Cực ít khi thân cận như vậy với nam tử, hơn nữa……..còn là tư thế ám muội này, Bạch Thiên Hoan chỉ cảm thấy trái tim đập dữ dội, nàng rất nỗ lực mới có thể khống chế chính mình không để hắn phát hiện sự hoảng hốt của nàng.
Lời Hạng Nguyên Hoán vừa dứt, Bạch Thiên Hoan liền lấy trong ống tay áo ra một cây ngân châm đặt ngay thắt lưng hắn, nghiêm túc cảnh cáo:
- Nếu thế tử gia không sợ chết thì cứ tiếp tục.
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, chẳng lẽ Hoan muội muội chưa từng nghe qua những lời này sao?
Hạng Nguyên Hoán thấy sự tức giận trong mắt nàng thì chóp mũi chuyển đến bên cổ nàng, rất thơm………….rất giống với nữ nhân đêm đó.
Đêm đó, thứ thôi thúc hắn là thuốc, nhưng thứ khiến hắn mê say lại là mùi thơm trên người nàng.
Nếu không phải hiện tại thời cơ không thích hợp, hắn thật rất muốn chiếm trọn nàng.
- Họ Hạng, ngươi……….
- Suỵt~~~
Hơi thở của Hạng Nguyên Hoán lơ lửng bên tai nàng, hắn nhỏ giọng nhắc nhở nàng:
- Người của thái tử đang ở bên ngoài, nàng bây giờ nếu đẩy ta ra thì sẽ bị phát hiện đó!
Qua nhắc nhở của Hạng Nguyên Hoán, Bạch Thiên Hoan cẩn thận phân biệt thì quả nhiên phát hiện ngoài phòng có tiếng vang rất nhỏ, có người đang rình xem trong phòng.
Bạch Thiên Hoan trừng hắn:
- Vừa khéo, mượn lần này cho thái tử điện hạ biết, hai chúng ta quan hệ gì cũng không có, tiện thể trả lại trong sạch cho ta.
- Nàng cần phải hiểu rõ.
Hạng Nguyên Hoán cười gằn từng chữ nhắc nhở nàng:
- Thái tử điện hạ là người vô cùng đa nghi, nếu phát hiện hai chúng ta lừa hắn thì Hạng thân vương phủ của ta hắn không động đến được nhưng e là Thượng thư phủ của nàng………
Hắn đang uy hiếp nàng.
- Ngươi cho rằng ta sẽ……..
Không đợi Bạch Thiên Hoan nói xong, Hạng Nguyên Hoán đã nhẹ nhàng quăng ra một câu:
- Nàng cho rằng lúc nãy ta tại sao có thể khiến thái tử điện hạ bỗng dưng thả chúng ta?
Cũng chính là nói trước đó hắn cố ý giả vờ say.
- Tại sao?
- Bởi vì phong thư ta đưa cho thái tử điện hạ kia chỉ có một câu.
- Câu gì?
- Phía trên chỉ viết: địa chỉ cứ điểm tử sĩ của lục hoàng tử ở trong thư.
Tử sĩ là đại kỵ của hoàng gia, khó trách Hạ Ất Hiên lại đột nhiên thay đổi ý muốn mà thả nàng và Hạng Nguyên Hoán, Hạ Ất Hiên tuy không thông minh nhưng cũng biết rõ lợi và hại trong đó.
Hạng thân vương phủ vốn bất hòa với lục hoàng tử, có Hạng thân vương phủ thì còn có thể kiềm chế lục hoàng tử, giết Hạng Nguyên Hoán đồng nghĩa với đắc tội Hạng thân vương phủ, hắn sẽ bị lục hoàng tử, Cung thân vương phủ và Hạng thân vương phủ ba mặt giáp công, trở nên bị cô lập, hắn còn chưa có ngốc như vậy.
- Lục hoàng tử được thái tử điện hạ tin tưởng nhiều năm như vậy, hắn ta sẽ dễ dàng để thái tử nghi ngờ sao?
Hạng Nguyên Hoán cười nhướng mi, ngón tay xẹt qua chân mày xinh đẹp của nàng.
- Hoan muội muội của ta, sáng mai còn một màn kịch hay nữa, nàng đừng vội, dục tốc bất đạt.
Nàng không vui đánh vào ngón tay của hắn.
- Đừng thừa nước đục thả câu, ngày mai ngươi có kế hoạch gì?
Hơi thở Hạng Nguyên Hoán gần nàng hơn mấy phần, hai mắt hiện lên ánh lửa, nụ cười không đứng đắn pha chút nguy hiểm:
- Nếu Hoan muội muội hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết.