Thần Y Thánh Thủ

chương 783: một người cũng không tha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhân viên phục vụ mới vừa đi, bên ngoài lại có thêm hai người đến.

Mễ Tuyết đỡ Dương Quang về. Dương Quang chỉ bị thương ngoài da, vừa rồi Trương Dương đã sơ cứu cho y và đã cầm máu, hiện tại không có gì đáng lo.

- Uyển Oánh!

Nhìn cô gái khoác áo của Trương Dương, Dương Quang lập tức chạy như bay tới.

Trên mặt y đầy vẻ sốt ruột, bình thường thì anh em thích đấu đấu võ mồm nhưng khi xảy ra chuyện thì thân tình vô cùng, Dương Quang bị người ta đánh tơi bời cũng bởi bảo vệ em gái.

Mễ Tuyết cũng đi tới với vẻ mặt sốt ruột.

- Uyển Oánh không sao, Mễ Tuyết, em tới giúp cô ấy mặc quần áo vào đi!

Trương Dương đứng lên, Mễ Tuyết vội vàng đến chỗ hắn. Tuổi của Uyển Oánh không lớn lắm, nhưng ở cái tuổi dậy thì, bên trong sự ngây ngô cũng có chút gì đó mê người.

Nếu không phải như vậy thì cô đã không hấp dẫn được những tên lưu manh này.

Mễ Tuyết cầm áo Trương Dương, nhìn Dương Uyển Oánh chỉ mặc nội y liền sửng sốt, quay đầu nhìn Trương Dương với ánh mắt đầy nghi vấn.

Trương Dương lắc đầu, Mễ Tuyết lúc này mới yên tâm và bắt đầu giúp cô mặc quần áo bởi chỉ mặc nội y không thì đúng là không thể được.

- Tiểu Quang, rốt cuộc sao lại thế này?

Lúc cô làm những chuyện ấy, Trương Dương lôi Dương Quang qua một bên, nhẹ giọng hỏi.

Xung quanh còn có vài cô tiếp viên đang đứng, tất cả đều lạnh run, sợ hãi nhìn Trương Dương, các cô không ai dám nói chuyện, và cũng không ai dám động đậy.

Trương Dương vừa tiến đến, liền túm hai kẻ giống như con gà con ném ra ngoài. Những người còn lại không ai nhúc nhích, liền tự động chạy ra ngoài.

Kỳ quái như vậy, một cảnh tượng khó có thể làm cho người ta hiểu được, các cô ai cũng bị dọa đến mức không dám động đậy.

- Uyển Oánh không phải nhận lời chị dâu, ngày mai sẽ nhuộm tóc trở lại sao. Hôm nay dẫn mấy người bạn đi chơi, nói là kỷ niệm cuối cùng, muốn quậy một phen, tôi bị cô nàng bắt làm tài xế, cô cũng muốn các bạn nhìn thấy xe tốt của anh họ!

Dương Quang cúi đầu, từ tốn nói.

Dương Uyển Oánh chỉ là cô bé mười lăm tuổi, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn, muốn khoe khoan một chút cũng bình thường, Dương Quang rất hiểu nên lần này lái xe cho cô bé.

Các chị em của cô bé và bạn bè tổng cộng mười mấy người, cùng đến sàn nhảy nhảy disco một cách điên cuồng.

Dương Quang thì luôn ở một bên, y không uống rượu, dù sao hôm nay y lái xe nên không muốn làm gì khác.

Nhảy được một lúc, mấy người ngày hôm qua gặp không biết sao lại chạy đến nơi này, một người bạn của Uyển Oánh còn chạy tới nịnh nọt.

Mấy người kia liền hỏi gã một vài vấn đề, sau đó gã liền chạy tới tìm Uyển Oánh, bảo Uyển Oánh đi uống rượu với mấy anh chàng kia.

Uyển Oánh không đồng ý và còn mắng gã, gã ngượng ngùng bỏ đi, không lâu sau lại chạy trở về.

Lần này gã không nhắc chuyện đi uống rượu cùng, nhưng không ngừng rót rược cho Uyển Oánh uống. Dương Uyển Oánh ra ngoài chơi đây không chỉ là một lần nên cũng biết uống, và thế là uống cùng gã.

Sau khi Dương Quang đi vào nhà vệ sinh, trở ra phát hiện có mấy người đang lôi Uyển Oánh, Uyển Oánh ngơ ngác gãi đầu, xem ra là đang bị lôi đi.

Dương Quang vội vàng tiến lên kéo em gái về phía mình, nhờ kéo đột ngột nên Uyển Oánh liền ngã về phía của y.

Lúc đó Uyển Oánh nói cho y biết, cô bị người ta bỏ thuốc, hiện tại đầu óc mơ hồ, sắp không chịu nổi rồi.

Nghe em nói như vậy, Dương Quang lúc ấy liền nổi nóng, lập tức kéo Dương Uyển Oánh rời khỏi, kết quả là bị ngăn cản lại, còn Uyển Oánh bị bọn họ ép vào thang máy.

