Mục đích hôm nay của Sở Lưu Nguyệt chính là đem sự xấu xa của Diệp Thị phơi bày ra. Đây mới là bước đầu của sự phản kích, nàng muốn đem thanh danh Diệp Thị hủy hoại hoàn toàn, như vậy thì dù sau này nàng trừng phạt Diệp Thị thì cũng không có ai thương tình cho bà ta.
Sở Lưu Nguyệt cười ôn hòa, cảm nhận được phía trên có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm.
Nàng không khỏi vội liếc mắt nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Lục Hoàng Tử Phượng Trác đang nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia sâu thăm thẳm, khóe môi hắn hơi nhếch lên như thể muốn nói: Ta biết ngay sẽ có chuyện thú vị như vậy.
Da đầu Sở Lưu Nguyệt hơi run lên, nhớ đến lúc thắt cổ trong phủ bị vị Huệ Vương này phát hiện, lại nghĩ đến chuyện hôm nay, xem ra Huệ Vương Gia cũng nhìn thấu được nên mới lộ ra nụ cười kỳ quái như vậy.
Sở Lưu Nguyệt cũng không cho rằng đây là chuyện thú vị gì, đôi đồng tử của nàng chợt trở nên lạnh lẽo, nàng phải làm cho Huệ Vương Gia này mất đi hứng thú với mình mới được.
Ngoại trừ Huệ Vương Gia Phượng Trác, những nam tử xuất chúng có mặt ở đây đều nhìn vào Sở Lưu Nguyệt. Trong đó sắc mặt của Tĩnh Vương Gia lạnh lẽo nhất, hắn vô cùng tức giận, không ngờ tiện nhân Sở Lưu Nguyệt này lại thay đổi, trở nên giỏi khua môi múa mép như vậy. Nàng ta nói như vậy rõ ràng là không để thanh danh của Diệp Phu Nhân vào trong mắt, tâm tư của nữ nhân này thật là độc ác.
Tĩnh Vương Gia nghĩ vậy liền hung hăng trừng mắt nhìn Sở Lưu Nguyệt.
Ngoài Sở Lưu Nguyệt, người khiến người khác chú ý hôm nay chính là Túc Vương Thế Tử, Túc Diệp.
Thế Tử Túc Vương Phủ Túc Diệp có ngũ quan hoàn mỹ, khóe môi luôn tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt phượng hẹp dài thâm trầm thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng mang theo hơi thở âm u, lạnh lẽo, đôi đồng tử đen láy như ngọc thạch, nội liễm mà rực rỡ. Tuy là một người vô cùng xuất chúng nhưng cũng không khó để nhận ra Túc Diệp là một người tâm ngoan thủ lạt, nhưng dù có gian trá xảo quyệt thì vẫn không thể ngăn cản sự ái mộ của người khác đối với hắn, ngược lại có người còn cho rằng nam nhân như vậy mới càng có hương vị.
tâm ngoan thủ lạt: người xảo trá, gian xảo.
Trong yến hội có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi vẫn âm thầm đánh giá hắn, dường như không hề bị danh tiếng không hay của hắn làm ảnh hưởng. Một nam tử xuất sắc như vậy, lại anh tuấn bức người thật sự là khiến người ta hôm mộ, mặc dù không phải Hoàng Tử nhưng ngay cả Hoàng Thượng đều bán cho hắn ba phần mặt mũi. Vì vậy, nếu như được hắn ưa thích thì sẽ một bước lên trời, tương lai sẽ trở thành một Vương Phi cao cao tại thượng.
Tại yến hội này, người muốn gả cho Túc Diệp không thiếu, trong đó có Ngũ Công Chúa thể hiện rất rõ ràng nhất. Nàng ta luôn nhìn chằm chằm Túc Diệp, tùy thời quan sát đường đi nước bước của hắn, tuyệt không cho bất cứ kẻ nào cơ hội đến gần Túc Diệp Thế Tử.
Về phần Túc Diệp, đối với mấy việc này hắn căn bản không có hứng thú.
Hắn chỉ quan tâm đến chuyện mà chính mình cảm thấy hứng thú, tỷ như sự kiện trước mắt này. Khép lại đôi mắt phượng tà mị, bạc môi khẽ cong lên, càng phát ra sự mê hoặc nhưng vẫn mang theo sự lạnh lùng tựa băng giá.
Túc Diệp không nghĩ tới nha đầu này còn có khả năng như vậy, xem ra chính mình đã vô tình tìm được một món đồ chơi vừa ý, nhưng mà tốt nhất nàng đừng làm cho hắn chán ghét nhanh quá. Nếu ngày trước nàng đã có lá gan khiêu khích hắn thì hắn sẽ hồi báo gấp nhiều lần, phải khiến cho nàng hiểu được lời nào nên nói còn lời nào thì không.
Vũ Ninh Hầu Phủ Thế Tử Yến Tranh ngồi gần Túc Diệp chợt mỉm cười, vẻ mặt đường hoàng quang minh chính đại hướng đến Thái Hậu nương nương nói:
- Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, hôm nay là ngày đại hỉ, hay là đừng nhắc đến những chuyện không vui này nữa, thần đói bụng, sắp chết đói rồi.
Yến Tranh náo loạn, lấy lý do đói bụng muốn bắt đầu yến hội.
Vẫn ngồi ngay ngắn phía dưới, Phu Nhân Vũ Ninh Hầu Phủ, mẫu thân của Yến Tranh không nhịn được đỏ mặt, hung hăng trợn mắt nhìn nhi tử một cái, đúng là đứa con chỉ biết gây sự, thật không thể làm người khác bớt lo một chút a.
Cũng may Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đã quen với ngôn hành cử chỉ của hắn nên cũng không trách cứ hắn mà chỉ quay ra nhìn Yến Tranh gật đầu một cái.
ngôn hành cử chỉ: lời nói, cử chỉ.
Nhưng Thái Hậu vẫn không nói gì, lúc này Túc Diệp ngồi bên cạnh bà lại mở miệng, giọng nói vẫn mang theo vài phần lạnh lùng như trước:
- Bất kính không phải việc nhỏ, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Như vậy đi, hãy để cho vị Nhị tiểu thư Sở Phủ này vì Thái Hậu nương nương mà biểu diễn một tiết mục trợ hứng.
Túc Diệp nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Thái Hậu nương nương, thanh âm không tự giác trở nên mềm mỏng:
- Hoàng cô cô có thể đồng ý với đề nghị của Diệp Nhi không?
Thái Hậu nghe xong lời của Túc Diệp liền cười gật đầu:
- Được, tốt lắm.
Thái Hậu vỗ vỗ tay Túc Diệp sau đó nhìn về phía những người của Sở Phủ phía dưới, lạnh lùng nói:
- Đứng lên đi, hôm nay chính là ngày vui, Ai Gia không muốn làm hỏng tâm tình, nhưng chuyện của Sở Phủ tốt nhất là nên chỉnh đốn lại. Về phần Sở Lưu Nguyệt bất kính, hãy làm như lời Diệp Nhi, để cho nàng biểu diễn một tiết mục trợ hứng cho Ai Gia.
Thái Hậu nói xong liền phất phất tay, những người của Sở Phủ đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, đứng lên. Vừa đứng lên, chân Tần Thị như nhũn ra, người nghiêng ngả, Sở Tiêm Tiêm vội vàng đỡ mẫu thân của mình, về phần Diệp Thị, bà ta cố gắng tự mình đứng dậy, lùi xuống một bên. Nhưng mà, chỉ cần là chỗ người Sở Phủ lui xuống, những quý Phu Nhân bên cạnh đều bất giác lùi lại tránh ra xa một chút, trong mắt họ tràn đầy khinh thường. Diệp Thị biết rõ thanh danh thiện lương từ mẫu của mình bao năm nay vất vả xây dựng chỉ sợ đã mất hết, nghĩ đến đây trong mắt lại lóe lên tia ngoan độc liếc nhìn Sở Lưu Nguyệt.
Ngược lại, Sở Lưu Nguyệt vẫn thản nhiên như cũ, nàng không vì y phục trên người mình mà cảm thấy hổ thẹn, cũng không có bất kỳ bất an gì chỉ thong thả đi theo sau Diệp Thị tới chỗ ngồi của Sở Quốc Công Phủ.
Sở Lưu Nguyệt cũng là người của Sở Phủ, hơn nữa còn là đích nữ nên tất nhiên nàng cũng được sắp xếp chỗ ngồi.
Hoàng Thượng ngồi phía trên phất tay ra lệnh một tiếng, cuối cùng yến hội cũng bắt đầu, sau một thời gian xử lý chuyện của Sở Gia, tất cả mọi người đều đã đói bụng.
Sau khi Hoàng Thượng ra lệnh, tất cả mọi người đều ngồi xuống, sau đó khai yến. Trên yến tiệc, vừa ăn mỹ vị vừa thưởng thức ca múa, không khí lại trở nên náo nhiệt, tựa hồ việc lúc trước chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi.
Sau khi ca múa biểu diễn xong liền đến phiên mọi người dâng lễ vật chúc mừng Thái Hậu.
Đầu tiên là Hoàng Thượng tặng lễ, tiếp theo tất nhiên là Cung Phi trong Hậu Cung và Hoàng Tử Hoàng Thất, về phần những người khác chỉ ở bên dưới phụ họa.
Chỗ ngồi của Sở Lưu Nguyệt là ở phía dưới Sở Tiêm Tiêm, lúc này lực chú ý của mọi người đều dồn hết lên phía trên, không có người chú ý đến người Sở Gia. Sở Tiêm Tiêm quay lại nhìn Sở Lưu Nguyệt, thấy Sở Lưu Nguyệt ăn uống say sưa, vẻ mặt hưởng thụ, khi ăn còn rất vui vẻ, đuôi mắt hơi nhếch lên, một bộ dáng như thể ăn được mỹ vị nhân gian. Cảnh này khiến Sở Tiêm Tiêm hận không thể giơ tay tát một cái, chụp chết nữ nhân này.
Nàng ta chẳng lẽ không phát hiện mẫu thân của nàng cùng Tam Thẩm ăn không vô sao? Ngược lại nàng ta thì tốt rồi, gây ra chuyện như vậy vậy mà vẫn an nhàn sung sướng hưởng thụ món ăn ngon, thật sự là đáng hận.
Sở Tiêm Tiêm thật sự là không nhịn được, nàng đè thấp thanh âm hừ lạnh với Sở Lưu Nguyệt:
- Ngươi vẫn có thể nuốt trôi?
Sở Lưu Nguyệt mở to mắt, vui vẻ nhìn qua Sở Tiêm Tiêm:
- Đại tỷ tỷ ăn không vô sao? Ân, cũng đúng, bình thường Đại tỷ tỷ được ăn nhiều thứ ngon nên bây giờ có chút mập, cả cằm cũng xuất hiện hai ngấn rồi, mắt thì sắp híp lại thành một đường nhỏ, như vậy thật không hay a. Tỷ xem đi, trong yến hội này, những công tử, tiểu thư quyền quý chẳng mấy ai nhìn như tỷ. Nhưng tỷ xem ta, ta gầy như vậy tất nhiên cần tẩm bổ cho tốt, khó có được cơ hội tiến Cung một lần, tất nhiên phải hưởng thụ rồi.
Lời nói của Sở Lưu Nguyệt rất độc, thoáng cái sắc mặt Sở Tiêm Tiêm đã trở nên khó coi, nàng ta đưa tay sờ mặt cùng cằm mình. Gần đây nàng cũng phát hiện mình có chút mập lên, vốn đã không phải người có ngoại hình xuất sắc, bây giờ mập lên càng khó hấp dẫn sự chú ý của người khác. Sở Tiêm Tiêm quyết định sau này phải ăn ít đi, gầy xuống rồi nói sau.
Về phần Sở Lưu Nguyệt, trước mắt là rượu ngon mỹ thực làm sao nàng có thể không vui vẻ cho được? Nhiệm vụ trước mắt của nàng chính là làm cho mình được ăn ngon, đem mình nuôi thành một mỹ nhân tuyệt sắc, đến lúc đó sẽ để cho những người chê nàng xấu nhìn xem, nàng xấu ở chỗ nào? Còn nữa, có thể chứng kiến Sở Tiêm Tiêm cùng Tần Thị, Diệp Thị tức giận đến xanh mặt, nàng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Chỉ là Diệp Thị đã nổi lên sát tâm đối với nàng, nhưng Sở Lưu Nguyệt nàng cũng không sợ bà ta, sớm muộn gì hai người cũng phải đối đầu trực diện, còn chưa biết hươu chết về tay ai đâu.
Sở Tiêm Tiêm từ trong kích động tỉnh táo lại, nàng ta nhìn Sở Lưu Nguyệt chằm chằm, sau đó lại thẫn thờ.
Nhớ lại Sở Lưu Nguyệt trước kia, lại nhìn Sở Lưu Nguyệt hiện tại, Sở Tiêm Tiêm không nhịn được hoài nghi mở miệng:
- Sở Lưu Nguyệt, có phải ngươi bị quỷ nhập vào người rồi không?
Ánh mắt Sở Lưu Nguyệt chợt lóe, khóe môi vẽ lên một đường cong yêu tà, hướng đến Sở Tiêm Tiêm cười hết sức mập mờ:
- Đại tỷ tỷ ngươi nói xem?
Nàng hỏi một câu liền nhìn thấy sắc mặt Sở Tiêm Tiêm trắng bệch như tờ giấy, xem ra nàng ta thật sự coi nàng là quỷ rồi. Sở Lưu Nguyệt cảm thấy vô cùng thú vị, nhanh chóng mở miệng:
- Đại tỷ tỷ, buổi tối hôm nay đừng khóa cửa, ta sẽ tới tìm tỷ.
Nàng dùng ngữ khí lạnh như băng nói ra, Sở Tiêm Tiêm sợ tới mức tay đều run lên, liên tục lắc đầu:
- Không, ngươi đừng tìm ta.