Thần Y Thánh Thủ

chương 660: phương pháp giải độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc nói, Trương Vận An hơi ảo não.

Sớm biết thứ này hữu dụng, ông sẽ không điên mang nó đi phối dược, tuy nhiên người của y thánh nhất mạch thích nghiên cứu các phương thuốc, cho dù năm đó ông không phối, có thời gian rỗi cũng sẽ làm như vậy.

- Vận An, anh đừng như vậy, lúc trước anh đã có thể cứu Trương Dương tôi đã cảm kích lắm rồi, đó cũng là cái số của tôi, có lẽ tôi và Thi Hoa có vận mệnh giống nhau.

Trương Khắc Cần đột nhiên cười cười, ông không ngờ lại đi an ủi Trương Vận An.

Trương Vận An tự trách mình, nếu không phải mình đi phối dược, thì có thuốc giải, Trương Khắc Cần sẽ không làm sao.

Không có thuốc giải, muốn đi tìm thì phiền toái, tử nhãn kim thiềm dù sao cũng là linh thú, không phải con mèo con chó có thể tùy tiện gặp trên đường, linh thú như vậy biết tìm đâu được một con.

Trương Khắc Cần không biế linh thú khó tìm như nào, nhưng ông biết rõ chất độc này khó giải như nào. Nếu không phải vậy, năm đó vợ ông cũng không thành ngọc nát hương tan, anh bà sẽ cứu được bà.

Cho nên ông mới nói như vậy, thật không có biện pháp, ông cũng không ai oán, trong lòng ngược lại có cảm giác giải thoát.

- Cha, cha đừng lo, con tin nhất định sẽ tìm được thuốc giải.

Trương Dương từ từ nói một câu, trong mắt còn ánh lên vẻ kiên định.

Tử nhãn kim thiềm dù khó tìm như nào, hắn cũng phải đi tìm. Trước khi tìm được linh thú này, hắn dùng y thuật siêu cường và linh dược, ít nhất có thể kéo dài mạng sống cho Trương Khắc Cần trong khoảng nửa năm.

Như vậy chẳng khác nào, Trương Khắc Cần còn thời gian ít nhất nửa năm.

Trong thời gian nửa năm này hắn cho dù không làm gì, cũng phải tìm được tử nhãn kim thiềm, lấy được thuốc giải về cho cha mình.

- Dương Dương, tử nhãn kìm thiềm không phải dễ tìm như vậy, năm đó cậu tìm được một con, chủ yếu là vì nó để lại dấu vết.

Trương Vận An trên mặt có vẻ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng.

Tử nhãn kim thiềm là độc thú, sức chiến đấu cũng không mạnh, không bằng Tia Chớp trước kia, chỉ cần Trương Dương có thể tìm ra nó, với thực lực hiện nay của Trương Dương có thể giết chết nó.

Đáng tiếc con vật này quá hiếm, cả nước phỏng chừng không có đến vài chục con, nếu đi tìm thì chẳng khác nào mò kim đấy bể. Năm đó con tử nhãn kim thiềm sống ở khu vực xung quanh, nên mới để lại dấu vêt bị Trương Vận An phát hiện ra.

Đi tìm mù quáng, càng khó, đừng nói nửa năm, ngay cả mười năm, hai mươi năm tìm không được cũng là rất bình thường.

- Cháu biết, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng cháu cũng sẽ không từ bỏ.

Trương Dương gật gật đầu, trogn mắt càng kiên định hơn, có một tia hy vọng hắn cũng sẽ không từ bỏ, đây là cha hắn, có liên kết huyết mạch, chỉ cần có thể cứu ông, làm gì cũng được.

Hơi do dự, Trương Vận An còn nói thêm:

- Ngoài tử nhãn kim thiềm, kỳ thật còn có một cách.

- Còn có cách, cách gì?

Trương Dương sửng sốt, vội vàng hỏi. Hy vọng tìm được tử nhãn kim thiềm quả thật rất mong manh, cho dù bản thân Trương Dương cũng không nắm chắc một phần.

Nghe cậu nói còn cách khác, trong lòng Trương Dương lập tức lại dâng lên hy vọng.

- Giải độc thánh đan, được cho rằng có thể giải được trăm loại độc trong thiên hạ. Linh dược này dù không có tác dụng với độc của thập đại độc thú, nhưng Khắc Cần trúng độc nhẹ, lại là độc của tử nhãn kim thiềm đứng cuối cùng, còn là độc tốt nhẹ nhất, cậu tin giải độc thánh đan nhất định có thể loại trừ trầm độc của chú ấy.

Thở dài, Trương Vận An từ từ nói, ánh mắt Trương Dương sáng ngời.

Cậu nói không sai, giải độc thánh đan trong số các linh dược, đích xác có thể giải được trăm loại độc, duy đối với độc của thập đại độc thú thì tác dụng ít hơn.

Nhưng cũng chỉ là ít hơn một chút, không phải không thể giải trừ độc.

Trương Khắc Cần trúng độc nhẹ, lại là trầm độc nhiều năm, nếu có giải độc thánh đan, tất nhiên có thể hoàn toàn thanh trừ độc tố này.

Vừa rồi hắn cuống quá nên không nghĩ ra điều này.

Trương Khắc Cần nhìn họ, cũng không nói lời nào. Ông hiểu, hai người đang nói về lĩnh vực mà ông chưa từng tiếp xúc, là lĩnh vực ông không hiểu biết gì.

Tuy nhiên trong lòng ông cũng rất cảm động, ông cảm nhận được sự lo lắng và sự quyết tâm cứu ông của Trương Dương, điều này đối với ông đã đủ rồi.

Con ông, trong lòng thật sự có ông, thực sự quan tâm ông.

- Giải độc thánh đan có thể giải được độc của Khắc Cần, nhưng chúng ta cũng không có, những phụ dược khác còn dễ, chủ dược của giải độc thánh đan là tuyết liên ở Thiên Sơn, nhất định phải là tuyết lên hơn ngàn năm mới được.

Trương Vận An lại khẽ lắc đầu, giải độc thánh đan là linh dược, cũng cần một vài thiên tài địa bảo trọng yếu, trong tay họ cũng không có mấy thứ này.

Trong mắt Trương Dương chợt sáng lên, từ từ nói:

- Tuyết liên thiên sơn, cháu biết nó.

- Cháu biết?

Trương Vận An sửng sốt.

- Đúng, cháu biết, cháu có thể lấy tuyết liên Thiên Sơn về, đến lúc đó có thể phối ra giải độc thánh đan.

Trương Dương gật đầu mạnh, đối với người của y thánh nhất mạch bọn họ, chỉ cần có nguyên liệu, có thể phối dược, phương thuốc của giải độc thánh đan họ đã có từ lâu, phối dược căn bản không thành vấn đề.

- Thật tốt quá, Dương Dương, tuyết liên ở đâu?

Trên mặt Trương Vận An cũng lộ vẻ tươi cười, so với việc căn bản không biết vị trí linh thú tử nhãn kim thiềm, tuyết liên đã đã biết địa điểm sẽ tiện hơn nhiều.

Chỉ cần có chủ dược này, phối dược sẽ không thành vấn đề.

Trương Dương ngẩng đầu, cuối cùng phun ra mấy từ:

- Thiên Sơn, Bá Vương Phong.

Trương Dương thật sự biết tuyết liên ở đâu, việc nay phải cảm ơn anh ruột của ông ngoại, Trương Đạo Càn.

Trương Đạo Càn khi còn trẻ phát hiện tuyết liên ngàn năm, lấy tuyết liên phối tuyết liên đan, tuy nhiên ông không hái toàn bộ tuyết liên, đó là một cây tuyết liên sinh trưởng hơn ngàn năm.

Ông không đi hái tuyết liên, sau trăm năm, tuyết liên sẽ lại sinh ra cây tuyết liên mới, đây là ông để lại cho hậu thế của Trương gia một nơi sản sinh linh dược.

Chính vì thế, Trương Dương mới biết chỗ nào có tuyết liên.

Trương Đạo Càn ở kiếp này, cũng đi lấy tuyết liên, phối ra tuyết liên đan, ông cụ Tạ gia năm đó là được Trương Đạo Càn dùng tuyết liên cứu, vẫn còn sống.

Tuyết liên hết rồi cũng không sao. Rễ tuyết liên còn là được, đây mới là thứ Trương Dương cần.

- Bá Vương Phong, đó là địa bàn của Hô Diên gia?

Trương Vận An đột nhiên nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Trương Dương cũng sửng sốt, mở miệng hỏi:

- Hô Diên gia ở Bá Vương Phong?

Đại bản doanh của Hô Diên gia, Trương Dương thật sự không biết. Kiếp trước hắn không tiếp xúc với họ, kiếp này thì thời gian chưa dìa, lại vì đã kết thù với Hô Diên gia, càng không quan tâm mấy điều này.

Hiện tại hắn mới biết, Hô Diên gia ở Bá Vương Phong.

- Bất kể là địa bàn của ai, cháu nhất định phải lấy được tuyết liên.

Trương Dương ngẩng đầu, mắt nhìn Trương Khắc Cần lại nói một câu.

Hô Diên gia hiện tại hận hắn tận xương, tuyệt đối là sinh tử chi thù, đi tới địa bàn của đối phương quả thật có nguy hiểm nhất định. Tuy nhiên để cứu Trương Khắc Cần, Trương Dương không quan tâm gì cả.

- Không sao, Dương Dương, không được thì đợi ông ngoại cháu tới, ba người chúng ta cùng tới Bá Vương Phong, Hô Diên gia dám gây chuyện, chúng ta sẽ làm một vụ long trời lở đất, bọn họ cũng không dám làm gì ta.

Trương Vận An chậm rãi nói, mối oán thù của Trương Dương và Hô Diên gia, ông rất rõ ràng.

Giết trưởng lão tứ tầng của người ta, còn cả cao thủ tam tầng hậu kì đỉnh cao, căn bản người ta sẽ hận tới chết.

- Cậu, cậu và ông ngoại không phải đi, nếu mọi người đi, vấn đề sẽ nghiêm trọng hơn, nói không chừng sẽ rơi vào cục diện không chết không xong. Cậu đừng quên, Hô Diên gia cũng có người thủ hộ.

Trương Dương lắc đầu, từ chối đề nghị của Trương Vận An.

Có Trương Đạo Phong và Trương Vận An đi cùng, cho dù thật sự đại náo cả Hô Diên gia cũng không sao, Hô Diên gia hiện tại chỉ còn một vị trưởng lão tứ tầng trung kì.

Nhưng nếu thật sự như vậy, rất có thể sẽ tạo nên hậu quả càng nghiêm trọng, bất kì gia tộc nào, cũng không thể để mặc người ta đánh tới gia tộc mình mà không quan tâm, lại càng không cần nói, người ta còn có người thủ hộ lực lượng cường đại hơn.

Trương Vận An vừa định lắc đầu, Trương Dương còn nói thêm: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Cậu, cháu biết tuyết liên ở đâu, cũng không vào tận trong gia tộc Hô Diên. Bá Vương Phong lớn như vậy, cũng không có khả năng toàn bộ Hô Diên gia đều biết, nói không chừng bọn họ còn không biết sự tồn tại của tuyết liên, cháu có truy phong, một mình đi tiện hơn, cho dù bị bọn họ phát hiện, cũng dễ thoát hơn.

Tuyết liên ngàn năm ở Bá Vương Phong, nhưng quả thật không ở trong Hô Diên gia.

Nếu là ở Hô Diên gia, Trương Đạo Càn năm đó không thể lấy được, sau đó Trương Đạo Càn còn để lại bản đồ, ghi rõ nơi có tuyết liên, đệ tử Trương gia phải đợi sau khi một trăm năm sau khi ông hái tuyết liên mới có thể hái được.

Nếu Hô Diên gia biết, làm sao có thể để Trương Đạo Càn đi hái, thiên tài địa bảo như vậy, cho dù không hái được toàn bộ, cũng sẽ phái người bảo vệ.

Cho nên Trương Dương đoán, Hô Diên gia cũng không biết sự tồn tại của Tuyết Liên.

- Như vậy, vậy cũng được, nhưng nhất định phải đợi sau khi cháu khôi phục thực lực mới được đi.

Suy nghĩ mấy phút, Trương Vận An chậm rãi gật đầu.

Nếu Trương Dương khôi phục thực lực, một mình hắn quả thật có thể, dựa vào thực lực tứ tầng của hắn, trừ phi người thủ hộ của Hô Diên gia ra tay, những người khác căn bản không thể đe dọa tới Trương Dương.

Cho dù trưởng lão tứ tầng trung kì kia cũng không được. Trước đây Trương Dương đã từng chém chết cao thủ ma đạo tứ tầng trung kì Sở Vân Thiên, trưởng lão Hô Diên gia kia, phỏng chừng còn không bằng Sở Vân Thiên.

Còn một điều khiến Trương Vận An yên tâm, đó là Truy Phong.

Thiên hạ đệ nhất linh thú về tốc độ trên đất liền, có nó, ngay cả người thủ hộ cũng chưa chắc đã đuổi được, đây mới là nguyên nhân ông đồng ý. Cho dù thực không đánh lại được kẻ thù, Trương Dương cũng có thể chạy.

Chỉ cần hắn có thể chạy về, vậy sẽ không sao.

- Đáng tiếc ông cụ nhà chúng ta không biết lại đi đâu, bằng không bảo ông ấy dẫn cháu đi, đi cùng ông ấy thì có dạo một vòng quanh đại bản doanh Hô Diên gia cũng không sao.

Trương Vận An lại thở dài, ông cụ mà ông nói chính là người thủ hộ của Trương gia, Trương Bình Lỗ.

Có cao thủ cảnh giới đại viên mãn này đi cùng, quả thật không lo điều gì.

- Cậu, không có ông cụ cũng không sao, sau khi cháu khôi phục thực lực, chỉ cần người thủ hộ của Hô Diên gia không ra mặt, bất cứ kẻ nào cháu cũng không sợ.

Trương Dương cười ha hả, tới đại bản doanh của Hô Diên gia dạo một vòng coi như đã được quyết định. Như vậy có thể sẽ khiến thù hận giữa hai nhà ngày càng sâu, tuy nhiên cho dù một mình hắn, gặp người của Hô Diên gia cũng là người của họ phải lo, hắn không phải lo.

Toàn bộ Hô Diên gia, chỉ có một người có thể đe dọa tới Trương Dương. Những trưởng lão khác, không là gì với hắn.

Về phần người mà hắn lo kia, cơ bản đang bế quan, căn bản không gặp, càng không phải lo lắng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio