Thần Y Thánh Thủ

chương 934: cậu, không xứng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Dương dẫn theo Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan, còn thêm ba đại linh thú, cùng lái chiếc Hummer đi tuốt đằng trước.

Còn Diêm Diệp Phi, Lý Quyên, Kiều Dịch Hồng, thêm cả Trương Vận An thì lái một chiếc Hummer khác đi theo sau.

Hai chiếc Hummer chậm rãi lái ra khỏi biệt thự Trương Dương, bắt đầu chạy hướng ra khỏi Trường Kinh.

Lần này đi Côn Lôn Trương Dương mang theo rất nhiều người lái xe đi, chuẩn bị đầy đủ cho việc vừa tự lái xe đi, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, có nơi nào sơn thủy hữu tình thì cũng có thể tới xem chút, để bọn Kiều Dịch Hồng được mở rộng tầm mắt, điều này cũng có hỗ trợ rất tốt đối với việc tăng trưởng tâm tính.

Trạm thứ nhất, dựa theo kế hoạch của Trương Dương, trước tiên là đi Thường Châu, đưa Mễ Tuyết tới xem Nhạc Sơn Đại Phật.

Ra khỏi Trường Kinh, hai chiếc Hummer đi thẳng tới quốc lộ, lần này bọn Trương Dương đi với tốc độ nhanh hơn nhiều so với lần trước đi cùng Long Phong về.

Mới qua buổi trưa không bao lâu bọn họ đã xuống khỏi quốc lộ, tiến vào huyện Cao Thành.

Điều duy nhất giống lần trước đó là sau khi tiến vào huyện Cao Thành, trời liền mưa phùn, không lâu sau mưa tầm tã, tầm đường trên đường nhanh chóng trở nên rất thấp.

- Trời mưa rồi, tiện đây chúng ta tìm một chỗ ăn uống nghỉ ngơi chút đợi mưa nhỏ lại đi tiếp.

Trương Dương nhìn nhìn, mưa to khiến đường rất khó nhìn, đi như vậy trong huyện thành cần phải rất cẩn thận. Cho nên hắn bảo Mễ Tuyết gọi điện cho bọn Diêm Diệp Phi, nói bọn họ biết dừng ở đây một chút, ăn bữa cơm rồi đi tiếp.

Tùy ý tìm một quán ăn trông không tồi lắm, đỗ Hummer trước cửa, bởi vì Truy Phong rất gây chú ý nên Trương Dương không để Truy Phong ra khỏi Hummer mà để nó ngồi ngoan ngoãn trong xe. Sau đó đoàn người liền vào quán cơm.

Trong số bọn họ chỉ có hai người Diêm Diệp Phi, Lý Quyên là mới tu luyện, tới nay mới chỉ tu luyện được một tháng. Cho nên sau khi vào quán ăn, trên người bị dính chút nước mưa, về phần những người khác, chạy từ trên xe vào quán cơm người vẫn khô khốc, không giống vẻ đang trú mưa.

Mưa to như vậy, tiếng động cũng ảnh hưởng tới không gian của quán cơm, lúc này ngoài ba bàn ăn ở đại sảnh còn lại không có ai.

Dù sao không có ai thì cũng không phải tới phòng riêng ăn nữa, Trương Dương liền dẫn mọi người tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, lập tức gọi đồ ăn.

Ông chủ đã sớm thấy đoàn người này đi xuống từ chiếc Hummer sang trọng, không phú thì quý, rất niềm nở với họ, một bàn ăn đầy đủ hương sắc nhanh chóng được dọn lên.

Bởi vì chiều còn phải lái xe không nên uống rượu, nên Trương Dương lần này không gọi rượu, Vô Ảnh, Tia Chớp cũng không ăn mấy đồ này liền chơi đùa xung quanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Trong quán ăn, ngoài Trương Dương, thì còn ba bàn nữa, một bàn ở phía gần cửa là một đám công tử. Nhìn qua cũng giống bọn Trương Dương, đi chơi ngang qua huyện Cao Sơn, hơn nữa cũng không tranh chấp với ông trời nên hiện tại bình tĩnh ở đây ăn cơm.

Trên bàn của bọn họ đã đặt không ít rượu, xem ra những người này đã uống không ít, mặt ai cũng đỏ ửng.

- Hắc, Hắc đại ca, anh xem cô bé kia, ngon quá.

- Ai?

- Là cô gái ngồi cạnh cậu thanh niên kia kìa.

- ồ, thật sự rất được, cô bé này, cả cô bé ngồi bên cạnh cũng rất xinh đẹp quá.

- Đại ca, đại ca, anh xem, người đó nhất định tới từ Nam Cương, còn dùng khăn che mặt, nhìn cái eo nhỏ, cặp mông kia kìa, thật nóng bỏng.

Mấy người uống nhiều, nói chuyện cũng trở nên không chút kiêng kị, nói chuyện với nhau cũng không nhỏ giọng xuống. Bàn bên cạnh nghe thấy rất rõ tiếng họ nói chuyện, cả bàn này nhìn họ một cách chán ghét, lắc lắc đầu, không nói nữa, chỉ ăn đồ ăn trên bàn của mình.

Người mà mấy công tử này nhắc tới đương nhiên là Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan, còn cả Lý Quyên. Lời của bọn họ đương nhiên không thoát khỏi tai đám người đều tu luyện nội công bọn Trương Dương.

Diêm Diệp Phi ngay lập tức tỏ ra tức giận, tuy nhiên vì bản thân tu luyện sự bình tĩnh hàng ngày, anh ta không đứng lên giáo huấn đám người kia.

Trương Dương nheo mắt hừ lạnh một tiếng.

Tiếng hừ này cùng với nội công truyền thẳng tới tai đám công tử kia, đám người kia liền váng đầu, hao mặt, tức ngực, rốt cuộc không nói nên lời nữa.

Một lúc lâu sau bọn họ mới lấy lại sức, thở mạnh một hơi, họ còn tưởng vì uống nhiều rượu, lúc này có người tức giận vỗ bàn, mắng nhân viên phục vụ của quán ăn:

- Các người bán cho chúng tôi là rượu tốt nhất sao? Dám lừa bọn tôi, có tin không tôi sẽ đóng cửa cái quán này của các người.

- Đúng đấy, biết đây là ai không, anh ấy chính là công tử của Chủ tịch huyện Cao Thành của các người, các người dám bán rượu giả cho, lập tức bảo cảnh sát tới đóng cửa quán ăn của các người.

Lại một người khác quát lớn.

Người bàn bên cạnh không kìm nổi lắc đầu, liếc mắt nhìn nhau, đã tính định rời đi.

Ông chủ quán nghe thấy lập tức đi tới, cúi đầu xin lỗi.

Cậu thanh niên kia xem ra đúng là công tử của Chủ tịch huyện Cao Thành, ông chủ quán cơm cũng quen cậu ta, không dám chậm trễ.

Xin lỗi hồi lâu, mấy công tử này mới nguôi, một người trong đó ngoắc tay bảo chủ quán lại gần, nói thầm với ông ta một câu.

Sau khi nghe xong chủ quán liền lộ vẻ khó xử, còn vụng trộm liếc nhìn đám người Trương Dương.

Thấy bộ dạng ông chủ công tử kia liền vỗ bàn, hừ lạnh một tiếng nói:

- Mấy người này đều là người tôi quen biết ở Tây Châu, là công tử của Chủ tịch thành phố Tây Châu, vị kia là công tử của Ngô Nhạc, thủ phủ Tây Châu, còn có vị Hổ ca này, tôi nghĩ không phải giới thiệu ông cũng biết rồi. Bây giờ bạn tôi có việc yêu cầu ông, ông còn không mau đi làm.

Chủ quán nghe xong chân nhũn cả ra, biết hôm nay không tránh nổi, chỉ có thể gật đầu, sau đó rời đi.

Nhìn thấy chủ quán đi về hướng mình, Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn vốn không muốn gây chuyện, nhưng luôn có người không có mắt, muốn tới chọc giận hắn.

- Mấy vị tiên sinh này, thật ngại quá.

Chủ quán đi tới, lập tức tỏ vẻ tươi cười, khom người cúi đầu cười ha hả nói:

- Không biết đồ ăn của quán chúng tôi có hợp khẩu vị của mọi người không?

- Không tồi, đồ ăn có chút đặc sắc.

Trương Dương thản nhiên nói một câu, Diêm Diệp Phi bên cạnh sắc mặt rất khó coi. Anh ta cũng đã nhìn ra chủ quán hẳn có quan hệ với đám công tử kia.

- Cậu xem, là như này tiên sinh, đồ ăn hôm nay tôi sẽ mời mọi người, như vậy được không?

Chủ quán do dự rất lâu, cắn chặt răng, lúc này mới nói với Trương Dương, ông ta cũng nhìn ra bên trong nhóm người này, Trương Dương là người đứng đầu, cho nên ông ta nói với Trương Dương.

- Rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng ra đi.

Trương Dương biết việc này không có quan hệ gì với chủ quán, cũng không muốn làm khó ông ta.

- Là như vậy, mấy vị công tử bên kia muốn kết bạn với mấy vị, hy vọng có thể cùng ngồi uống vài chén rượu, để lại cách liên lạc, cậu xem, vậy có được không?

Chủ quán cảm kích nhìn Trương Dương, lập tức nói rõ ý định của mình. Tuy nhiên ông ta cũng không nói rõ người mà mấy vị công tử kia muốn kết bạn đương nhiên không phải đám đàn ông Trương Dương, Diêm Diệp Phi, Kiều Dịch Hồng mà là muốn có phương thức liên lạc của mấy cô gái Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan, Lý Quyên.

- Ông tới bảo họ là bọn họ không xứng.

Trương Dương khẽ mỉm cười nói rõ từng chữ với chủ quán, giọng hắn không lớn nhưng cũng đủ để lọt vào tai mấy công tử kia.

Đám công tử kia nghe hết những lời Trương Dương nói.

- Ba ba

Lúc này có hai cậu thanh niên, cũng chính là người uống say nhất và công tử bên cạnh cậu ta, đều đứng lên, trợn mắt với đám người bọn Trương Dương, trực tiếp quát:

- Tiểu tử, anh nói ai không xứng?

Trương Dương khẽ mỉm cười, trong mắt căn bản không có đối phương, hơi lắc đầu, hắn đang nói với Diêm Diệp Phi và Kiều Dịch Hồng không cần so đo với đám nhóc con.

So đo với đám người này thực sự không đáng.

Chủ quán đứng ở giữa thấy rất hoang mang. Nhìn hai bên tranh giành, đám người Trương Dương thì lái Hummer mấy triệu, nhất định cũng là những người giàu có, còn đám công tử kia thì có công tử con Chủ tịch huyện Cao Thành, hai bên đều là những người ông ta không thể đắc tội.

Hiện tại chủ quán lúc này chỉ mong hai bên ngàn vạn lần không nên gây sự với nhau, lúc đó người gặp xui xẻo nhất chính là quán cơm của ông ta.

Thấy Trương Dương không để ý tới bọn họ, mấy công tử này dáng vẻ bệ vệ càng thêm khoa trương, bọn họ nghĩ sự im lặng của Trương Dương là yếu đuối, nghĩ Trương Dương sợ bọn họ, mười mấy người đều đứng cả lên.

Một người chừng - tuổi hẳn là người lãnh đạo trong đám này, dẫn những người còn lại hùng hổ đi tới, dọc đường đi còn liêu xa liêu xiêu, hiển nhiên đã uống không ít rượu.

- Anh, tôi nói cho anh biết, anh vừa nói ai không xứng?

Sau khi tới nơi anh ta chỉ vào Trương Dương, rất ương ngạnh hỏi một câu.

- Đúng vậy, mấy người đến từ nơi khác như các anh, ở địa bàn của người khác mà kiêu ngạo cái gì.

- Còn dám đắc tội với Hồ ca của bọn tôi, không biết chữ "chết" viết thế nào à?

- Tiểu tử đừng quên đây là huyện Cao Thành.

Phía sau cậu thanh niên kia, một đám công tử liền kêu gào lên theo, một đám người hoàn toàn không coi bọn Trương Dương ra gì.

Trương Dương gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng, khẽ nhai nuốt, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người đối diện, cười lạnh nói:

- Chính là cậu, không xứng đứng trước mặt tôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio