Bạch Thiên Hoan từng chữa trị cho đủ loại người, những hình ảnh vô cùng thê thảm nàng đều đã thấy qua nên từ lâu đã hình thành tính cách gặp nguy không sợ nhưng vẫn không khỏi bị hình ảnh trước mắt khiến cho kinh hãi.
Một người đang sống sờ sờ cứ như vậy bị một kiếm chém thành hai khúc, một màn máu chảy đầm đìa kia sao có thể khiến người ta nhìn mà không kinh hãi chứ.
Nàng còn đang ngẩn người thì Hạng Nguyên Hoán lại một kiếm nữa giết chết kẻ sắp ám sát Ngưu Quang.
May mà hắn kịp thời chạy đến, lúc nãy hình ảnh Bạch Thiên Hoan sắp bị đâm dọa cho trái tim hắn suýt chút nữa ngừng đập.
- Chủ tử!
Ngưu Quang quay đầu lại thấy Hạng Nguyên Hoán thì vừa mừng vừa sợ.
Hạng Nguyên Hoán không quay đầu lại, hai mắt quét về đám người phía trước.
- Không sao chứ?
- Thuộc hạ và đại tiểu thư đều không sao.
Ngưu Quang vội đáp, hắn hơi lo lắng nhìn Hạng Nguyên Hoán, vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán hiện giờ rất dọa người.
Hạng Nguyên Hoán đột nhiên xuất hiện, một kiếm chém người ta làm hai khiến những ‘du côn’ kia chịu đả kích không nhỏ.
Chúng theo bản năng muốn chạy trốn nhưng giữa ánh đao bóng kiếm lóe lên, chúng chỉ có thể thấy thân thể của mình bị chém thành hai nửa, đôi mắt cách mặt đất ngày càng gần.
Không lâu sau, máu tươi của những tên ‘du côn’ kia đã thấm đỏ khắp mặt đất.
Khi trở lại bên Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán đã khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ bình thường, khiến người ta như có ảo giác rằng người lúc nãy không phải Hạng Nguyên Hoán, nhưng………người vừa giết tất cả bọn ‘du côn’ kia xác thực là Hạng Nguyên Hoán không thể nghi ngờ.
- Ngưu Quang, tìm người xử lý sạch sẽ toàn bộ thi thể ở đây!
- Dạ!
Đợi Ngưu Quang đi rồi, Hạng Nguyên Hoán cười hì hì quay đầu lại, vừa định nói gì đó với Bạch Thiên Hoan thì bỗng nhiên cảm giác được hai luồng ánh sáng bạc lóe lên trong không khí, Hạng Nguyên Hoán lập tức ôm lấy Bạch Thiên Hoan vọt sang một bên, thế nhưng, tốc độ của ám khí kia cực nhanh mà động tác của hắn lại hơi chậm hơn một tí nên bị một ám khí trong đó đâm vào cánh tay.
Ám khí xẹt qua bên má, Bạch Thiên Hoan có thể cảm giác được hơi lạnh của nó, nhờ có Hạng Nguyên Hoán bảo vệ trong lòng nên nàng vẫn bình an vô sự.
Khi ánh mắt nàng lướt qua ánh sáng xanh mờ mờ trên ám khí, đôi con ngươi nàng bỗng nhíu chặt.
Trên ám khí kia có độc!
Lúc đối phương lại chuẩn bị phóng ám khí tiếp, Hạng Nguyên Hoán đã nhanh chóng nhổ ám khí trên tay phóng ngược trở về, cùng với một tiếng kêu rên, có người từ nóc nhà đối diện rơi xuống.
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan vừa rời khỏi nơi gần phòng nhỏ kia thì quan sai mà Ngưu Quang dẫn dắt đã đến, Ngưu Quang vừa nhìn liền thấy vết máu trên cánh tay Hạng Nguyên Hoán.
- Chủ tử, ngài bị thương sao?
Bạch Thiên Hoan lúc này mới chợt nhớ tới, lúc nãy khi Hạng Nguyên Hoán che chở mình tránh ám khí, rõ ràng là có hai ám khí nhưng trên tường chỉ có một, vậy cái còn lại chính là………..
Bạch Thiên Hoan sờ thấy vết máu dinh dính trên tay Hạng Nguyên Hoán thì trái tim đột nhiên đập dữ dội.
- Không đáng ngại.
Hạng Nguyên Hoán hời hợt trả lời một câu, không hề xem vết thương kia là chuyện gì to tát.
Nàng không nói lời nào kéo tay trái của Hạng Nguyên Hoán qua, vừa mới chuẩn bị thăm dò mạch đập của hắn thì hắn tốc độ nhanh hơn, cầm ngược lại tay nàng.
- Hiếm khi Hoan muội muội chủ động như vậy, nếu nàng muốn tiến thêm một bước, ta cũng không để ý đâu.
Hạng Nguyên Hoán pha trò chớp chớp mắt với nàng.
- ……….
Lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trạng đùa giỡn.
Đẩy tay hắn ra, nàng thăm dò mạch đập của hắn, vừa chạm đến mạch thì thân thể hắn đột nhiên ngã nhào về phía nàng, tâm của nàng lộp bộp rơi xuống, ôm hắn vào lòng.
Trước khi hôn mê, hắn ôm chặt eo nàng, lẩm bẩm đùa cợt bên tai nàng:
- Hoan muội muội, nàng nhanh như vậy đã học được yêu thương nhung nhớ rồi!