- Làm càn, tan họp!
Sau khi Vương Quốc Hải ra ngoài, Chu Chí Tường là người phản ứng đầu tiên, lập tức hét to lên một tiếng rồi cũng đi ra khỏi phòng họp.
Ông ta đuổi theo Vương Quốc Hải, tin tức mà Vương Quốc Hải nói thực sự làm ông ta rất kinh ngạc. không ngờ Trương Dương đã trở thành Viện sĩ viện Trung khoa. Điều này đối với ông ta mà nói tuyệt đối là một tin tức chấn động lòng người.
Bọn Từ Võ và Chủ nhiệm Liễu đều nhìn nhau, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ cũng không biết câu nói cuối cùng của Chu Chí Tường " Làm càn, tan họp" rốt cuộc là nói chính bọn họ hay là nói Vương Quốc Hải.
Mặc kệ nói ai, những lời này đều cho thấy Chu Chí Tường hiện giờ đang rất tức giận.
Tiếc là lúc này bọn họ đều không tâm trạng đi suy nghĩ về mấy thứ này mà đang nghĩ về lời nói cuối cùng của Vương Quốc Hải.
Viện sĩ y học, Trương Dương.
Đối với bọn họ mà nói thì hai từ này không hề liên hệ gì với nhau, bây giờ lại xâu chuỗi vào với nhau, kết quả này không ai nghĩ đến, cũng không ai muốn nhìn thấy.
Ảnh hưởng của Viện sĩ viện Trung khoa có thể nói vô cùng lớn. Nói không ngoa, bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất của ngành y, những người đứng đầu ngành này.
Nếu Trương Dương thật sự là Viện sĩ viện Trung khoa thì địa vị của hắn trong ngành y tế ở Trường Kinh sẽ nhanh chóng leo cao, lên tới đỉnh mà bọn họ có ngước cổ lên cũng không nhìn thấy.
- Làm sao có thể, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Từ Võ vừa mới mở mồm, bản thân gã cũng không phát hiện rằng cái giọng điệu của gã vừa nói hình như hơi hổn hển.
Vốn gã cũng rất ghen tị với Trương Dương, không ngờ Trương Dương lại có được vinh dự lớn đến như vậy. Gã không muốn tin vào điều này, không muốn chứng kiến điều này.
- Đúng, mới có hai mươi tuổi, lại còn là Viện sĩ chưa tốt nghiệp đại học, điều này không thể nào. Vương Quốc Hải nhất định là đang cố ý nói dối, tôi đã sớm đã nhìn ra, Vương Quốc Hải có quan hệ rất mật thiết với Trương Dương.
Một người đứng ra ủng hộ Từ Võ, rất nhanh, tất cả mọi người ở đó đều gật đầu phê phán Trương Dương.
Lòng đố khôngị điên cuồng không ngờ đã làm cho bọn họ lựa chọn không tin, chỉ có như vậy lòng của bọn họ mới cảm thấy khá hơn một chút.
Sau khi đi ra ngoài cửa lớn của phòng họp, tâm trạng của Vương Quốc Hải mới đỡ hơn một chút, nhớ đến sắc mặt của mọi người trong phòng khi nãy, ông ta lại cảm thấy buồn bực.
Điều đáng tiếc là không khí trước mắt chính là như vậy, cho dù Vương Quốc Hải muốn thay đổi thay đổi cũng không thay đổi được. lúc này ông ta ủng hộ trăm phần trăm quyết định rời bỏ bệnh viện của Trương Dương, rời khỏi bệnh viện cũng tốt, ít nhất nơi này cũng không ảnh hưởng đến được hắn.
Ông ta liền nghĩ tới mấy sinh viên nhóm Thi Nhan và Vương Lộ.
Nghĩ tới những sinh viên này, khoé miệng ông ta lại khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười vui.
Mấy người này đúng là vì Trương Dương nên mới được gia nhập vào tổ nghiên cứu. Ban đầu không chỉ có Chu Chí Tường phản đối, ngay chính bản thân ông ta cũng ngầm không đồng ý trong lòng.
Nhưng mấy người này đều vô cùng cố gắng, bình thường làm việc đều vô cùng siêng năng, thường xuyên tăng ca, làm thêm giờ. Nhiều người còn thường xuyên ngủ lại phòng làm việc, thức thâu đêm để làm.
Vương Quốc Hải đều nhìn nhận cố gắng của bọn họ, dần dần cũng chấp nhận bọn họ.
Nói thật lòng, nếu đổi lại là người của bệnh viện thì cũng không chắc đã làm được tốt như những sinh viên này. Hơn nữa bọn họ phối hợp rất tốt với các bác sĩ khác trong bệnh viện, cả tổ nghiên cứu phối hợp với nhau đều rất ăn ý.
Người được Vương Quốc Hải chấp nhận tất nhiên sẽ thành người một nhà.
Mấy sinh viên này bình thường đều cố gắng như vậy, có thể Vương Quốc Hải đã thích từ sớm rồi, đối xử với họ như với con của mình. Ông ta không ngờ những thằng cha bình thường đều rất đạo mạo lại nói xấu sau lưng khó nghe như vậy, cũng khó trách Vương Quốc Hải lại nổi điên lên như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Chủ nhiệm Vương, chờ tôi một chút!
Chu Chí Tường đuổi theo từ phía sau nói. Nghe tiếng gọi của gã, Vương Quốc Hải mới dừng bước.
- Anh, những lời anh vừa nói đều là thật sao? Trương Dương thật sự đã trở thành Viện sĩ viện Trung khoa?
Đuổi theo Vương Quốc Hải, Chu Chí Tường thở không kịp, vội vàng hỏi. Nói xong gã mới cúi người xg, mồm há to thở phì phò.
Ở tuổi của gã, lại cộng thêm quen được an nhàn sung sướng, bây giờ phải chạy như vậy thật mệt chết đi được.
- Đúng, là tận mắt tôi nhìn thấy.
Vương Quốc Hải nhẹ nhàng gật đầu, chuyện khác thì không dám nói, chuyện này thì ông ta dám vỗ ngực cam đoan.
- Thật à?
Chu Chí Tường lại sửng sốt hỏi, ánh mắt có vẻ phức tạp.
Viện sĩ y học cơ đấy, lý trí vẫn nói cho gã biết, Trương Dương chưa đủ điều kiện để trở thành viện sĩ, nhưng trong lòng gã thì đã tin lời nói của Vương Quốc Hải.
Nhưng đối với Trương Dương thì không có gì là không thể, bản thân hắn vốn có sở trường tạo ra kì tích.
Lúc này gã lại nhớ ra là Trương Dương đã rời bỏ bệnh viện.
Nếu Trương Dương vẫn còn ở Tam Viện thì thật tốt biết bao, Tam Viện sẽ có được một vị Viện sĩ y học, ngay lập tức có thể so sánh được với bệnh viện cấp tỉnh.
Tiếc là điều này đã không thể nào xảy ra nữa rồi, Chu Chí Tường vẫn hiểu được, Trương Dương đã không còn khả năng quay trở về Tam Viện, hiện giờ gã đã không có bất cứ ưu thế gì để mời được Trương Dương về.
Trương Dương đã từ cái kén nở ra thành con bướm bay cao bay xa, hắn có thể đi đến bất cứ nơi đâu mà hắn muốn.
Gã đã thực sự bỏ lỡ mất cơ hội có được nhân tài như Trương Dương.
- Tối nay Trương Dương tổ chức tiệc chúc mừng, nếu có thời gian thì hãy cũng đi! Những người ngày, bọn họ…haizz!
Vương Quốc Hải nhẹ nhàng nói, nói xong lời cuối cùng còn khẽ lắc đầu thở dài.
Hiện giờ ông ta coi như đã hoàn toàn thất vọng về những người này, thậm chí ông ta còn manh nha ý định rời bỏ bệnh viện.
Vương Quốc Hải đi rồi, Chu Chí Tường có chút cô đơn và hối hận quay trở về phòng làm việc của mình. Tiếp đó gã gọi Chủ nhiệm phòng tài vụ Liễu đến mắt cho một trận tơi bời.
Khoản tiền hứa sẽ thưởng cho tổ nghiên cứu lập tức được phát ra, chậm trễ thêm một hồi nữa thì sẽ tóm lấy gã ta mà hỏi còn muốn làm ở đây nữa không, nếu không thì đồ khốn kiếp như gã ta nên sớm cút đi, đừng ở đó mà giữ lỳ lấy bồn cầu mãi không chịu ra… Chu Chí Tường chửi rất hang, Chủ nhiệm Liễu quay về cũng không dám nói gì, lập tức phát tiền thưởng.
Chu Chí Tường thực sự tức phát điên lên nhưng không đến mức khai trừ gã ta, nhưng có thể sẽ chuyển gã ta đến một vị trí khác, dù là bộ phận nào thì cũng sẽ không được có màu mè như ở phòng tài vụ nữa.
Nhóm Vương Lộ, Cao Phi thì không hiểu chuyện gì cả, càng không hiểu tại sao Vương Quốc Hải lại cãi nhau với lãnh đạo bệnh viện vì bọn họ.
Mấy người trong phòng làm việc cũng suy đoán xem tin tức mà Vương Quốc Hải nói đến rốt cuộc là cái gì.
Có người nói muốn xin nghỉ phép, có người lại nói có tiền thường rồi, còn có người nói Vương Quốc Hải mới sinh con nên mời bọn họ đi uống rượu mừng.
Lời đoán già đoán non nào cũng có, nhưng cách nói Vương Quốc Hải có con mà Vương Lộ nêu ra thì làm cho mọi người cười đến đau cả bụng.
Vương Quốc Hải đã sớm có con, giờ đã học lên tiểu học rồi, bây giờ căn bản không thể nào có thêm đứa nữa được. Vương Lộ đơn giản chỉ là đoán bừa chứ không biết gì cả.
Cô lại càng không biết chuyện lần này Trương Dương mở tiệc chúc mừng.
Mọi người cùng chờ đến tối, khi Vương Quốc Hải bố trí hai chiếc xe thuê, mọi người đều chen chúc ngồi trong xe.
Đây là hai chiếc xe mà Vương Quốc Hải mua, tổ nghiên cứu thường xuyên phải đi ra ngoài, không có xe thì cũng không tiện, xe tải giá khá rẻ, mua hai chiếc cũng không có vấn đề gì, có xe của mình làm chuyện gì cũng tiện.
Hai chiếc xe cùng nhau chạy ra khỏi bệnh viện và đi về hướng nhà hàng của Mễ Tuyết. Trương Dương nghĩ rằng đãi khách cũng không đâu bằng ở nhà hàng của mình, lọt sàng thì xuống nia, lại thêm phần an tâm về vấn đề vệ sinh thực phẩm.
Ít nhất đầu bếp của bọn hắn cũng không dám lừa gạt chủ của mình.
- Nhà hàng Dương Tuyết, tên rất hay nhưng vẫn có cảm giác kì kì thế nào ấy?
Xuống xe, Vương Lộ ngẩng đầu, ngạc nhiên kêu lên.
- Bạn ngốc quá! Đó chẳng phải là tên của Trương Dương và Mễ Tuyết sao? Tôi nghe nói Mễ Tuyết đã trở thành bà chủ một nhà hàng lớn, chắc là chính chỗ này.
Cao Phi nói, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn nhà hàng này.
Bọn họ vừa mới có được một trăm nghìn tiền thưởng nên đều thấy đắc chí, cảm giác mình giàu to rồi. Nhưng sau khi đến nhà hàng lớn như thế này thì lập tức cảm thấy số tiền kia của mình chẳng là gì, vẫn quá ít để so sánh với người ta.
- Thi Nhan?
Một người vừa bước từ trong nhà hàng ra, nhìn thấy bọn họ liền lớn tiếng gọi. Thi Nhan lập tức quay đầu lại và nhận ra cô bạn học Tiểu Ngốc.
Tiểu Ngốc cũng là sinh viên khoa y lâm sàng, đã sớm quen biết Thi Nhan từ lâu.
- Tiểu Ngốc, sao bạn lại ở đây?
Thi Nhan ngạc nhiên kêu lên. Tiểu Ngốc mặc trang phục công sở, trông rất có khí chất. Nếu không phải Tiểu Ngốc gọi tên cô trước thì cô cũng không tin đây là bạn học của mình.
- Mình làm việc ở đây. Sao các bạn tới nhanh vậy? Trương Dương nói còn phải đợi các bạn một lúc lâu nữa thì các bạn mới đến cơ.
Tiểu Ngốc thân mật nắm lấy tay Thi Nhan và nhìn quanh những người khác.
Thi Nhan vội vàng giới thiệu Tiểu Ngốc với mọi người. Biết Tiểu Ngốc là bạn tốt của Trương Dương, ai cũng lịch sự chào hỏi cô. Tiểu Ngốc liền dẫn tất cả mọi người đi vào bên trong.
Bên trong đã sớm chuẩn bị một phòng riêng lớn, có một chiếc bàn rất lớn có thể ngồi được mười mấy người, nếu ngồi sát nhau một chút thì có thể ngồi được hai mươi mấy người.
Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo đều chưa đến, nhóm của Vương Quốc Hải đi vào trước.
Lát sau, Ngô Hữu Đạo cũng tới. Ông ta thuê xe tới. Từ ngày rời khỏi bệnh viện, ông ta yên tâm ở nhà an dưỡng tuổi già, viết lách sáng tác.
Thỉnh thoảng ông ta cũng đến chỗ tổ nghiên cứu, lúc trước ông ta hiểu khá rõ về bệnh của Tô Thiệu Hoa nên giúp ích được khá nhiều.
Số lần ông ta đi đến tổ nghiên cứu còn nhiều hơn Trương Dương. Dù nói thế nào thì ông ta cũng là một thành viên của tổ nghiên cứu, không thể thờ ơ giống Trương Dương, sống chết mặc bay được.
- Quốc Hải, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến anh vui như vậy?
Sau khi đi vào, Ngô Hữu Đạo liền cười ha hả chào hỏi, tinh thần của ông ta sau khi nghỉ làm còn tốt hơn cả trước kia.
Ông ta hỏi như vậy, những người khác cũng đều quay đầu nhìn về phía Vương Quốc Hải, trong lòng của bọn họ cũng đều đang rất hiếu kỳ đấy.
- Thực ra không có chuyện gì, chỉ là có niềm vui cực lớn, chuyện vui lớn của Trương Dương. Tôi cảm thấy nếu không đến chúc mừng thì thật có lỗi.
Vương Quốc Hải cười ha hả mấy tiếng. Trương Dương và Chu Chí Tường đều chưa đến, nhìn thấy mọi người đến đã gần đông đủ, Vương Quốc Hải cúi đầu suy nghĩ một lát, quyết định bật mí cái tin tức tốt này.
- Hôm nay những người đến Viện Trung khoa đều biết, tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện. Trương Dương đã đã trở thành Viện sĩ viện Trung khoa, viện sĩ y học.
Vương Quốc Hải chậm rãi nói. Ngô Hữu Đạo nghe xong, mặt đang cười lập tức cứng đờ lại.
- Viện sĩ y học, đây là chuyện gì thế?
Vương Lộ tò mò hỏi vặn lại, nói xong cô cũng ngây cả người ra. Cô là sinh viên, là sinh viên khoa y tất nhiên hiểu rất rõ sức nặng của bốn chữ này.
Nét mặt của bọn Cao Phi và Thi Nhan cũng tương tự. Sau khi Vương Quốc Hải nói xong, cả gian phòng đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Yên tĩnh, hết sức yên tĩnh, một lát sau Ngô Hữu Đạo mới ngẩng đầu, kinh ngạc mà hỏi:
- Đây…đây là thật sao?
Ông ta giống Chu Chí Tường, ban đầu đều không tin vì Trương Dương thiếu rất nhiều điều kiện, ngay cả khi đề tài kia được nghiên cứu thành công thì cũng không chắc được trở thành Viện sĩ viện trung khoa nhanh chóng như vậy.
Sự thật cũng là như thế, thực đơn giản mà nói, Trương Dương đời trước có nhiều thành tựu như vậy, nhưng mãi đến khi bị tai nạn máy bay vẫn chưa được Viện trung Y phê duyệt cho, cuối cùng để lại điều hối tiếc để đời cho hắn.