Dương Quang chỉ có một mình, bọn họ thì lại nhiều người như vậy, bạn của Uyển Oánh lại không chịu giúp, nên chỉ còn lại có một mình Dương Quang.

Y đầu tiên nghĩ sẽ báo cảnh sát, nhưng lúc gọi điện thoại thì đột nhiên nhớ tới Trương Dương, không biết vì sao lại gọi cho Trương Dương trước, sau đó mới báo cảnh sát.

Sau khi báo cảnh sát, y cũng chạy vọt tới tầng năm, vừa may nhìn thấy em gái bị người ta ôm vào phòng riêng.

Y tiến lên muốn cứu em gái, nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại, còn bị bảo vệ đưa tới phòng bảo vệ phía dưới đánh, bọn họ vừa đánh vừa mắng, từ trong câu mắng Dương Quang mới biết được trung tâm giải trí này là của một người trong số những người đó mở. Sau đó y nói ra thân phận của Trương Khắc Cần, đáng tiếc những bảo vệ này không tin y, còn nói y nói cuồng và tiếp tục đánh, mãi cho đến lúc Trương Dương đến.

Đây chính là địa bàn của bọn họ.

Về phần nói là báo cảnh sát thì đến giờ vẫn không có tin tức, cũng không biết có người tới hay không, nhưng có một điều rất rõ là có báo cảnh sát cũng không có tác dụng.

- Anh họ, nhất định không thể bỏ qua cho những người này!

Dương Quang nói xong liền cắn răng, những người này rõ ràng không tốt lành gì, nên y cũng không phải sợ.

Dù sao cậu của y là Trương Khắc Cần bây giờ là Đại tướng nơi biên cương, trước kia cũng là quan lớn, nên ông ít nhiều cũng biết một ít.

Cho dù quan hệ của Trương Khắc Cần ở Thủ đô không mạnh, nhưng ít ra có quan hệ thì khác người bình thường, khó có khả năng bọ ức hiếp.

- Em yên tâm, những người này một người cũng sẽ không tha!

Ánh mắt Trương Dương lạnh lùng nói, sau nhẹ nhàng gật đầu. Tâm thần của Dương Quang xem như đã ổn.

Y không biết những người này bị đánh ngã như thế nào, nhưng thấy Trương Dương ở đây, còn những gã lưu manh đều nằm trên mặt đất thì y biết rõ người thắng trước mắt là phe mình.

Hơn nữa Trương Dương đến đã cho y một cảm giác an toàn vô hạn.

- Bạch thiếu gia, Bạch thiếu gia, bọn họ bị đánh rồi!

Nhân viên phục vụ có tiếng thét chói tai lại chạy trở lại, phía sau còn dẫn theo một đám bảo vệ, những bảo vệ này sau khi đưa mắt nhìn về phía cửa, vội vàng chạy vào bên trong.

Lúc này Mễ Tuyết đã giúp Dương Uyển Oánh mặc xong quần áo và đã đứng lên.

Nhìn những bảo vệ này, Mễ Tuyết trên mặt cũng mang đầy sát khí, vì lúc Dương Quang nói chuyện, cô cũng nghe cả rồi.

May mắn là hôm nay Dương Quang gọi điện thoại cho họ, nếu không hậu quả sẽ khó tưởng tượng, nhìn thấy Dương Uyển Oánh chỉ mặc nội y cô liền hiểu được những tên lưu manh này không có gì tốt.

- Cút!

Những tên bảo vệ vừa mới xông tới, Trương Dương liền vọt miệng nói, mười mấy tên bảo vệ đều sửng sốt, cả lập tức ngã về phía sau.

Té xuống mặt đất xong, tất cả kinh hãi chạy ra cửa, không ai dám đi vào nữa.

Vừa rồi Trương Dương nói không lớn nhưng bọn chúng nghe thì lại giống như sấm vang vậy, nên họ rất sợ hãi.

Sau khi cảm nhận được luồng sức mạnh mãnh liệt đó đập vào mặt, tiếp theo sau là cả bọn cùng ngã nhào.

Cảm nhận âm thanh, bị té ngã xuống đất, nhưng họ không biết rốt cuộc là tại làm sao lại thế này, thế nên không dám đến lần nữa và chỉ có thể đứng ở cửa.

Bên trong là đại thiếu gia của chúng, gã này cũng thấy thật sự rất kỳ quái, hết thảy mọi chuyện xảy ra đều làm chúng sợ hãi, và không ai là ngoại lệ cả.

- Anh họ, chúng ta đi sao?

Thấy bảo vệ tự mình rút đi Dương Quang cũng không biết vì sao, nhưng trong lòng của y đã yên tâm hơn rồi, liền quay đầu lại nhìn Trương Dương hỏi.

- Không, đợi lát nữa nói sau!

Trương Dương nói khiến mấy người này hiện tại chỉ bị thương nên chuyện này vẫn chưa xong, hắn còn phải đợi một người qua đây.

Đợi người này cho hắn một lời giải thích thỏa đáng.

- Hồ, sĩ quan Hồ, nhanh lên, nơi này có kẻ hành hung người khác!

Bên ngoài có tiếng người truyền tới, bên ngoài lúc này đã loạn cả lên. Không chỉ có bảo vệ mà còn có rất nhiều khách đang bu vào xem.

Trong thời gian ngắn như vậy mà cảnh sát đã tới rồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trên mặt Dương Quang hiện ra sự phẫn nộ, y báo cảnh sát lâu như vậy nhưng không thấy bóng dáng một ai. Lúc này thì mới chỉ không bao lâu, cảnh sát đã chạy tới, sự chênh lệch này quá lớn.

Trương Dương không nói gì vì đối với hắn chuyện này không có gì bất ngờ.

Chỗ ăn chơi lớn như vậy, xung quanh khẳng định đều đã được bao chi, nếu xảy ra chuyện thì người ta nhất định sẽ từ từ đến, trừ phi là người của chính chỗ ăn chơi đó xảy ra chuyện.

Chuyện như vậy, hắn gặp qua rồi.

Ngoài cửa có năm tên cảnh sát chạy vào. Nhìn thấy những cảnh sát này, cô gái bên cạnh không ngừng run rẩy rốt cục không kìm nổi đã khóc rống lên và chạy ra ngoài.

Cô này vừa chạy, thì liền gây ra phản ứng dây chuyền, tất cả các cô gái trong phòng đều khóc theo và cùng chạy ra ngoài.

Trương Dương không ngăn các cô và cứ mặc cho các cô rời khỏi.

Ngay từ đầu, mục tiêu của Trương Dương không phải là các cô, nên các cô có thể rời khỏi, chỉ do các cô không biết mà thôi.

Năm tên cảnh sát, đưa những cô gái này bố trí ổn thỏa xong mới tiến vào lần nữa.

Mọi thứ diễn ra trong hơn hai phút đồng hồ.

Nhìn thấy sáu người kia nằm trên vũng máu, gã cảnh sát dẫn đầu có chút giật mình, mấy tên này đều là công tử có tiếng, có quyền thế ở Thủ đô, thế mà có người dám đánh bọn họ.

Đây quả thực là hành động vuốt râu hùm, gã chỉ huy cảnh sát dường như có dự cảm, người động thủ lần này nhất định sẽ rất bi thảm, thậm chí có thể nguy hiểm cả tính mạng.

Mấy tên công tử này sau lưng có thế lực như thế nào gã hiểu rất rõ. Tính cách của chúng là có thù tất báo, bị người ta đánh, còn đánh ác như vậy nữa thì nhất định sẽ bị chúng tìm mọi cách trả thù.

- Các người đều đứng dậy và giơ tay lên, vừa rồi ai động thủ?

Chỉ huy cảnh sát nhìn bọn Trương Dương hô lên vài tiếng, các cảnh sát bên cạnh cũng đi về phía Trương Dương và Dương Quang, xem bộ dáng thì chúng chuẩn bị khống chế bọn họ.

- Đợi một chút, dừng tay!

Mấy người cảnh sát còn chưa ra tay, bên ngoài đột nhiên có một tiếng la vội vàng truyền đến, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, trán đầy mồ hôi từ bên ngoài chạy vào.

- Vương Tổng, ông cũng tới à, ông yên tâm, việc hôm nay chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng!

Chỉ huy cảnh sát nhìn thấy người từ bên ngoài tiến vào, liền bước lên chào hỏi. Người chạy vào này không để ý đến gã, thậm chí nhìn cũng không nhìn, lập tức tới trước mặt Trương Dương và Dương Quang.

- Xin hỏi ai là Trương Dương, Trương tiên sinh?

Khi hỏi, quên cả việc lau mồ hôi trên trán.

- Tôi là Trương Dương!

Trương Dương thản nhiên gật đầu, người này hắn không biết, nhưng nếu đã cuống quít chạy tới tìm hắn như vậy, lại còn khẩn trương nữa thì hẳn là có người đã nói với ông điều gì rồi.

Lúc nãy Trương Dương chỉ gọi một cuộc điện thoại, cho gia tộc Âu Dương, ai kêu ông ta tới, Trương Dương có thể đoán được.

- Trương, Trương tiên sinh, rất xin lỗi, hôm nay có nhiều mạo phạm, đều là lỗi của chúng tôi, kính xin cậu thứ lỗi, ông chủ của chúng tôi và Âu Dương tiên sinh một hồi nữa sẽ tới, cậu tới phòng khách quý nghỉ ngơi trước một lúc, mọi chuyện hôm nay chúng tôi cam đoan sẽ cho cậu sự giải thích thỏa đáng, và nhất định sẽ làm cho cậu hài lòng!

Người đàn ông kia khẩn trương nói, chỉ huy cảnh sát thì mở to hai mắt nhìn, y biết người đàn ông này, đó là Tổng giám đốc của trung tâm giải trí này, cũng là người phụ trách nơi này.

Bởi nhờ quan hệ của ông chủ phía sau lưng, vị Tổng giám đốc này bình thường rất cao ngạo, không khi nào thấy ông ăn nói khép nép và xin lỗi người khác như thế, càng chưa từng thấy ông khẩn trương như thế bao giờ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio