Bạch Thiên Hoan nghiêng đầu nhìn gò má đẹp đẽ của hắn:
- Chúng ta sắp thành thân bao giờ?
Hạng Nguyên Hoán cười mang ý hờn dỗi với nàng, vẻ mặt vẫn như thường, nhắc nhở nàng từng chữ một:
- Hai chúng ta là quan hệ ở cùng nhau, huống hồ………nói thế có thể tránh được chút phiền phức, không phải sao?
Lúc nói chuyện, cằm Hạng Nguyên Hoán cố tình nhếch nhếch về phía Ngụy Tử Phong.
- ………..
Rõ ràng là hắn cố ý, nàng ngoài cười trong không cười hạ giọng:
- So với người khác, ta cảm thấy………..ngươi càng nguy hiểm hơn.
Hạng Nguyên Hoán ngay trước mặt mọi người thân thiết khẽ vuốt sống mũi Bạch Thiên Hoan, mọi người thấy chỉ cho rằng bọn họ đang tình nồng ý mật nhưng điều này càng khiến cho lửa giận trong mắt Ngụy Tử Phong mạnh mẽ hơn.
- Nếu Hoan muội muội muốn quay lại với Phong Tử thì đơn giản thôi, hiện tại ta có thể…………
Hắn dí dỏm chớp chớp mắt với nàng.
Tay Bạch Thiên Hoan âm thầm di chuyển, một cây ngân châm liền chống bên hông Hạng Nguyên Hoán.
- Quản tốt miệng của ngươi, nếu không, ta sợ ta sẽ không cẩn thận mà đâm thủng da ngươi.
- Hoan muội muội, ngàn vạn lần đừng kích động, thả lỏng nào.
Hạng Nguyên Hoán cười đùa vỗ nhẹ vai Bạch Thiên Hoan.
- Được rồi, hai người các ngươi cũng kiềm chế chút đi, những việc khác đợi sau khi về phòng thì tiếp tục, bổn cung sẽ không quấy rầy các ngươi.
Hạ Ất Hiên mỉm cười bảo Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán ngồi xuống.
Hạng Nguyên Hoán cố ý ngồi giữa Bạch Thiên Hoan và Ngụy Tử Phong, sắc mặt Ngụy Tử Phong từ đầu tới cuối đều chưa từng vui vẻ.
- Người đâu, Bạch cô nương và Nguyên Hoán đều tới rồi, lập tức mang thức ăn lên.
Hạ Ất Hiên lại dặn dò.
Trong bữa ăn, thái độ Ngụy Tử Phong đột nhiên trở lại bình thường, hắn liên tiếp mời rượu Hạng Nguyên Hoán, mà Hạng Nguyên Hoán cũng không hề cự tuyệt, uống hết toàn bộ.
Sau nửa canh giờ, Hạng Nguyên Hoán đã có bảy phần men say, gục ở trên bàn không ngừng đòi uống rượu.
Lúc này, Bạch Thiên Hoan trước giờ tính cảnh giác rất cao nghe được trên nóc tửu lâu có rất nhiều tiếng bước chân hỗn độn, nàng nghe được những tiếng bước chân kia đều của người đã được qua huấn luyện.
Cùng lúc đó, có người trực tiếp mở cửa nhã gian đi vào.
- Thái tử hoàng huynh, ta tới muộn!
Là giọng điệu nham hiểm mà tự tin của Hạ Ất Thần, hắn sau khi vào thấy Hạng Nguyên Hoán say đến bảy phần thì tỏ vẻ hài lòng.
- Lục đệ, đệ mới tới, phải tự phạt ba ly!
Hạ Ất Hiên cũng có ba phần men say nhấc bầu rượu lên muốn rót cho Hạ Ất Thần.
Hạ Ất Thần đưa tay ngăn Hạ Ất Hiên lại.
- Thái tử hoàng huynh, chuyện uống rượu tạm thời không cần gấp, lục đệ có chuyện muốn bẩm với thái tử hoàng huynh, xin thái tử hoàng huynh định đoạt.
- Hở? Chuyện gì?
Hạ Ất Thần liếc Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan, âm trầm cười lạnh lùng, rồi lập tức chắp tay về phía Hạ Ất Thần nói:
- Là chuyện Thượng thư phủ và Hạng thân vương phủ cấu kết với địch quốc.
- Lời này là thật sao?
Bạch Thiên Hoan ở một bên lặng lẽ nhìn Hạ Ất Thần tự biên tự diễn.
- Dạ phải, lục đệ ở đây có đủ cả nhân chứng vật chứng.
- Dẫn nhân chứng lên đây.
- Dạ!
Không lâu sau, một nam tử nhỏ gầy bị dẫn vào, hơn nữa………..trên người còn mặc y phục của sai vặt trong Thượng thư phủ.
- Đây là hạ nhân của Thượng thư phủ.
Hạ Ất Thần có tính toán sẵn liếc xéo gã sai vặt trên mặt đất:
- Nói với thái tử điện hạ tất cả những gì ngươi biết.
- Bẩm thái tử điện hạ.
Nam tử kia co người lại trên mặt đất, giọng nói vì căng thẳng mà run rẩy:
- Tiểu nhân………..từ nửa tháng trước vẫn luôn thay đại tiểu thư và thế tử gia thông truyền tin tức cho địch quốc, ý……….ý đồ mưu hại Hoàng thượng đương triều và………và thái tử!
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên bị một thanh kiếm xuyên qua tim, mọi người có mặt đều kinh ngạc trước một màn này.
Hạng Nguyên Hoán lảo đảo nhổ thanh kiếm đó ra vứt trên mặt đất, buồn bực kêu to:
- Ồn muốn chết!
Bạch Thiên Hoan xoa trán.
Đã nói Hạng Nguyên Hoán là điềm xấu trong đời nàng mà.