Trên bàn ăn đã bày mười mấy món ăn, đầy ắp.
Đồ ăn mặn nhiều, hơn nữa kết hợp vô cùng ngon, vừa nhìn là biết người chuẩn bị thức ăn rất tỉ mỉ, một bên góc bàn còn đặt một bình rượu ngũ lương.
- Nào , Trương Dương ngồi bên trong, đã nghe Mễ Tuyết nhắc đến cháu lâu rồi, lúc các cháu đính hôn, ta có chuyện không đến được, đây vẫn là lần đầu gặp mặt.
Cô của Mễ Tuyết sau khi hàn huyên với Mễ Tuyết vài câu, liền nhiệt tình tiếp đón Trương Dương.
Trước khi Mễ Tuyết đến có gọi điện thoại trước, cho nên họ mới chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy.
- Cô khách sáo quá, cứ để tự cháu ạ.
Trương Dương vội vàng xua tay, cuối cùng vẫn bị cô của Mễ Tuyết kéo đến trước bàn ăn, ngồi ở vị trí quan trọng nhất dành cho khách.
Lúc này Trương Tĩnh và Lưu Phi cũng đã ngồi xuống, Lưu Phi còn lấy chai rượu, mở nắp, rót trước vài ly.
Lúc ăn cơm, cô của Mễ Tuyết rất cao hứng, nói không ngừng, dượng của Mễ Tuyết đôi khi cũng thêm vài câu, nói chuyện với mọi người một lúc, Trương Dương cũng hiểu được phần nào về tình hình của họ.
Dượng của Mễ Tuyết tên là Trương Thành Công, là chủ nhiệm ban tín dụng một ngân hàng địa phương, đây là vị trí rất có quyền lực, rất nhiều người muốn vay tiền phải tiếp xúc với ông ấy.
Tên này của ông rất hay, Thành Công, hiện tại cũng coi như thành công rồi.
Cô của Mễ Tuyết tên là Mễ Lam, là bạn học thời đại học với Trương Thành Công, sau khi tốt nghiệp cũng đến Bành Thành và cùng làm trong một đơn vị. hiện tại là Giám đốc lễ tân của ngân hàng, cũng coi như là một lãnh đạo nhỏ.
Gia đình như vậy, trong nước được coi là một gia đình rất tốt, tuy không phải là đại phú quý, nhưng khá giả thì có thừa.
Sau khi uống vài chén rượu, Lưu Phi cũng nói nhiều hơn.
Lưu Phi cũng là người khéo nói, chỉ là vừa gặp Trương Dương có chút ngại, không nói nhiều lắm, nhưng rượu vừa vào lời cũng tự nhiên nhiều hơn.
Mễ Tuyết và Trương Tĩnh là chị em họ gần, cậu ấy lại là bạn trai của Trương Tĩnh, nói ra hai người cũng xem như cột chèo, đều là thân thích.
Qua một lúc, Lưu Phi nói đến việc cậu ấy theo đuổi Trương Tĩnh trong đại học.
Cậu ta và Trương Tĩnh học cùng một trường đại học, nhưng không cùng khóa và cũng khác khoa, họ quen nhau trong một bữa tiệc chào đón sinh viên mới, khi đó Trương Tĩnh không phải là sinh viên mới mà là sinh viên năm thứ hai.
Lưu Phi tưởng cô ấy là sinh viên mới vì thế hai người có chút mâu thuẫn nhỏ, ầm ĩ một trận.
Bọn họ là không đánh thì không quen, rất nhanh sau đó hai người biết được họ là đồng hương của nhau, quan trọng nhất là người nhà của họ cũng quen nhau, bố của Lưu Phi làm việc bên xây dựng, thường xuyên tìm ngân hàng của Trương Thành Công vay tiền.
Thời gian dần qua, hai người quen biết nhau rồi yêu nhau, năm ngoái Lưu Phi đã tốt nghiệp, hiện tại Trương Tĩnh đang thực tập, hai người đang đợi Trương Tĩnh thực tập xong liền tổ chức đính hôn, sau lễ đính hôn cũng coi như một bước để tiến tới thành hôn.
Lưu Phi nói đến việc cậu ta và Trương Tĩnh đã từng có một số việc xấu hổ, cô nàng tính cách tùy tiện này đã rất xấu hổ cúi thấp đầu, khiến Mễ Tuyết mở to mắt nhìn.
Điều này cũng làm cho Mễ Tuyết cảm thán, tình yêu thật có thể thay đổi một con người.
Cô cũng nhớ đến quá trình mình và Trương Dương quen biết nhau, hai người quen biết nhau không sớm, đến đại học năm thứ ba mới quen nhau, muộn hơn so với bọn Trương Tĩnh, nhưng hai người phát triển rất nhanh nên đã đính hôn rồi, đợi sau khi Trương Dương tốt nghiệp, hai người sẽ kết hôn.
Những điềy này khiến Mễ Tuyết rất mãn nguyện.
Một lúc sau, bình rượu ngũ lương đã uống hết, Trương Thành Công nói rất vui, lại lấy tiếp ra một bình khác.
Bình rượu này vừa uống được một ít, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa rất mạnh.
- Bụp bụp bụp.
Nghe âm thanh, dường như có người dùng sức đập cửa, lông mày Trương Thành Công nhíu lại, MỄ Lam cũng nghi hoặc nhìn ra phía ngoài.
Lông mày Trương Dương cũng khẽ nhăn lại, lúc vào cửa hắn có chú ý thấy nhà của Cô Mễ Tuyết có chuông cửa, người này cứ đập cửa như vậy mà không nhấn chuông, nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nói là đập cửa, kỳ thật là phá cửa.
- Bụp bụp bụp!
Âm thanh đập cửa lại vang lên, lần này còn dữ dội hơn lần trước.
- Tôi đi xem!
Mễ Lam đứng dậy, Trương Thành Công không nhúc nhích, chỉ gật nhẹ đầu, một bên Trương Tĩnh cũng đứng dậy đi cùng mẹ ra ngoài cửa.
Cửa mở ra, bên ngoài là một thanh niên trẻ tuổi, đang giơ tay, xem bộ lại muốn phá cửa tiếp.
- Cao Cường, sao lại là anh?
Trương Tĩnh giật mình kêu lên, mẹ của cô ấy cũng có chút giật mình, người trẻ tuổi phá cửa này cô ấy có quen biết, còn là người thân quen.
Người trẻ tuổi tên Cao Cường, là con trai Phó chủ tịch ngân hàng, hiện nay cũng đang làm việc tại ngân hàng, trước kia là bạn học của Trương Tĩnh.
Cao Cường đứng ở ngoài cửa, hạ nắm tay xuống, gắt gao nhìn Trương Tĩnh nói:
- Trương Tĩnh, anh chỉ hỏi em, em có bằng lòng lấy anh không, chỉ cần em đồng ý lấy anh, cái gì anh cũng có thể cho em!
- Cao cường, đứa trẻ này sao vậy, sao cả người đều là mùi rượu?
Trương Tĩnh còn chưa nói gì, Mễ Lam bên cạnh đã nói một câu, trong phòng mọi người đang uống rượu, nhưng MỄ Lam uống rất ít, mùi rượu trên người Cao Cường rất nặng, vừa nhìn là biết đã uống rất nhiều.
Lông mày Trương Tĩnh nhíu chặt lại, bộ dạng không vui.
Cô không uống rượu, vừa rồi ngửi thấy trên người Cao Cường toàn là mùi rượu, cô rất chán ghét mùi này, nghe Cao Cường nói càng khiến cô thấy phản cảm.
Trương Dương và Mễ Tuyết cũng quay đầu lại, tuy nhiên hai người đều không nhúc nhích.
Xem ra, đây là một chàng trai rất thích Trương Tĩnh, uống nhiều rượu rồi mới tự cho mình lá gan, lao đến đây.
Hôm nay bọn họ đến thăm người thân, không ngờ lại gặp sự việc này, tuy nhiên họ cũng không tiện hỏi thăm, chỉ có thể ngồi ở đó.
- Cô, cháu không uống nhiều, cháu rất thích Trương Tĩnh, cháu muốn lấy cô ấy, hy vọng hai người hãy tác thành cho cháu.
Cao Cường lảo đảo thân mình, lại lớn tiếng nói, sắc mặt Lưu Phi lúc này cũng khó coi, Trương Tĩnh là bạn gái của cậu ta, đột nhiên lại xuất hiện một tình địch, cậu ta vui được mới lạ.
- Cao Cường, cháu uống say rồi, mau về nhà trước đi, cháu xem, nhà ta còn đang có khách!
Mễ Lam lại nói thêm câu nữa, còn đi lên trước muốn đỡ cậu ta ra ngoài.
Sắc mặt Mễ Lam lúc này càng khó coi, hôm nay là ngày cháu gái và cháu rể tương lai lần đầu tiên đến nhà chơi, đột nhiên lại xuất hiện kẻ say rượu này, khiến bà ấy cảm thấy thật mất mặt.
Nếu như không phải cùng làm trong một đơn vị, cha của Cao Cường lại là lãnh đạo của bà ấy, thì vừa rồi bà đã đuổi cậu ta đi rồi.
- Cháu không uống say, Trương Tĩnh, em đi theo anh!
Cao Cường tránh né Mễ Lam, đưa tay kéo Trương Tĩnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Cao Cường, khốn kiếp, anh làm gì thế, tôi sẽ không đi cùng anh, càng không thể kết hôn với anh, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi có bạn trai rồi!
Trương Tĩnh lớn tiếng kêu lên, Cao Cường đã nắm được tay cô, cô đang giãy dụa.
- Dừng tay, buông Trương Tĩnh ra!
Ở bên kia bàn Lưu Phi cũng đã đứng dậy, lúc này không thể không ra mặt, người ta đã động tay động chân với bạn gái mình rồi, cậu ta sao có thể ngồi nhìn.
Trương Dương cũng không ngừng nhíu mày, mùi rượu trên người Cao Cường này, đến người uống rượu như hắn cũng nhìn ra cậu ta uống rất nhiều.
Đang than thầm trong lòng, Trương Dương nghĩ lại là một màn yêu đương đơn phương, thần sắc đột nhiên biến đổi, thân mình trong nháy mắt đã xuất hiện trước cửa.
- Bịch!
Thân mình Cao Cường bị một trưởng của Trương Dương quăng ra ngoài, trực tiếp đâm vào cửa đối diện, một tay khác của Trương Dương chặn trước bụng của Trương Tĩnh.
- Không đi theo anh, anh và em sẽ cùng chết!
Cao Cường bị Trương Dương đánh bay, sau khi thở dốc vẫn còn điên cuồng kêu gào, nhưng chỉ mới kêu được một tiếng đột nhiên ngừng lại, không dám tin vào phía trước.
Vừa rồi, khi Trương Tĩnh cự tuyệt hắn, một tay khác của của hắn rút ra một con dao găm, đâm về phía bụng của Trương Tĩnh.
Hôm nay Cao Cường cũng uống nhiều rồi mới đi đến quyết định này, nếu Trương Tĩnh không đi cùng cậu ta, cậu ta sẽ giết chết cô.
Thà rằng cùng chết cũng không để người khác có được cô, Cao Cường là một người có tư tưởng rất cực đoan.
Cậu ta nghĩ như thế nào, liền làm như thế, có điều cậu ta không biết rằng, hôm nay trong nhà Trương Tĩnh còn có một cao thủ, hơn nữa lại là một cao thủ lợi hại.
Trong tích tắc cậu ta đưa tay ra, Trương Dương đã nhận thấy có gì đó bất thường, đồng thời dùng tốc độ nhanh hơn tích tắc kia để đến trước một bước, đẩy Cao Cường ra đồng thời cứu Trương Tĩnh.
Bất kể nói thế nào, Trương Tĩnh cũng là em họ của Mễ Tuyết, Trương Dương không thể nhìn cô ấy bị giết hại.
Cao Cường bị đánh bay ra ngoài, còn tưởng rằng mình đã đâm trúng, mới điên cuồng kêu lớn như vậy, đến khi nhìn thấy con dao trên tay Trương Dương cậu ta mới ngẩn người, cậu ta cảm giác mình đã đâm ra rồi, không ngờ lại rơi vào tay một người trẻ tuổi.
- Sao lại thế này, sao lại thế này!
Trương Thành Công cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng đi tới, lúc này Mễ Lam cũng nhìn thấy con dao găm trên tay Trương Dương, con dao găm này dưới ánh đèn còn có hàn quang, vừa nhìn là biết vô cùng sắc bén.
Trương Tĩnh cũng bị dọa cho choáng váng, đứng bất động một chỗ.
- Cô ~
Mễ Tuyết đột nhiên kêu lên, Trương Dương quay đầu lại, thân mình Mễ Lam mềm nhũn, đang ngã xuống.
Mễ Tuyết đã đến bên bà ấy, kịp thời đỡ lấy không để bà ngã xuống
Trương Tĩnh thiếu chút nữa bị đâm, Mễ Lam té xỉu, những chuyện này đều xảy ra trong vòng một hai phút, thực sự là quá nhanh, ngoài Trương Dương ra, không ai kịp phản ứng.
- Trương Dương, anh mau xem cô của em!
Mễ Tuyết cuống cuồng kêu lớn, vẫn may lúc đó cô còn nhớ đến Trương Dương là một bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ rất giỏi.
- Đừng gấp, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu!
Trương Dương lập tức đi lại, đưa tay điểm mạch môn trên người Mễ Lam.
Trương Tĩnh ở một bên, cuối cùng lúc này cũng phản ứng lại, trực tiếp phát ra một tiếng thét chói tai, tiếng thét này đến Trương Dương cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Thời điểm cô gái bị kinh hãi, âm thanh kia thực sự rất đáng sợ.
Có điều Trương Dương không có tâm tư đi cảm thán chuyện đó, tình hình của Mễ Lam rất không lạc quan, bà ấy vốn có bệnh tim, vừa rồi bị giật mình, bệnh tim phát tác, hơn nữa còn phát tác rất nghiêm trọng.
Phát hiện này, khiến Trương Dương không có tâm tư đi lo chuyện của Trương Tĩnh, ngón tay điểm gấp, trước tiên điểm trúng mấy huyệt vị của Mễ Lam.
Lần này bệnh tim của Mễ Lam phát tác vô cùng hung, hơn nữa còn có hiện tượng xuất huyết cơ tim, xử lý trễ rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Nếu xử lý không tốt cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.
Sau khi điểm trúng vài huyệt vị, hai tay Trương Dương lật thân thể Mễ Lam để ngang trên không trung, nhìn rất quỷ dị, giống như dưới thân bà ấy có một cái giá đỡ vô hình trực tiếp đỡ lấy bà ấy.