Thần Y Thánh Thủ

chương 490: vô ảnh hùng mạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiễn Trương Dương xong, Hồ Bân lại hung hăng khiển trách những người này.

Tất cả đám này bị gã mắng cho đến mức ko dám ngẩng đầu, Hồ Bân là đại ca của bọn họ, lời của Hồ Bân bọn họ không thể không nghe được.

Cuối cùng cơm cũng chẳng được ăn, ngoan ngoãn bồi thường xong thì ai nấy mặt mày xám xịt rồi chuồn đi luôn.

Lúc đi, bọn họ còn đều cúi đầu, không dám huênh hoang như lúc trước nữa, có người còn hiện rõ vẻ lo lắng.

Bọn họ sợ gãi Trương Dương sẽ tính sổ với mình, họ không biết thân phận của Trương Dương, nhưng họ biết rõ rằng, người có thể khiến Hồ Bân phải có thái độ như vậy thì chắc chắn sẽ không phải hạng tầm thường.

Bị những người này làm cho mất hứng, trở về Trương Dương cũng không uống nhiều rượu.

Mọi người cũng đều chúc Mễ Tuyết mấy chén, coi như an ủi cô, Mễ Tuyết cũng chỉ nhấp môi, bởi tửu lượng của cô vốn không tốt.

Chỉ một lúc sau, tiệc cũng tan, dù sao cũng đã bị người ta làm cho mất hứng rồi.

Việc trở thành viện sỹ y học cũng chưa mang lại cho Trương Dương nhiều thay đổi, họ tên của hắn ngoài việc báo lên trên, thì cũng chưa được công khai rộng rãi ra ngoài, trước mắt cũng chỉ có Trung khoa viện có hồ sơ.

Đây là yêu cầu của Trương Dương, và cũng là điều mà Trung khoa viện cảm thấy vui mừng.

Mấy ngày sau, nhà thiết kế mà Tô Thiệu Hoa mời cuối cùng cũng đã đến Trường Kinh, người này tên là Chu Vĩ Thành, bốn mươi tuổi, sinh ra và lớn lên ở Mỹ, tuy nhiên tiếng Trung lại nói rất tốt.

Gã được cha mẹ dạy tiếng mẹ đẻ từ nhỏ, không để con mình mất gốc.

Tô Thiệu Hoa đích thân đến đón người, sau đó giao cho Trương Dương. Thái độ làm việc của Chu Vĩ Thành vô cùng chuyên nghiệp, không nghỉ ngơi gì đã trực tiếp đến chỗ của Trương Dương rồi.

Sau khi khảo sát thực tế, mới có thể căn cứ vào các điều kiện để tiến hành thiết kế.

Nhà thiết kế này rất có trách nhiệm, công việc của anh ta cũng khiến Trương Dương thoải mái một chút. Chu Vĩ Thành chỉ ở lại Trường Kinh mấy ngày đã trở về, anh ta phải về làm bản thiết kế này.

Một bản thiết kế không hề đơn giản, bên trong có rất nhiều yêu cầu, muốn làm cho người ta đồng ý trăm phần trăm là rất khó, bất kỳ chỗ nào cũng không thể để xuất hiện sai sót cả.

Như vậy thời gian thiết kế sẽ khá dài, sau khi thanh toán tiền đặt cọc, Trương Dương yêu cầu khoảng hơn một tháng là phải có bản thiết kế.

Cũng may Trương Dương cũng không vội, cho dù thiết kế xong thì mùa đông cũng không thể khởi công được, thời gian dài hơn một chút cũng không sao cả.

Long Phong lần trước xuất quan chỉ nghỉ ngơi một ngày lại tiếp tục bế quan.

Có Trương Dương cung cấp linh dược, cộng thêm cao cấp tâm pháp, gã khôi phục rất nhanh.

Long Phong gần như hàng ngày có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình, cảm nhận được nội kình của mình không ngừng tăng lên.

Sau khi tu luyện lại, gã cảm giác nội kình của mình có vẻ thuần khiết hơn, dường như có cả một luồng Hạo Nhiên Chính Khí, điều này khiến gã hiểu Trương Dương không nói dối gã, đây chính xác là một bộ đạo gia tâm pháp, tuyệt đối không phải là vật của Ma Môn.

Long Phong đang tu luyện, Trương Dương cũng không nhàn rỗi, ngay cả Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đều đang cố gắng. Đặc biệt là Tia Chớp, ngay từ đầu nó đã lợi hại hơn Trương Dương, Trương Dương thiếu chút nữa đã chết trong tay nó, nếu không phải nó và con nhện đen lưỡng bại câu thương thì cũng sẽ không rơi vào tay Trương Dương như vậy.

Tuy nhiên hiện tại Trương Dương đã vượt qua nó, nếu hai người tự tác chiến thì nó chỉ có thể dựa vào tốc độ trốn tránh, cho dù có độc cũng không đánh thắng được Trương Dương.

Điều này làm cho Tia Chớp rất buồn bực, nó vốn ham chơi nên cũng bắt đầu kiềm chế, mỗi sáng đều lên núi tu luyện với Trương Dương, điều này cũng giúp nó có được sự tiến bộ nho nhỏ.

Chit chit....

Trên núi, Tia Chớp bay nhảy trên các cành cây, miệng không ngừng kêu.

Vừa rồi nó và Trương Dương tỉ thí, đáng tiếc nó không thể vượt qua được Trương Dương, ngược lại mấy lần còn bị Trương Dương thuận tay ném ám khí khiến nó bị thương, cho nên mới kêu lớn như vậy.

Cũng may mà tốc độ của nó rất nhanh, nó chạy Trương Dương cũng không thể làm gì được nó.

Chít chít chít chít

Vô Ảnh ở một bên kêu, như thể đang khích lệ Tia Chớp cố lên vậy.

Nó chỉ đứng đó kêu, thỉnh thoảng lại còn nhét đồ ăn vào miệng, trông vẻ nhàn nhã vô cùng.

Nhìn bộ dạng nó ăn như thế, Trương Dương cũng cảm thấy buồn cười, nó càng ngày càng tham ăn rồi... Trương Dương rất lo liệu Vô Ảnh có mập lên hay không, nếu như quá mập thì không được, tốc độ chậm đi sẽ bị người ta bắt đi mất.

- Vô Ảnh, mày đi giúp Tia Chớp đi, tao sẽ nhảy lên...

Vô Ảnh còn chưa lên tiếng, Tia Chớp đã cười lớn đồng ý rồi, bộ dạng nhàn nhã của Vô Ảnh khiến nó ghen tị, cho nên muốn lôi cả Vô Ảnh xuống nước đánh.

Nó không thể đánh thì có thể chạy, ít nhất có thể thoát được sự chú ý của Trương Dương, như vậy cũng đã rất tốt rồi.

Chít chít....

Sau khi sửng sốt một hồi, Vô Ảnh đột nhiên vứt bỏ tất cả đồ ăn xuống, hưng phấn kêu lên.

Lần này lại đến lượt Trương Dương và Tia Chớp sửng sốt, Vô Ảnh không ngờ đã đồng ý rồi, một linh thú như nó không ngờ đã đồng ý yêu cầu tác chiến của Trương Dương.

Vô Ảnh còn nhảy tới bên Tia Chớp, không ngừng kêu lên, như thể đang thách thức Trương Dương vậy.

Nhìn bộ dạng của nó, Trương Dương không kìm nổi liền bật cười, tuy nhiên người nói ra yêu cầu đó là hắn, hắn không thể phản bác được, chỉ có thể để Tia Chớp gia nhập vòng chiến đấu mà thôi.

Nói thật, Trương Dương chỉ muốn trêu trọc Vô Ảnh một chút, không ngờ nó lại đáp ứng như vậy, nếu như nó đã đáp ứng rồi thì Trương Dương phải dạy cho nó một bài học mới được, để nó biết việc này không dễ dàng đáp wusng như vậy.

"cuộc chiến" lại bắt đầu lần nữa, Tia Chớp làm chủ lực tác chiến, nhờ tốc độ của mình để tìm cơ hội công kích.

Nó thỉnh thoảng còn phun ra khói độc, để gây cản trở cho Trương Dương, Vô Ảnh đã cắn hắn khiến hắn có thể chống cự được với khói độc, nhưng tác dụng không phải là mãi mãi, tác dụng của trước kia đã sớm biến mất.

Đối phó với khói độc của Tia Chớp, Trương Dương đã có cách, chỉ cần có khói độc là hắn sẽ quét ra một luồng khí mỏng, sau đó trốn ở chỗ xa phóng thích ám khí, những hòn đá nhỏ, những cành cây trên núi khi đã rơi vào tay hắn thì đều trở thành ám khí.

Mỗi lần đều là như vậy, khiến cho Tia Chớp vô cùng tức giận.

Đáng tiếc Tia Chớp không có thực lực đáng sợ như Kim quan mãng, không ép được Trương Dương, cũng chỉ có thể đứng đó kêu lên một cách bất đắc dĩ.

Phù...phù

Lại là mấy ngụm khói độc, Tia Chớp muốn dùng độc sương để phhong tỏa Trương Dương, chỉ cần gây chút phiền toái cho Trương Dương là nó có thể giải trừ được tình trạng túng quẫn của mình, thạm chí có khả năng thay đổi được chiến cuộc.

Trương Dương rất nhanh lui về phía sau, miệng còn cười cười.

Chiêu thức ấy của Tia Chớp đã dùng quá nhiều lần rồi, hắn cũng đã có phương án ứng phó, lần này Tia Chớp vẫn không có hiệu quả như cũ.

Chỉ cần hắn làm tiêu hao thể lực của Tia Chớp, thì người thắng cuộc sẽ là hắn.

Chít chít...

Vô Ảnh lại đột nhiên nhảy ra, trực tiếp ra phía sau Trương Dương.

