Sau khi về nhà, Trương Dương liền vào thư phòng.
Trên tay của hắn còn cầm vài tờ báo, trên đó đều có đưa tin về sự kiện cự mãng lần này, Kim Quan Mãng quá lớn, so với đám mãng xà bình thường có thể thấy được phải lớn hơn nhiều, cho nên mới gây nên tiếng vang lớn như vậy.
Trong số này, được Trương Dương đặt ở phía trên nhất là tin tức về vụ xác cự mãng mất tích.
Mẩu tin này cũng có thêm một bức ảnh, là một chỗ đất trống trải cùng với dáng vẻ ngạc nhiên của mọi người chung quanh.
Xác Kim Quan Mãng vốn dĩ đang nằm trên cái giá này, Trương Dương chú ý nhiều nhất cũng là kiểu dáng của cái giá này.
Xác Kim Quan Mãng bị trộm đi, đây đã là chuyện tất nhiên, lúc này Trương Dương suy đoán chính là rốt cuộc là ai lại tẻ nhạt tới mức trộm một cái xác như thế, Kim Quan Mãng quá lớn, coi như là người tu luyện nội kình nhị đẳng cũng đừng nghĩ chuyện mang nó đi mà không hề để lại vết tích, càng không cần phải nói ở hiện trường còn có nhiều người như vậy.
Có thể làm được những chuyện này, ít nhất là người tu luyện nội kình tam đẳng trở lên, hơn nữa ít nhất còn phải là tam đẳng trung kỳ.
Cao thủ tam đẳng phần lớn đều tiềm tu, cũng đều nhận biết được Kim Quan Mãng, coi như là Kim Quan Mãng nhưng bây giờ chỉ là một cái xác thì không hề tác dụng, dù cho trộm đi cũng không có bất kỳ tác dụng gì, Trương Dương thực sự nghĩ mãi không hiểu, mục đích trộm xác của cao thủ này.
Nhìn qua bức ảnh trên báo, Trương Dương lại lần thứ hai lắc đầu.
Chỉ có một tấm hình làm đầu mối thì quá ít, vẫn đoán không ra cuối cùng là ai làm, mục đích lại là cái gì, xem ra chỉ có tự mình đi một chuyến mới có thể tìm ra càng nhiều đầu mối.
- Dã Nhân sơn, xem ra thật sự phải đi một chuyến rồi!
Thu lại chỗ báo, Trương Dương lại khe khẽ thở dài, đứng dậy nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Từ lúc ở bình nguyên Long gia, Trương Bình Lỗ đã từng nói với hắn, có cơ hội đi Dã Nhân sơn một lần sẽ có thu hoạch nhất định, nhưng đáng tiếc hắn thực sự bận quá, vẫn mãi chưa thể dành thời gian để tới đó.
Lần này cũng là một cơ hội, vừa khéo nhân lúc trở lại kiểm tra tình hình để vào lại nơi đó một lần.
Về phần xác Kim Quan Mãng bị trộm, Trương Dương ngoại trừ hiếu kỳ ra thì kỳ thực cũng không nghĩ nhiều, người khác lại không biết con Kim Quan Mãng kia bị hắn giết chết, trộm thì vẫn cũng chỉ là trộm, hắn chỉ là nghĩ mãi không hiểu ai lại đi làm chuyện tẻ nhạt như thế.
Người thực sự coi trọng chuyện này vẫn là Long Thành.
Thực lực khác biệt thì dù cùng nhìn một thứ quan điểm cũng sẽ chẳng giống nhau, Long Thành đối với chuyện này tràn ngập sự tò mò, anh ta rất muốn biết vì sao người khác lại đi trộm xác cự mãng, cho nên mới đồng ý với kiến nghị trở lại Dã Nhân sơn.
Đương nhiên, anh ta cũng không lỗ mãng, biết khả năng có người tu luyện nội kình khác tham gia, tất nhiên muốn lôi kéo Trương Dương.
Có Trương Dương đi cùng thì anh ta không có bất kỳ lo lắng gì, anh ta biết Trương Dương đã là một trong những cường giả hiếm hoi của giới tu luyện nhân loại.
Xếp xong đống báo, Trương Dương lại lấy ra hai cái bình ngọc.
Hai bình ngọc này mỗi bình chứa một viên linh dược.
Trong đó bên trong một cái còn có màu đỏ nhàn nhạt, nếu là tắt đèn thì màu đỏ này sẽ càng rõ ràng, đây cũng là thứ dùng Hỏa Long quả làm chủ dược phối ra, có thể làm cho một người bình thường không có điều kiện tu luyện trở nên thích hợp để tu luyện nội kình.
Một chai khác là Bội Lan đan thu hoạch từ Dẫn Long Sơn, Bội Lan đan có thể thay đổi thân thể.
Lấy ra hai cái bình ngọc này, Trương Dương không do dự mà trực tiếp rời khỏi thư phòng.
- Cơm nước em đã đun nóng rồi, anh mau lại đây ăn đi!
Mới vừa trở lại phòng khách, Mễ Tuyết đang mặc tạp dề liền đã tiến lại cười bảo hắn.
Trương Dương vốn định mời đám Tô Triển Đào bọn họ ăn cơm, nhưng lúc đó bỗng có việc phải đi, vẫn chưa ăn uống được bao nhiêu, lúc về hắn vẫn thấy đói bụng.
Mới vừa trở về Mễ Tuyết đã hỏi hắn một câu, biết được Trương Dương chưa ăn cơm liền lập tức hâm nóng lại cơm nước.
Nói là hâm nóng, kỳ thực gần như là nấu món mới, chỉ là thời gian gấp gáp nên cũng không làm nhiều, hai món ăn một bát canh rất là ấm áp. . . . ,
Trương Dương bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy người Mễ Tuyết rồi tiện tay cởi luôn tạp dề cho cô.
- Anh chưa đói, để lát nữa hẵng ăn, Mễ Tuyết, anh có bí mật này muốn nói cho em biết!
Quãng thời gian này vẫn đều bận rộn, Trương Dương vốn định nói chuyện đưa Mễ Tuyết vào giới tu luyện nội kình mà mãi vẫn chưa có thời gian, lần này hắn phải vào Dã Nhân sơn, mang cô theo không tiện, vừa đúng lúc đem chuyện này nói ra để cho cô ở nhà nhập môn tu luyện.
Hai ngày trước Trương Bình Lỗ cũng đã bí mật trở lại, chỉ là người trong nhà không biết thôi, có ông lão ở trong nhà thì an toàn của mọi người Trương Dương cũng yên tâm, đây cũng là nguyên nhân hắn đồng ý chuyện đi Dã Nhân sơn.
Chí ít lần này đi ra ngoài có thể hoàn toàn yên tâm.
- Mặc kệ bí mật gì, cơm nước xong rồi nói!
Mễ Tuyết quay đầu lại, thơm nhẹ lên má Trương Dương rồi cười nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nhìn điệu bộ của cô chắc vẫn tưởng rằng Trương Dương muốn cho cô niềm vui bất ngờ gì đó, căn bản không có suy nghĩ gì khác.
Trương Dương khẽ mỉm cười, cũng không nói gì mà ôm chầm lấy Mễ Tuyết rồi bế thốc cô vụt ra bên ngoài, ngay sau đó ôm Mễ Tuyết nhảy ra ngoài rồi chẳng bao lâu liền biến mất ở phía sau núi.
Truy Phong đang cùng Vô Ảnh chơi đùa trong phòng thì lỗ tai đột nhiên dựng đứng, cũng chạy theo đi ra.
Đồng thời còn có Vô Ảnh và Thiểm Điện, lần trước sau khi giúp Trương Dương giải trừ phệ hồn, Thiểm Điện đã ngủ đủ bảy ngày, sau bảy ngày mới tỉnh lại, tỉnh lại rồi nhưng Thiểm Điện vẫn có vẻ rất không có tinh thần, cho tới bây giờ mới khỏe hẳn.
Vì thế Trương Dương cũng còn phải quan sát nó kỹ một chút, thấy nó không có chuyện gì mới hoàn toàn yên tâm.
Đến trên đỉnh ngọn núi Trương Dương mới buông Mễ Tuyết ra, Mễ Tuyết kinh ngạc quay đầu lại nhìn khu biệt thự của bọn họ.
Từ nhà bọn họ tới đây, có ít nhất , ngàn thước đường dốc lên núi, hiện tại ngay cả thời gian uống cạn chén trà cũng chưa đến mà đã lên trên đỉnh ngọn núi, tốc độ này cũng thực sự quá nhanh, nhanh tới mức cô không dám tưởng tượng.
- Mễ Tuyết, kỳ thực có một thế giới mà em không biết đến. . .
Trương Dương vừa mới bắt đầu nói, Mễ Tuyết lại đột nhiên ngắt lời hắn, đồng thời hưng phấn nhìn hắn mà rằng:
- Em biết, cái anh đang nói đến chính là thế giới võ lâm hả, Trương Dương, anh có phải là cao thủ võ lâm không? Như trong tiểu thuyết viết là vô cùng lợi hại, khinh công hơn người, có thể tùy ý bay tới bay lui?
Thấy Mễ Tuyết hưng phấn, Trương Dương lại thoáng im lặng, hắn không ngờ Mễ Tuyết lại có phản ứng như thế.
- Kỳ thực lần đầu anh đấu với Thiểm Điện em đã đoán được nhưng anh vẫn chưa nói nên em cũng không có hỏi, em nghĩ Thiểm Điện, Truy Phong chúng nó đều thật không đơn giản đi, có phải cũng rất lợi hại không, đúng rồi, Tiểu Lan có phải cũng là cao thủ như vậy hay không, lần trước em thấy thấy cổ dùng một tay liền nâng được cả cái tủ lạnh, thật lợi hại!
Mễ Tuyết không chú ý đến phản ứng của Trương Dương mà vẫn luôn miệng nói, lại còn rất nhanh, hoàn toàn nhìn ra là bây giờ cô đang rất hưng phấn.
- Mễ Tuyết, không phải như em nghĩ đâu!
Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, Mễ Tuyết ngạc nhiên nhìn phía sau Trương Dương, ba nhóc Truy Phong, Vô Ảnh, Thiểm Điện lúc này cũng đã đến.
- Cao thủ võ lâm đều là chuyện trong tiểu thuyết, còn anh là người tu luyện nội kình, thế giới mà bọn anh đang ở gọi là giới tu luyện nội kình, cũng có thể lý giải là cao thủ võ lâm như em nói, nhưng không giống như em tưởng tượng đâu!
Trương Dương dần dà đem chuyện về giới tu luyện nội kình nói cho Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết vẫn há hốc miệng, trước nay cô quả thật đã có hoài nghi, nhưng sau khi biết được Long Phong, Khúc Mỹ Lan cũng là người thuộc giới tu luyện nội kình thì cũng không tránh được có chút giật mình.
Người cùng nhau sinh sống lâu như thế lại nghiễm nhiên đều là cao thủ võ lâm, lại còn có cả Trương Dương.
- Anh nói là, nội kình tổng cộng chia làm bốn tầng, có nội kình thế gia còn có phân chia ra môn phái, anh là Trương gia, còn Long Phong lại là người của Long gia sao?
Nghe Trương Dương nói xong, Mễ Tuyết lập tức hỏi một câu, hai mắt vẫn trừng lớn. . . .
Từ trong đôi mắt này, Trương Dương chỉ có thấy được hai chữ, đó chính là hiếu kỳ.
- Không sai!
Trương Dương lần thứ hai gật đầu, lại có vẻ hơi bất đắc dĩ.
- Vậy Tiểu Lan là nội kình tầng mấy, còn cả Long Phong nữa?
Mễ Tuyết lập tức lại hỏi, dáng vẻ hiện tại của cô tựa như một đứa trẻ hiếu kỳ.
- Tiểu Lan bây giờ là nhất đẳng trung kỳ, Long Phong là tam đẳng sơ kỳ!
Trương Dương khẽ đáp, hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn biết phản ứng này của Mễ Tuyết là rất đỗi bình thường.
Đây là một thế giới mà cô chưa từng tiếp xúc qua, cũng chưa bao giờ biết đến, lần đầu tiên nghe nói nhất định sẽ có rất nhiều điều tò mò cần truy hỏi, nếu như Mễ Tuyết hoàn toàn bình tĩnh tiếp thu thì đây mới gọi là không bình thường.
- Long Phong lợi hại như vậy, vậy còn anh?
Mễ Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng khe khẽ, cô biết Khúc Mỹ Lan rất lợi hại, cũng không ngờ Long Phong lại còn lợi hại hơn cô ta nhiều như vậy.
Cô ở cùng Khúc Mỹ Lan một thời gian dài, tuy rằng Khúc Mỹ Lan tận lực che dấu chính mình, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ biểu hiện ra sự khác biệt, tỷ như một tay nhấc tủ lạnh hay máy giặt, hoặc là trực tiếp nhảy xuống từ lan can tầng hai.
Khi Khúc Mỹ Lan làm những chuyện này đều rất cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn bị Mễ Tuyết lén nhìn thấy được.
- Trước tiên chưa nói chuyện này, anh hỏi em, em có đồng ý tu luyện nội kình cũng như trở thành một người tu luyện nội kình hay không?
Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Mễ Tuyết, rất nghiêm túc hỏi một câu.
Mễ Tuyết có đồng ý tu luyện hay không, điểm ấy rất then chốt, giả như cô không muốn, Trương Dương tuyệt đối không bắt ép mà sẽ để cô có một cuộc sống bình thường vui vẻ.
Nếu như cô đồng ý thì Trương Dương sẽ cố gắng giúp hết sức, hiện tại Trương Dương có thể tự coi mình là "đại gia linh dược", dù cho dùng phung phí một chút cũng không sợ.
Trong tay hắn còn có một viên Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm, sự uy hiếp của tẩu hỏa nhập ma đối với hắn cũng không lớn lắm.
Mễ Tuyết hơi sững sờ, đoạn lập tức hỏi:
- Không phải anh vừa mới nói, nội kình phải tu luyện từ nhỏ, quá tuổi thì không được đó sao?
Vừa nãy Trương Dương lúc giới thiệu đúng là đã nói điểm này, nội kình phải tu luyện từ nhỏ, chỉ có đặt vững căn cơ từ nhỏ mới được, sau khi lớn lên coi như thiên phú có tốt cũng không được.
- Đúng là như vậy, nhưng bây giờ anh có thể dùng phương pháp đặc biệt để em trở thành người tu luyện nội kình!
Trương Dương lần thứ hai khẳng định, Mễ Tuyết thì lại lại cúi đầu, tựa hồ đang cân nhắc gì đó.
Mễ Tuyết chưa nhận lời ngay, có phần vượt ra ngoài dự liệu của Trương Dương, nhưng Trương Dương cũng không tiếp tục truy hỏi mà chỉ yên lặng đứng đó chờ Mễ Tuyết đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Thiểm Điện, Vô Ảnh còn cả Truy Phong lúc này đều rất ngoan ngoãn đứng sau Trương Dương mà không kêu lấy một tiếng.
- Trương Dương, nếu em tu luyện nội kình thì có phải là sau này có thể theo anh luôn, anh đi đâu thì em được theo đó không?
Qua mấy phút, Mễ Tuyết mới ngẩng đầu, trừng mắt sáng rỡ khẽ hỏi.
Trương Dương hơi sững sờ, hắn cũng không biết là chuyện Mễ Tuyết vừa nãy suy nghĩ cũng không phải là có muốn tu luyện hay không mà là nghĩ sau khi tự mình tu luyện nội kình có thể giúp hắn hay không.
Cho tới nay, cô vẫn luôn tiếc nuối vì không thể giúp gì cho Trương Dương, lúc Trương Dương nói cho cô biết những chuyện này, trong lòng cô chưa từng nghĩ chuyện phản đối tu luyện, khác biệt ở đây chính là cô tu luyện không phải là vì bản thân mà là vì Trương Dương, cô chỉ muốn có nhiều thời gian hơn để ở chung với Trương Dương mà không phải là gánh nặng.