này, Ngô Phượng Lan vẫn chưa nhận ra Trương Khắc Cần.
Ngô Phượng Lan không quan tâm lắm đến chính trị, thời sự cũng rất ít khi xem, không nhận ra Trương Khắc Cần cũng là điều bình thường. Tuy nhiên lúc này bà cũng cảm giác được người này là một đại nhân vật, nếu không những người kia đã không có phản ứng như vậy.
- Chú Mễ, đây là, đây là ba cháu.
Trương Dương giới thiệu cha với Mễ Chí Quốc. Ngữ khí của hắn trùng hẳn xuống, từ "ba" này, cả chục năm nay không xuất hiện trên miệng hắn rồi.
Trương Khắc Cần hơi rung động, chỉ có thư ký Triệu Dân là người phát hiện ra điều đó.
Mâu thuẫn giữa hai cha con cả chục năm trời, cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ.
Mễ Chí Quốc và Trương Đức đột nhiên rùng mình.
Nghe xong Trương Dương nói, Trương Đức có cảm giác như sắp ngất đi. Gã vốn cho rằng trong đám bọn họ Tô Triển Đào là người lợi hại nhất, vì chuyện lần trước ở huyện Liệt Sơn, đều là Tô Triển Đào giải quyết.
Gã giao hảo với Trương Dương, chính là muốn làm thân với Tô Triển Đào.
Gã tuyệt đối không nghĩ đến, bối cảnh của Trương Dương còn lợi hại hơn cả Tô Triển Đào như vậy. Trương Khắc Cần là cha của Trương Dương, điều này khiến cho Trương Đức khiếp sợ đến mức không biết nói điều gì cho phải.
Gã lại nghĩ đến cha con Dư gia.
Gã hiện tại cảm thấy cha con nhà họ Dư may mắn, Dư Văn Vũ chỉ bị mất mũ quan, còn cấp bậc thì không bị mất, đắc tội với nhân vật số Tỉnh ủy mà chỉ phải chịu kết cục như vậy là quá nhẹ rồi.
- Bí..Bí thư Trương.
Mễ Chí Quốc chấn động nhìn Trương Khắc Cần.
Đây là cha của Trương Dương, kết quả này nằm ngoài dự liệu của ông, ông đột nhiên nhớ ra, Trương Dương còn nói cha mình chỉ là một công chức, không ngờ lại là công chức "không bình thường" như thế.
Lúc này, ông hoàn toàn không biết nói gì cho phải.
- Đừng xa lạ như vậy, chúng ta đều là cha mẹ của con cái, tôi cũng rất thích Mễ Tuyết, lần trước tôi cũng nói phải tìm cơ hội hai bên gặp mặt, nói chuyện của hai con, không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, lần đầu tiên gặp mặt lại là ở đây.
Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười, hôm nay ông đến với danh nghĩa cá nhân, không phải là với danh nghĩa của nhân vật số Tỉnh ủy.
Hơn nữa sau này là thông gia, lúc nào cũng gọi là Bí thư Trương thì đâu có được.
- Vâng, vâng, tôi nghe ngài, Bí thư Trương.
Mễ Chí Quốc không ngừng gật đầu, nhưng lúc nói chuyện, hai chữ "bí thư" được nói ra chẳng chút tự nhiên nào.
Không có cách nào, thân phận của Trương Khắc Cần gây áp lực quá lớn cho ông, khoảng cách cấp bậc này không phải là nhỏ nữa mà là quá lớn. Người như Trương Khắc Cần bình thường ông muốn gặp cũng đã khó, vậy mà không ngờ lần này còn được ngồi nói chuyện với ông ấy nữa.