Nó nhồi xổm trên một cành cây, bụng đột nhiên hóp vào.

Nó hít bụng với vẻ rất kỳ quái, dường như trong giây lát bụng nó đã hóp bé lại, còn đầu thì lớn lên.

- Phù..

Vô Ảnh đột nhiên há miệng phun, một đường ám kình từ miệng của nó bắn thẳng ra, Trương Dương vốn không coi trọng Vô ảnh, nhưng sau khi nghe thấy tiếng xé gió thì lập tức trở nên cảnh giác, hắn vội nằm lăn xuống mặt đất.

Bên cạnh đều có khói độc của Tia Chớp phun ra, hắn cũng chỉ có thể dùng cách này để tránh né.

Phịch...ch

"BA~!"

Một đường kình lưu đánh thẳng vào gốc cây, khiến cây bị đổ xuống...

Sau khi cây đổ, Trương Dương mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong mắt còn hiện lên vẻ kinh hãi. Sau lưng hắn còn toát mồ hôi lạnh, nếu không phải vừa rồi tránh không kịp thì hắn gặp đen đủi rồi.

- Vô Ảnh, là mày làm sao?

Trương Dương vừa nghĩ vừa thấy sợ, một bên kêu to, dường như hắn không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Chít chít...

Vô Ảnh hưng phấn kêu to, đột nhiên nó lại hít bunhj, há miệng phun một cái, một đường kình lưu bay thẳng ra

Lần này Trương Dương vẫn lưu ý, lăn mình một cái, khó khăn lắm mới tránh được sự công kích của Vô ảnh.

Ngẩng đầu lên, Trương Dương càng tỏ ra kinh hãi, lần này hắn tận mắt nhìn thấy luồng kình lưu hùng mạnh kia chính là do Vô Ảnh phóng ra.

Hắn thật không ngờ, Vô Ảnh từ trước đến giờ chưa có năng lực chiến đấu bao giờ, hiện tại lại có thể phóng nội kình ra ngoài như vậy.

Vô Ảnh công kích đích xác giống với cao thủ tầng thứ tư, hơn nữa uy lực cũng tương đương như vậy, điểm bất đồng chính là cao thủ tầng thứ tư có thể dùng tay tùy ý phát ra, còn Vô Ảnh thì dùng miệng.

Chít chít chít...

Vô Ảnh lại kêu lên, Tia Chớp ngẩn người cuối cùng cũng tỉnh lại, lập tức phối hợp với Vô ảnh, tấn công về phía Trương Dương.

Vô Ảnh lại hít bụng lần thứ ba, nhìn thấy bộ dạng của nó, Trương Dương lại cảm thấy rùng mình, vội vàng phóng nhanh lên phía trước.

Phù...

Một đường kình lưu phóng đến, Trương Dương không thể không thay đổi phương hướng, chạy ra chỗ khác, Tia Chớp rấy nhanh đuổi theo, lần này thiếu chút nữa thì Trương Dương còn bị Tia Chớp cắn phải.

Tia Chớp cắn hắn chắc chắn sẽ không trí mạng, nhưng cuộc tỉ thí này hắn chắc chắn sẽ thua.

Tránh sang một bên, không có nghĩa là nguy hiểm được giải trừ, Vô Ảnh lại lao đến phối hợp vô cùng ăn ý, một miệng phun kình lưu, một phun khói độc, khiến cho Trương Dương vất vả né tránh.

"BA~!"

Trương Dương bị ép không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy nhanh cây, dồn nội kình vào đó làm vũ khí du đấu với Tia Chớp.

Thời điểm hiện tại hắn du đấu không hề nhàn nhã như trước nữa, hắn run như cầy sấy nhìn chằm chằm xung quanh, lúc nào cũng phải đề phòng Vô Ảnh tấn công. Trương Dương bất cứ thế nào cũng không nghĩ đến việc Vô Ảnh đã có năng lực tấn công, mà còn là năng lực tấn công đáng sợ như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nội kình phóng ra ngoài, đây chính là tượng trưng của cao thủ tầng thứ tư, cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm được điều này.

Vô Ảnh phụt ra kình lưu, cũng có thể coi như là nội kình, hơn nữa uy lực của nó tuyệt đối không thấp hơn Trương Dương, cây to bằng chậu rửa mặt cũng bị đánh cho gãy, ngay cả trên mặt đất những hòn đá to cũng bị đánh vỡ, đá vụi bay tung tóe.

Thân thể của Trương Dương không tệ, cũng có sức chống cự nhất định, nhưng hắn không có sự công kích hùng mạnh như vậy. Cho dù là dùng súng đạn cũng không lợi hại được như vậy.

Trương Dương vận dụng vũ khí, tình thế hơi cải biến một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, không xoay chuyển được tình hình.

Trương Dương cũng không ngờ hai tên nhóc kia liên thủ lại có được trình độ như thế, cầm vũ khí cũng đánh không thắng, nhưng hắn là một đại cao thủ tầng thứ ba hậu kỳ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio