Đối phó với loại người thường Vương chủ nhiệm này, Trương Dương căn bản không cần phải dùng thủ đoạn gì, chỉ thoáng cất cao âm điệu, khí thế của hắn lập tức như sơn băng hải tiếu, ép Vương chủ nhiệm tới không thở nổi.
- Trước, lúc trước xem bệnh nhầm là Quách viện trưởng xem nhầm, không phải tôi, tôi….!
Vương chủ nhiệm lắp ba lắp bắp, chính ông ta cũng không biết vì sao đối diện với Trương Dương, bản thân lại khẩn trương như vậy, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.
- Cấp cứu cho bệnh nhân tình trạng nguy cấp, ông là bác sĩ đầu tiên tiếp nhận, sau khi tôi cùng Quách Dũng viện trưởng chạy đến, khi chúng tôi chưa tiếp xúc với bệnh nhân, ông đã quên là nói với chúng tôi thế nào rồi sao?
Trương Dương không cho Vương chủ nhiệm chút thể diện nào, trực tiếp chất vấn.
- Việc này, việc này, việc này…!
Liên tiếp nói ba từ, Vương chủ nhiệm đều không nói ra lời tiếp theo, lời của Trương Dương, giống như tảng đá nện trên đầu ông ta.
Vương chủ nhiệm biết tính tình của Quách Dũng, cho nên chuyện mình xem lầm bệnh liền chuyện lớn biến chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có, về sau thì ông ta thậm chí quên luôn chuyện này, hiện tại bị Trương Dương nhắc lại, đem nghi vấn hỏi trước mặt tất cả mọi người.
- Lẽ nào ông quên rồi? lúc trước ông xem nhầm bệnh cho đứa bé, ông nói hai mắt bị chảy lệ máu là do cháy nhà dẫn đến có dị vật bay vào mắt, nhất định phải lập tức làm phẫu thuật thì mới có thể bảo vệ cặp mắt!
Trương Dương lại tiến về trước một bước, hừ giọng nói.
- Hả….hả!
Vương chủ nhiệm lùi về sau một bước, đằng sau đã sớm bị những người đại diện của bệnh viện chặn lại rồi, ông ta không thể lùi được nữa.
Trương Dương từng bước áp sát, bước lên một bước, tiếp tục quở trách nói:
- Nếu dựa theo sai lầm của ông, làm phẫu thuật, thì đôi mắt của đứa trẻ kia mới thật sự là không giữ được, ông đường đường là một chủ nhiệm bệnh viện, ngay cả bệnh đau mắt thông thường cũng không phân biệt được, ông có tư cách gì ngồi trên vị trí chủ nhiệm?
Nói xong, không đợi Vương chủ nhiệm trả lời, Trương Dương trực tiếp quay đầu, đối mặt với Quách Dũng nói:
- Quách viện trưởng, tôi đề nghị, ông nên nghiêm túc xử lý Vương chủ nhiệm, thân là thầy thuốc cứu người, nhưng lại không xem trọng việc chữa trị cho người bệnh, tùy tiện chẩn đoán, bác sĩ như vậy, làm sao có thể khiến cho nhân dân yên tâm!
Lời của Trương Dương, khiến Quách Dũng không kìm nổi trong lòng âm thầm khen ngợi, ông phát hiện, quả thực như Trương Dương nói, nếu lúc đầu không phải Vương Chủ nhiệm nói với mình đôi mắt của đứa bé kia bị chảy lệ máu là dị vật gây nên, ông cũng sẽ không bị lời nói dối đó mà phán đoán cần phải làm phẫu thuật.
May mắn có Trương Dương a!
Đầu tiên là Trương Dương liếc mắt một cái liền phát hiện ra nguyên nhân chính của bệnh, sau đó lại dùng bàn tay kỳ diệu châm cứu trị khỏi đau mắt cho đứa trẻ này, Quách Dũng nghĩ đến quá trình châm cứu của Trương Dương, lại nhìn biểu hiện của Vương chủ nhiệm lúc này, làm ông thấy chán ghét cực điểm.
- Vương chủ nhiệm, ông về viết bản kiểm điểm, sau này trong hội nghị của bệnh viện, công khai kiểm điểm!
Quách Dũng giận tái mặt, nói thẳng với Vương chủ nhiệm, xử phạt này, cũng là Quách Dũng suy xét một hồi mới đưa ra quyết định.
Dù sao Vương chủ nhiệm làm việc ở bệnh viện cũng được mười mấy năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, tuy rằng lần này biểu hiện của ông ta cực kém, nhưng dù sao cũng không ai tránh khỏi lúc lỡ tay.
Xử phạt như vậy, theo như Trương Dương thấy vẫn là nhẹ, tuy nhiên hiện tại ở bệnh viện Kinh Hòa hắn chẳng có nửa điểm liên quan, hơn nữa ở đây Quách Dũng mới có quyền trong bệnh viện này, đối với quyết định của Quách Dũng, Trương Dương cũng không phát biểu ý kiến gì.
- Viết kiểm điểm, còn muốn công khai?
Sắc mặt Vương chủ nhiệm tím ngắt, ông ta không ngờ, Quách Dũng lại vì lời nói của người ngoài mà xử lý ông ta như vậy, viết kiểm điểm cũng thôi đi, còn công khai kiểm điểm mình trong cuộc họp của bệnh viện, vậy cái mặt mo này của ông ta trong bệnh viện coi như là mất hết, như thế còn chẳng bằng ông ta trực tiếp rời khỏi vị trí chủ nhiệm, dù sao một khi đã công khai kiểm điểm, ông ta làm gì còn mặt mũi tiếp tục quản lý đám y tá kia nữa.
- Được rồi, quyết định như vậy đi!
Quách Dũng vung tay lên, chuẩn bị để chuyện này trôi qua, lúc này đứa bé đã không còn gì đáng ngại, mọi người cũng không cần phải chen chúc trong phòng này nữa.
- Không được, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy!
Thời điểm Quách Dũng chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa, Vương chủ nhiệm đột nhiên điên cuồng xông lên phía trước, túm lấy quần áo của Quách Dũng, điên cuồng nói:
- Quách Dũng, Vương Phong tôi ở bệnh viện Kinh Hòa cũng đã mười mấy năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ vì một câu nói của một tên tiểu tử, ông không những bắt tôi viết kiểm điểm, lại còn muốn công khai kiểm điểm, ông bảo tôi phải giấu mặt vào đâu?
- Hắn là cái gì, với bệnh viện có quan hệ gì?
Tên Vương Phong, Vương chủ nhiệm buông Quách Dũng ra, một tay chỉ vào Trương Dương, nước miếng văng khắp nơi:
- Lúc trước tôi chẳng qua là nhìn nhầm, hơn nữa, cuối cùng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ông lại vì cậu ta, đối xử với tôi như thế!
- Khốn kiếp!
Quách Dũng không nói gì, ngược lại một vị Lý chủ nhiệm của bệnh viện Hiệp Hòa lại phẫn nộ đập một cái xuống bàn, một loạt âm thanh, leng keng, lạch cạch vang lên, có thể thấy lão Lý chủ nhiệm này đang rất tức giận.
- Ông buông ra cho tôi!
Lý chủ nhiệm trực tiếp đẩy mọi người ra, bước nhanh đến, một tay túm được cánh tay của Vương Phong đang nắm áo của Quách Dũng, nổi giận nói:
- Hay cho một bác sĩ như ông, làm ra việc như thế, ngay từ đầu không tự kiểm điểm bản thân, ngược lại còn đùn đẩy trách nhiệm, không có trái tim của thầy thuốc, sau khi sảy ra chuyện không nghĩ trước nghĩ sau.
Làm cách nào để cứu người bệnh, ngược lại còn muốn hãm hại người khác, không có chi đức của thầy thuốc, người như ông, thiếu đạo đức, thiếu nhân tâm, còn có tư cách gì mà làm thầy thuốc! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Lão là cái gì, ai thèm nghe lời ông giáo huấn!
Vương Phong đúng là điên thật rồi, phát rồ lên giơ chân đạp một cái vào người Lý chủ nhiệm.
Thân là thầy thuốc, bình thường Vương Phong cũng cực kỳ chú trọng dưỡng sinh thân thể, một cước này của ông, người như Lý chủ nhiệm không phải là có thể chịu đựng nổi.
Một cước đá này, vị Lý chủ nhiệm này chỉ sợ sẽ không chịu nổi, trong phòng cấp cứu lớn như vậy, nhiều người như vậy, sớm đã chen lấn chật như nêm cối.
Lý chủ nhiệm cũng không ngờ, Vương Phong sẽ trực tiếp ra tay với ông như vậy, lúc đó sững sờ ở đó, ngay cả trốn cũng không biết trốn đi đâu.
- Ông dám!
Trương Dương cũng vì một cước này của Vương Phong đột nhiên tức giận, không nói đến bộ dạng túm lấy quần áo của Quách Dũng, lúc này còn đá một cước, thật không thể bỏ qua, Lý chủ nhiệm tuổi tác đã cao, làm sao có thể chịu nổi một cước này.
Trương Dương thoắt một cái, toàn thân biến thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt thân liền gần sát bên cạnh Vương Phong, đưa tay nhéo bả vai Vương Phong, chen chân vào một cước, vừa vặn đá vào bắp chân của Vương Phong đang đá ra cước kia.
Chỉ nghe thấy thanh túy một tiếng răng rắc, cả người Vương Phong run lên, nhiều năm làm nghề y, kinh nghiệm nói cho ông ta biết bắp chân của ông ta chỉ sợ đã bị gãy xương.
Không đợi Vương Phong lên tiếng kêu đau, Trương Dương bóp bả vai Vương Phong, di chuyển trên cổ của Vương Phong nhẹ nhàng gõ một cái.
Hai mắt Vương Phong trợn lên một cái, cả thân người liền xụi lơ.
Hết thảy đều kết thúc.
Tốc độ của Trương Dương rất nhanh, mặc dù là mọi người cách nhau gần như vậy, cũng không nhìn rõ Trương Dương động thủ khi nào.
Mọi người cũng chỉ biết, Vương Phong nhấc chân muốn đá Lão Lý chủ nhiệm, sau đó Trương Dương không biết từ đâu chui ra, một cước đá trên đùi Vương Phong mới không khiến Vương Phong đá trúng Lý chủ nhiệm.
Nội tình phòng cấp cứu liên tiếp thay đổi, không ai ngờ đột nhiên sẽ xuất hiện cục diện như vậy.
- Vương Phong ? Vương chủ nhiệm?
Mặc dù Quách Dũng vô cùng chán ghét Vương chủ nhiệm, nhưng mắt thấy Vương Phong ngất đi, vẫn là không tính đến hiềm khích lúc trước mà ngồi xổm xuống nâng Vương Phong dậy.
- Yên tâm, ông ta không sao, chỉ có điều cấp hỏa công tâm, oh, còn nữa, bắp chân của ông ta có khả năng bị gãy rồi!
Trương Dương thản nhiên nói, không hề tiếp tục nhìn ông ta, ngược lại ân cần thăm hỏi lão Lý chủ nhiệm:
- Lý chủ nhiệm, ông không sao chứ?
- Không sao, không sao, thiếu chút nữa tôi giao mạng ở đây cho thằng nhãi này rồi!
Mắt Lý chủ nhiệm híp thành một đường nhỏ, nhìn Trương Dương, càng nhìn càng thích.
Ông cảm thấy chạy từ thủ đô ngàn dặm xa xôi đến đây cũng đáng.
Lúc trước khi xuất hiện ở đây, ông còn cảm thấy là viện trưởng Hiệp Hòa chuyện bé xé ra to, cho dù học sinh này là một thiên tài, cũng hoàn toàn không cần phải dùng tư thế lớn như thế, đến khi trực tiếp nhìn thấy mặt, ông mới biết, tiểu tử này, không những là một thiên tài, mà còn là một thầy thuốc trời sinh, thấu tình đạt nghĩa!
Lúc trước có điểm không thoải mái, đã sớm không cánh mà bay rồi.
Tiếp theo, Lý chủ nhiệm nhìn Quách Dũng, sắc mặt lập tức trầm xuống, hỏi:
- Quách viện trưởng, bác sĩ như vậy, còn xứng đáng tiếp tục ở lại bệnh viện sao?
- Không cần Lý chủ nhiệm nói, tôi đã quyết định rồi!
Quách Dũng sau khi nghe Trương Dương nói Vương Phong không sao, cũng không lo lắng cho Vương Phong nữa, đối diện với câu hỏi của Lý chủ nhiệm, ông ta trực tiếp nói:
- Kế tiếp, tôi sẽ tước bỏ mọi chức vị của Vương Phong ở bệnh viện Kinh Hòa, đợi sau khi chân của ông ấy khỏi, sẽ không còn liên quan gì đến bệnh viện Kinh Hòa nữa!
Nói xong những lời này, trong phòng cấp cứu không có một ai nhìn Vương Phong lấy một cái.
Quách Dũng trước mặt bao nhiêu người nói sa thải Vương Phong, tương đương với việc sau này ở Trường Kinh và thậm chí toàn bộ tỉnh Đông Nam, chỉ sợ không có chỗ cho Vương Phong sống yên ổn.
Đừng quên, trong này có hơn bốn mươi đại diện của các bệnh viện trong khu vực Trường Kinh tỉnh Đông Nam, có thể tưởng tượng, sau ngày hôm nay, sự việc chủ nhiệm Vương không có y đức với nghề sẽ truyền rộng khắp nơi trong giới y học, khi đó, tất cả tiền đồ của Vương Phong, coi như hoàn toàn bị chôn vùi.
Đối với việc này, Trương Dương căn bản không quan tâm.
Trước kia Quách Dũng đối với ông ta đã là hết lòng giúp đỡ rồi, chỉ là viết bản kiểm điểm và công khai kiểm điểm bản thân mà thôi, là tự bản thân ông ta không biết tốt xấu, không trách được người khác.
Bệnh nhân không có việc gì, bị y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, chỉ sợ rất nhanh, tất cả mọi chuyện phát sinh trong phòng cấp cứu sẽ từ miệng của y tá này mà truyền khắp bệnh viện Kinh Hòa.
Trương Dương lần này, coi như hoàn toàn nổi tiếng khắp bệnh viện Trường Kinh.
Tất cả mọi người từ phòng cấp cứu đi ra, Lý chủ nhiệm của Hiệp Hòa trước tiên vỗ vỗ bả vai Trương Dương, cười ha ha nói:
- Tiểu tử, có bằng lòng đến bệnh viện Hiệp Hòa của chúng ta không, bây giờ ta thay đổi suy nghĩ rồi, chỉ cần cậu bằng lòng đến bệnh viện Hiệp Hòa của chúng ta, chức chủ nhiệm này của tôi, sẽ nhường cho cậu làm, ha ha, dù sao tôi cũng già rồi, sắp về hưu nữa, nhường chức vị này cho cậu, một thầy thuốc chân tài thực học cũng coi như là trước khi tôi nghỉ hưu, lại làm được thêm một việc tốt!