- Mỹ Lan, đỡ tôi ra ngoài!
Tại sân sau Long gia, ông cụ Trương Bình Lỗ đã được Thích Minh đại sư đưa về, đang chăm sóc cho ông cụ là Khúc Mỹ Lan.
Trương Bình Lỗ bị thương rất nặng, không thể cử động được gì, giờ ông ta thực sự cũng chỉ như một lão già bình thường, một lão già trói gà không chặt.
Lúc trước tinh thần Trương Bình Lỗ không được tốt cho lắm, lúc nào cũng mang một vẻ bi quan và tuyệt vọng, nhưng ngay chính giờ phút này, khuôn mặt ông ta lại hiện lên một vẻ cười đến sáng lạn, một nụ cười thiết tha từ trong lòng.
- Cụ cẩn thận một chút!
Khúc Mỹ Lan vội vàng bước lên trước, áp lực ấy cô cũng cảm nhận được, nhưng cô không hiểu tất cả những chuyện đó, cô rất muốn ra ngoài xem thử, chỉ là phải chăm sóc Trương Bình Lỗ, khiến cô không có cách nào ra ngoài.
Khúc Mỹ Lan đỡ Trương Bình Lỗ xuống, ông ra khỏi phòng, bước đến chỗ sân sau.
Ở đây, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những đám mây đen cách đó không xa.
- Là kiếp vân, đó thực sự là kiếp vân, Trương gia ta cuối cùng cũng đã có cường nhân ngũ tầng rồi, liệt tổ liệt tông thánh thần à, các ngài đã thấy chưa? Đã thấy chưa? Trương gia có thể xuất hiện ngũ tầng, Bình Lỗ này chết cũng không tiếc, về sau vẫn còn mặt mũi mà gặp các ngài!
Đứng ở trong sân, Trương Bình Lỗ kích động kêu lên, ánh mắt ông ta càng trở nên mãnh liệt hơn cả Trương Đạo Phong và Trương Vận An, hai người họ chỉ có thể nhận ra đó là thiên kiếp, nhưng không biết đó rốt cục là thiên kiếp gì.
Vạn vật đất trời này, khi có quá nhiều thứ phá tan giới hạn, đều có thể xuất hiện thiên kiếp.
Trương Bình Lỗ thì không giống như vậy, ông ta đã thực sự viên mãn, mặc dù nói là hiện tại ông ta đang bị thương nặng không thể cứu chữa được, nhưng lực cảm nhận siêu phàm của ông ta vẫn còn, ông ta đã nhận ra rõ ràng, dưới tầng thiên kiếp này có một luồng linh khí của trời đất cuồn cuộn, khổng lồ đang dần ngưng tụ lại.
Luồng linh khí này ông ta chẳng xa lạ gì, bên trong có hơi thở đặc biệt của Trương Dương.
Hơi thở đó, chỉ có đại viên mãn mới nhận ra, lúc này đại viên mãn ở bình nguyên Long gia chỉ có Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư. Họ đều đủ khả năng để khẳng định kiếp vân sinh ra là do Trương Dương, cũng chỉ có Trương Dương mới có thể mang tới kiếp vân này.
Trong phòng ngủ khác của Long gia, Long Phong đang giúp Thích Minh đại sư bố trí ổn thỏa cho Tam Nhãn Thú màu vàng, rồi cùng Thích Minh đại sư trở về đây.
Người nằm bên trong chính là cha anh ta Long Hạo Thiên, lúc ở dưới đất để ngăn Long Giang mà sử dụng Hóa Long Công. Nhưng ai ngờ Long Giang lại sử dụng Thao Thiết đại pháp ma công thất truyền đã lâu, nuốt sống máu thịt của hai cường nhân tứ tầng Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương cưỡng ép nâng cao tu vi của mình, bức ông cụ phải ra tay giết Long Giang, cũng may cứu được cả Long Hạo Thiên.
Ông cụ đã ra tay cắt đứt Hóa Long Công của ông ta, lúc này ngoài việc suy yếu quá độ và tu vi hạ thấp thì Long Hạo Thiên chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là có thể đi lại được.
- Đại sư, đây rốt cuộc là…
Nhưng lúc này lôi vân ngoài cửa sớm đã thu hút sự chú ý của ba người, Long Phong nhìn Thích Minh đại sư đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không kìm nổi hỏi một câu.
- A di đà phật, kiếp vân, đây là kiếp vân.
Thở dài một tiếng thật mạnh, trên mặt Thích Minh đại sư lại tràn đầy vui sướng, mắt ông ta lại ướt, có hai hàng lệ nóng hổi không kìm được chảy dài ra.
- Kiếp vân?
Long Hạo Thiên và Long Phong liếc nhau một cái. Bọn họ nhìn ra mây đen bên ngoài cảm thấy rất áp lực, rất không thoải mái, nhưng cảm giác không biết là cái gì.
Còn Thích Minh đại sư đứng bên cạnh cửa sổ thì không trả lời Long Hạo Thiên và Long Phong mà một mình thầm nói:
- A di đà phật, Trương thí chủ, quả nhiên kỳ tài ngút trời.
Trong tĩnh thất, tất cả phản ứng bên ngoài đều không can hệ gì tới Trương Dương. Hắn đang lẳng lặng đứng đó, đối mặt với lò thuốc ôn hòa.
Ánh mắt Trương Dương vẫn mê man như cũ, hắn vẫn thuộc về hoàn cảnh bàn đào tự sinh trưởng.
Bàn đào trước mặt hắn đã lớn lên sắp chín.
Thời gian hơn mười ngàn năm, bàn đào phải hấp thu vô số năng lượng thiên địa mới có thể chính được, tản ra mùi hương mê người, cho dù Trương Dương biết tất cả đây đều không phải là thật, nhưng vẫn không kìm nổi giơ tay ra nắm lấy.
Trong nháy mắt khi hắn giơ tay ra hướng tới bàn đào, bàn đào này cuối cùng hoàn toàn chín, trực tiếp rơi xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bàn đào chín từ tay Trương Dương rơi xuống không thấy gì nữa.
Cây bàn đào trước mắt Trương Dương cũng hoàn toàn biến mất, ảo ảnh trước mắt cũng biến mất, ánh mắt Trương Dương lại sáng ngời, thấy rõ tất cả trước mặt.
Tĩnh thất, lò thuốc.
Dịch thuốc trong lò thuốc còn đang luyện, khóe miệng Trương Dương lại mỉm cười, hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khoảng không, ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên qua trần nhà tĩnh thất, trực tiếp nhìn hướng tới đám mây đen trên trời.
Hai tay Trương Dương chậm rãi duỗi ra, lò thuốc đang trên tay hắn lúc này lơ lửng trên không trung một cách quỷ dị, cũng không nhúc nhích.
- Cho dù sinh ra từ nhân hay quả rơi tiêu vong, đây cũng đều là biểu hiện giả dối của ngươi, chín chỉ mới là sự bắt đầu của ngươi, cũng là sự bắt đầu của ta.
Đưa hai tay, Trương Dương lẳng lặng nhìn chăm chú vào lò thuốc trước mắt, mỉm cười nói một mình.
Ngẩng đầu, Trương Dương lại nhìn trời.
Bên ngoài tĩnh thất, mây đen trên trời hoàn toàn biến thành màu đen, toàn bộ khoảng không bên trên bình nguyên Long gia một nửa đều là mây đen, người đứng dưới mây đen cho dù tu vi thấp một chút cũng đều không dám nhúc nhích.
Cho dù cao thủ nhị, tam tầng lúc này cũng run như cầy sấy nhìn khoảng không.
Mây đen trên trời khiến họ có cảm giác không thể chống cự, dưới mây đen bọn họ cảm giác như mình rất nhỏ bé.
Cho dù cao thủ tứ tầng cũng lộ vẻ sợ hãi, kiếp vân vẫn chưa hoàn hình đã mang đến cho họ áp lực lớn như vậy, kiếp vân kia một khi thành hình vậy áp lực như nào ai cũng có thể tưởng tượng được.
Trương Đạo Phong lúc này trong lòng lại có chút lo lắng.
Trương Đạo Phong và Trương Vận An đã rời khỏi tĩnh thất, áp lực bên ngoài lớn như vậy khiến họ nhất định phải rời khỏi. Tiếp tục ở lại đó chỉ e áp lực kia sẽ khiến họ hộc máu bạo vong.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Trương Đạo Phong lo lắng, áp lực này quá lớn.
Bên ngoài bình nguyên Long gia, Kiều Dịch Hồng và Diêm Diệp Phi đang không ngừng sắp xếp cho các đệ tử Long gia lui về sau, xung quanh tĩnh thất áp lực lớn như vậy, các đệ tử bình thường của Long gia căn bản không chịu nổi, bọn họ lùi hết mức về phía sau đi ra bên ngoài. Nhưng không quá xa, độ kiếp đối với bất kì ai trong số họ đều là chuyện chưa từng gặp, tận mắt thấy một lần đối với việc tu luyện sau này của họ có trợ giúp rất lớn.
Đừng nói họ, ngay cả Trương Bình Lỗ và Long lão quỷ đã chết cũng chưa từng gặp qua có người độ kiếp.
Điều kiện độ kiếp thật sự quá hà khắc, trừ phi đột phá tới ngũ tầng, nếu không thì không thể đưa tới kiếp vân.
Trương Dương trong tĩnh thất lúc này vẻ mặt rất bình tĩnh.
Kiếp vân bên ngoài vừa xuất hiện, kỳ thật hắn cũng đã biết, chỉ có điều hắn không thể bỏ cho bản đào tự mình sinh sản, quá trình sinh trưởng của bàn đào trong ảo cảnh đối với Trương Dương mà nói như một cái cửa lớn, một cái cửa mở ra hết thảy.
Chính bởi vì cửa lớn này mở ra nên mới đưa tới kiếp vân.
Lò thuốc từ từ trôi lơ lửng, cuối cùng rơi xuống trên bàn.
Quay đầu nhìn lò thuốc trong thoáng chốc, tay phải Trương Dương đột nhiên huy động, một cỗ linh khí màu trắng ngà, mắt thường có thể thấy được bao lấy lò thuốc, từ bên ngoài đã không nhìn thấy bên trong như nào.
- Linh dược bàn đào, mình nhất định sẽ phối thành.
Nắm chặt lòng bàn tay, bóng dáng Trương Dương trực tiếp chớp động, Trương Dương trong tĩnh thất đã hiện ra bên ngoài.
- Thái, thái thượng trưởng lão ra ngoài.
Trên một tòa tháp phía xa, một đệ tử Long gia đột nhiên kêu lên một tiếng, toàn nhà hình tháp này là thành lâu sau khi bị hủy hoại được xây dựng cải tạo lại, vốn là nơi dùng để cảnh giới, là nơi cao nhất của toàn bộ Long gia.
Trong một phòng ngủ của cung điện Long gia, Long Hạo Thiên đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ, giống như không thở nổi, lúc này Thích Minh đại sư khẽ nhíu mày, hô nhẹ một tiếng A Di Đà Phật.
Phòng ngủ dường như có kim quang bao phủ, lúc này vẻ thống khổ của Long Hạo Thiên mới dần dần biến mất, há mồm to thở hổn hển.
Thích Minh đại sư nheo mắt lại, vốn thích cười như Phật Di Lặc, giờ phút này trên mặt cũng hết sức nghiêm trọng.
- Là Dương Dương, là nó sắp độ kiệp, nó sắp độ kiếp rồi, nó có thể hành công sao?
Tay Trương Vận An mất tự nhiên nắm lấy lan can tho dày, cũng may ông ta cũng không dùng sực thật sự, nếu không lan can gỗ này khẳng định đã nát vụn.
- Tin tưởng Dương Dương, Dương Dương nhất định có thể, ta tin Dương Dương nhất định được.
Trương Đạo Phong không kìm nổi nhanh chóng nắm chặt tay, cắn chặt khớp hàm, tuy ngoài miệng ông ta nói tin tưởng Trương Dương, nhưng toàn thân cứng đơ căng thẳng, dường như giờ phút này người độ kiếp không phải cháu ông ta mà chính là ông ta.
ở bên kia, Trương Bình Lỗ lặng lặng ngồi chờ, Khúc Mỹ Lan bên cạnh sắc mặt đã trấng bệch, nhưng cô vẫn gượng đỡ bên người ông cụ.
- Cụ, sư phụ, sư phụ có thể thành công sao?
Khúc Mỹ Lan sắc mặt trắng bệch, qua lời nói của ông cụ cô đã rõ giờ phút này Trương Dương vì đột phá ngũ tầng mà độ kiếp. Nhưng cô cũng không dám tin Trương Dương có thể độ kiếp hay không. Dù sao Trung Quốc này cả trăm năm qua liệu có mấy người độ kiếp thành công?
- Không cần lo lắng, Dương Dương nhất định sẽ độ kiếp thành công.
Trương Bình Lỗ mặt vẫn rạng rỡ như cũ, những lời này vô cùng kiên định.
Ông cụ không giống đám người Trương Đạo Phong, Trương Vận An, Khúc Mỹ Lan. Ông ta rất tin tưởng Trương Dương, thực lực của Trương Dương ông ta là người rõ nhất, hiện tại bên trong toàn bộ giới đại viên mãn, chẳng có mấy người có thể so sánh với hắn.
Mà ngũ tầng độ kiếp cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, ít nhất hiện tại những cao thủ ngũ tầng đều độ kiếp thành công, ông ta tin tưởng Trương Dương cũng nhất định thành công.
Kiếp vân trên trời không ngừng lăn lộn, vào lúc Trương Dương xuất hiện thì càng quay cuồng hơn.
Đám mây đen này phảng phất có linh trí của mình, biết người phía dưới nó là đối thủ lần này của nó, là đối tượng lần này nó phải tiêu diệt, sự xuất hiện và nhiệm vụ của nó lần này cũng chính là để giết người này.
- Ầm ầm
Không trung vang lên một trận nổ, mây đen dày đặc không ngừng nén ép, Trương Dương trên không hoàn toàn bị mây đen che lấp, ánh trăng bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy.
Trương Đạo Phong và Trương Vận An để nhìn rõ hơn trực tiếp trèo lên tòa nhà hình tháp của Long gia, với thị lực của họ, ở trên tháp này đương nhiên có thể nhìn thấy Trương Dương vẫn ở phía dưới kiếp vân.