Ngọn lửa trên đế cắm nến nghịch ngợm nhảy múa, ánh sáng trên mặt nàng lúc sáng lúc tối khiến giấc ngủ của nàng không quá an ổn.
Chân mày Hạng Nguyên Hoán cau lại, hắn vung tay lên, ánh nến lập tức vụt tắt, cả gian phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, rắc xuống ánh sáng bạc tựa như trải một tấm thảm bạc trên mặt đất.
Đôi mắt hắn sắc bén như chim ưng, cho dù trong đêm tối vẫn có thể nhìn mọi thứ trong phòng rất rõ ràng.
Đứng bên giường, nhìn dung nhan Bạch Thiên Hoan lúc ngủ an tĩnh như trẻ con, ngón tay hắn khẽ mơn trớn cánh môi, nơi đó dường như còn sót lại nhiệt độ và cảm xúc mềm mại của nàng.
Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng khiến trái tim hắn thật lâu không thể đập lại bình thường, đến mức hắn không thể nào ngủ được, mà kẻ đầu sỏ là tiểu nữ nhân đang vui vẻ đánh cờ với Chu công kia.
Lúc trước, hắn chỉ cảm thấy nàng là người thích hợp với hắn nhưng hiện tại hắn phát hiện………..hắn đối với nàng đã không chỉ là thưởng thức.
Quy định cược tâm, cược là tâm của nàng nhưng người mất tâm trước hình như lại là hắn.
Bạch Thiên Hoan trong giấc mộng dường như trở lại trên biển trước khi chết, vì đạt được cách điều chế phương thuốc khiến người sắp chết hồi quang phản chiếu trong một giờ trên tay cô mà gián điệp địch quốc đã trói em gái cô trên mũi tàu để uy hiếp cô.
Loại thuốc này trừ phi là khoét tim, chặt đầu, nếu không sẽ không chết, nếu cô giao cách điều chế này ra thì khi hai nước khai chiến, nước địch chắc chắn sẽ chiếm ưu thế.
Để tránh làm nhiều người chết hơn, cô đã trơ mắt nhìn em gái mình bị đẩy vào trong biển, chính cô cũng mang theo cách điều chế ấy mà chìm vào biển cả.
Chuyện lúc trước lại hiện ra trước mắt, nhìn em gái yêu thương bị trói ở đầu tàu, tâm trạng cô như sụp đổ.
- Thả em gái tôi ra, các người không được đụng vào nó, các người muốn cách điều chế phương thuốc kia, tôi sẽ cho các người, xin các người thả em gái tôi ra.
Cô la khản cả giọng nhưng vẫn trơ mắt nhìn em gái mình bị đẩy vào trong biển cả mênh mông.
- Muội muội, xin lỗi, là tỷ tỷ không tốt, xin lỗi ~~~ xin lỗi ~~~
Trong phòng tối om, tiếng Bạch Thiên Hoan nói mớ khóc lóc kể lể nghe rất rõ ràng.
Vén màn lụa lên, Hạng Nguyên Hoán vỗ nhẹ hai má Bạch Thiên Hoan.
- Hoan muội muội, nàng sao vậy? Mau tỉnh lại, ta là……….
Lòng bàn tay ẩm ướt khiến hắn kinh ngạc, là nước mắt.
- Muội muội, xin lỗi, muội muội, xin lỗi ~~~
Bạch Thiên Hoan khóc, không ngừng lặp lại những lời này.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi vào đầu ngón tay, tay Hạng Nguyên Hoán như bị bỏng, đồng thời cũng bỏng cả tâm hắn, khiến trong lòng hắn đau.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Bạch Thiên Hoan lộ ra mặt yếu đuối trước mắt hắn, và cả………nước mắt của nàng.
Chưa bao giờ an ủi nữ tử, Hạng Nguyên Hoán không biết an ủi nàng thế nào, cuối cùng hắn chỉ có thể đau lòng ôm nàng vào ngực, vỗ nhẹ bờ vai của nàng.
Trong cái ôm của Hạng Nguyên Hoán, tất cả cơn ác mộng đều tan biến, Bạch Thiên Hoan như kỳ tích mà an tĩnh lại, theo bản năng dán chặt hơn vào ngực hắn, cảm giác nơi đó chính là bến cảng an toàn.
Hạng Nguyên Hoán vừa đau lòng vừa buồn cười nhìn tiểu nữ nhân trong ngực, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.
- Hoan muội muội, bản lĩnh yêu thương nhung nhớ của nàng càng lúc càng cao minh đó.