- Dĩ nhiên là lo lắng!
Giọng điệu Bạch Thiên Hoan chính là hiển nhiên phải vậy.
Đôi mắt Hạng Nguyên Hoán sáng ngời.
- Thật không? Nàng thật sự lo lắng cho ta?
- Dĩ nhiên!
Bạch Thiên Hoan dường như không nhận ra vẻ mặt của hắn, vẫn nghiêm túc giải thích:
- Ngươi là thế tử gia Hạng thân vương phủ, lục hoàng tử mượn cớ để trừ khử ta, nếu lần này ngươi thật sự chết thì lục hoàng tử không phải có thể đem cái chết của ngươi danh chính ngôn thuận đổ lên đầu ta sao?
- ………..
Trong mắt Hạng Nguyên Hoán rõ ràng là thất vọng, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên u ám:
- Chỉ là như vậy sao?
- Ờ, còn nữa………
- Còn nữa?
Ánh sáng trong mắt Hạng Nguyên Hoán càng nhiều hơn, hắn biết Hoan muội muội của hắn sẽ không khiến hắn thất vọng mà.
- Lần trước chúng ta đánh cược, ngươi còn nợ ta mười vạn lượng vàng, nếu ngươi chết rồi, ta đi đòi ai đây?
Bạch Thiên Hoan nghiêm túc đón ánh mắt hắn:
- Lần sau nếu lại đi mạo hiểm gì đó thì xin phiền thế tử gia đem mười vạn lượng vàng trả cho ta trước đã!
- ……….
Tâm Hạng Nguyên Hoán lạnh một mạch đến đáy.
Vương Toàn và Ngưu Quang bên cạnh khóe miệng đồng thời co quắp, biểu cảm của Hạng Nguyên Hoán thoạt nhìn không khác gì ngày thường, nhưng bọn họ đều có thể nhìn ra trên người hắn đang dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Có thể khơi lên lửa giận của Hạng Nguyên Hoán mà vẫn bình an vô sự, hiện nay chỉ có một mình Bạch Thiên Hoan.
Có thể khiến Hạng Nguyên Hoán bị lép vế mà vẫn bình an vô sự, cũng chỉ có một mình Bạch Thiên Hoan.
Trước kia họ thường bị Hạng Nguyên Hoán ức hiếp, bây giờ thấy bộ dạng giận mà không dám phát tác của hắn thì quả là thống khoái, nhưng………nghĩ đến loại tình huống này về sau sẽ thường tái diễn, người làm thuộc hạ như họ sẽ gặp họa rồi.
Không ai phát hiện Bạch Thiên Hoan thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có những chuyện, là bí mật không thể nói.
Trong thời gian Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán mất tích, Hạng thân vương phủ và Thượng thư phủ đã loạn cả lên.
Quan sai và Ngự lâm quân lục soát quanh Thượng thư phủ một vòng, Hạng Hân Lạc phẫn nộ theo sau đến Thượng thư phủ gây rối một trận, trong Thượng thư phủ hỗn loạn, hơn phân nửa gia đinh và nha hoàn chạy ra phủ lánh nạn, đến nỗi bữa tối không có ai chuẩn bị.
Ở Hạng thân vương phủ, vương phi vì quá đau lòng và lo lắng mà ngã bệnh, tiếng rống của Hạng thân vương vang vọng khắp phủ, hầu như tất cả mọi người đều được phái ra ngoài tìm Hạng Nguyên Hoán.
Bởi vì chuyện của Hạng thân vương phủ và Thượng thư phủ mà ngoài kinh thành ba dặm một căn trạch viện trong một đêm hóa thành tro bụi không người nào hỏi đến.
Khu phế tích của biệt uyển bị thiêu hủy ở thành Bắc.
Giữa đêm, nửa vầng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng không mờ không tỏ, vừa vặn có thể khiến người ta nhìn rõ toàn cảnh đống đổ nát.
Sau khi biết biệt uyển ở thành Bắc bị thiêu hủy mà không ai thoát được, Hạ Ất Thần liền suốt đêm chạy tới.
Trong căn viện đã biến thành tro bụi, khắp nơi nồng nặc mùi lửa cháy kèm theo tiếng những đốm lửa nhỏ lốp bốp và tiếng đồ vật rơi xuống đúng như tâm tình hiện giờ của Hạ Ất Thần.
Đây chính là cứ điểm huấn luyện tử sĩ lớn nhất của hắn.
Bây giờ nơi này đã thành một đống hỗn độn, hắn tốn nhiều tâm huyết như vậy nhưng lại tiêu tan bởi một mồi lửa, dưới bầu trời đêm, con ngươi của hắn hằn đỏ những tơ máu.
Một gã thủ hạ run rẩy đến gần hắn.
Khóe môi Hạ Ất Thần run run, rít ra năm chữ từ kẽ răng:
- Có ai chạy thoát không?
- Không……..không có………..
Biệt uyển ở thành Bắc là nơi được thiết kế đặc biệt, cho dù gặp phải tai nạn trời long đất lở gì cũng sẽ không sụp đổ trong một đêm, trừ phi……….có người cố ý giở trò.
- Có tra được ai khả nghi không?
- Có……..có……….có người……….thấy thế tử……….thế tử gia Hạng thân vương phủ hình như đã tới.
Hạ Ất Thần híp mắt đầy nguy hiểm.
Hắn ta vậy mà vẫn còn sống.
Chuyện thông đồng với địch phản quốc gần đây chưa có tiến triển gì mới, phụ hoàng đã mặt rồng không vui rồi, nghĩ đến đây, con ngươi Hạ Ất Thần lóe lên vẻ mưu mô.