Rõ ràng là Hạng Nguyên Hoán cố ý dọa người, hắn sớm đã để lại hình tượng xấu xa trong cảm nhận của nàng, đối với việc này, Bạch Thiên Hoan từ lâu đã nhìn quen.
Dùng xong bữa sáng được dọn lên một lần nữa, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan rời khỏi tửu lâu, dự định đi dạo trên đường một chút.
Vừa ra khỏi tửu lâu thì có một người xông tới, chưa kịp nhìn rõ mặt đã trực tiếp vung roi vào mặt Bạch Thiên Hoan.
Hạng Nguyên Hoán nhanh tay hơn bắt được roi trong tay Hạng Hân Lạc, dễ dàng ngăn cản nàng ấy.
- Muội muội, muội đang làm gì?
Hạng Nguyên Hoán mặt không biểu cảm nhìn dáng vẻ tức giận của Hạng Hân Lạc, giọng nói hơi cao lên mấy phần:
- Muội có biết lúc nãy làm như vậy sẽ khiến người ta bị thương không?
Hạng Hân Lạc dùng sức giật roi lại nhưng roi đã bị Hạng Nguyên Hoán nắm chặt, nàng ấy không thể nào kéo lại, sợ quá dùng sức thì xước trên roi sẽ làm bị thương Hạng Nguyên Hoán nên đành thôi.
Đối mặt với trách mắng của Hạng Nguyên Hoán, Hạng Hân Lạc cảm thấy rất tổn thương.
- Ca ca, huynh vì nữ nhân kia mà hung dữ với muội!
Hạng Hân Lạc phẫn nộ, cơn giận bốc lên đỉnh đầu, hổn hển chỉ vào Bạch Thiên Hoan:
- Hồ ly tinh ngươi rốt cục đã dùng yêu thuật gì mê hoặc ca ca ta?
Hạng Nguyên Hoán khẽ nhíu mày.
Muội muội này từ nhỏ được hắn chiều hư, cho tới bây giờ muội ấy luôn bám dính theo hắn, hắn vẫn cảm thấy không sao cả, nhưng…………hiện tại muội ấy hơi quá đáng rồi.
- Nàng ấy không phải hồ ly tinh gì cả mà là đại tẩu tương lai của muội!
Trước đây Hạng Nguyên Hoán cũng nói những lời này nhưng nàng chỉ xem như hắn đang đùa nhưng bây giờ hắn lại nói nữa, đủ thấy là hắn không hề đùa.
- Huynh thật sự muốn cưới hồ ly tinh này?
Hạng Hân Lạc tức giậm chân:
- Trong vương phủ, có muội không có nàng ta, có nàng ta thì không có muội! Huynh chọn muội hay chọn nàng ta?
Hạng Hân Lạc hi vọng mình vẫn có địa vị trong lòng ca ca, ca ca cưng chìu mình như vậy, nhất định sẽ không chọn một nữ nhân vừa quen biết không lâu.
Ba người Mã Trung, Mã Lương và Đinh Viễn Sơn theo sau chạy tới, đúng lúc nghe được câu cuối cùng của Hạng Hân Lạc.
Thấy muội muội cố tình gây sự, biết muội ấy bây giờ đang giận dữ, có nói gì cũng không nghe lọt, Hạng Nguyên Hoán mặt không biểu cảm dặn dò Đinh Viễn Sơn.
- Viễn Sơn, ngươi dẫn Lạc Lạc về khách điếm trước đi, đợi khi muội ấy bình tĩnh lại, ta sẽ nói chuyện với muội ấy.
- Huynh lại tìm một người ngoài đuổi muội, hôm nay huynh nhất định phải nói cho rõ ràng, huynh rốt cục chọn hồ ly tinh kia hay chọn muội?
- Lạc Lạc!
Hạng Nguyên Hoán giận tái mặt quở trách:
- Đợi muội bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện.
Lớp phòng bị trái tim trong nháy mắt sụp đổ, tay cầm roi buông lỏng, chiếc roi rơi trên mặt đất, răng cắn chặt môi dưới, sắc mặt nàng trắng bệch, hai hàng nước mắt chảy xuống.
- Hóa ra trong lòng huynh, muội còn không bằng một hồ ly tinh, muội hiểu ý huynh rồi!
Giọng Hạng Hân Lạc run rẩy khóc lóc, nàng tuyệt vọng xoay người chạy đi.
Đinh Viễn Sơn cau mày, nghiêm mặt với hảo bằng hữu của mình:
- Nguyên Hoán, ngươi quá đáng rồi đấy!
Dứt lời, Đinh Viễn Sơn nhanh chóng đuổi theo Hạng Hân Lạc.
Liếc Hạng Nguyên Hoán vẻ mặt ân hận bên cạnh, Bạch Thiên Hoan mỉm cười nhắc nhở hắn:
- Ngươi bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.
Chỉ trong ba giây, vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán đã khôi phục như ban đầu, chính là dáng vẻ quần áo lụa là.
- Muội ấy sẽ không sao, huống hồ, sớm muộn gì muội ấy cũng phải tiếp nhận sự thật này.
Hắn nhún vai nói.
Sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận sự thật này?
Trái tim Bạch Thiên Hoan chậm một nhịp, hai mắt mờ mịt nhìn hắn.
- Tiếp nhận…………cái gì?
Hắn không phải đang đùa nàng chứ?
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói rõ ràng từng chữ:
- Nàng trở thành thê tử của ta!