Sau tiếng giới thiệu của một nam tử chất giọng cao, hội đấu thú bắt đầu trong bầu không khí hồi hộp.
Ra sân đầu tiên là một con báo săn và một con sư tử, hai con vật to lớn xuất hiện ở hai cửa ngăn, chúng vừa xuất hiện đã đưa tới tiếng la hét của người xem trên khán đài.
Một tiếng chiêng vang lên, báo săn và sư tử từ trong lồng phóng ra.
Hai con dã thú đều bị đói mấy ngày, đôi mắt sớm đã đỏ lên vì đói, nhìn đối phương như nhìn thức ăn vậy.
Trận đầu tiên kết thúc bằng màn thắng hiểm của báo săn, sư tử máu tươi đầy đất.
Trên sân đấu thú chính là tàn khốc như vậy, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng.
Liên tiếp mấy trận dã thú đánh nhau, trận nào cũng đẫm máu nhưng những kẻ phú quý và hậu duệ vương tôn quý tộc vẫn hưng phấn như cũ.
Đấu thú được một nửa, ra khỏi chuồng chính là hai con mãnh hổ, chữ “Vương” trên trán thể hiện rõ nó là vua của loài thú.
Hai con mãnh hổ xuất hiện lập tức khiến bầu không khí lên cao trào nhỏ, người trên khán đài không ngừng la hét, bảo chúng nó mau mau giết hại lẫn nhau.
Bạch Thiên Hoan đột nhiên muốn rời khỏi nơi này.
Thấy hai con mãnh hổ xuất hiện, trên mặt nhóm người thái tử, lục hoàng tử hiện ra nụ cười nham hiểm gian tà, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho mấy người phía sau Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán.
Hai con mãnh hổ xuất chuồng, không xem đối phương là con mồi như các con trước mà nghênh ngang đi đến giữa sân.
Hạng Nguyên Hoán nhìn hai con mãnh hổ kia, ý cười lan đến chân mày.
Đúng lúc đám người thái tử đang đắc ý thì hai con mãnh hổ kia chuyển hướng sang bên thái tử và lục hoàng tử, khi chúng đến chỗ bọn họ thì bất thình lình nhảy lên như nổi điên, nhào về phía hàng rào khán đài.
Tình huống ngoài dự liệu khiến đám người thái tử, lục hoàng tử, cửu hoàng tử và Ngụy Tử Phong sợ hết hồn, may mà hàng rào chắc chắn, mãnh hổ không nhào tới người họ được.
Hoảng hồn chưa hết, Hạ Ất Thần hoài nghi nhìn về phía Hạng Nguyên Hoán đối diện, Hạng Nguyên Hoán đang cười đắc ý với hắn, thuận tay chỉ chỉ phía sau, mà bọn sát thủ Hạ Ất Thần an bài giết chết Hạng Nguyên Hoán ai nấy đều bị một thanh kiếm đặt ngay cổ, căn bản không thể cựa quậy.
Hạ Ất Thần tức giận, đỉnh đầu muốn bốc khói.
Vốn dĩ hắn ta sắp xếp người phá hàng rào trước chỗ Hạng Nguyên Hoán, cũng chuẩn bị thuốc có thể chọc giận mãnh hổ ở chỗ Hạng Nguyên Hoán ngồi, phối hợp với sát thủ phía sau, hoàn toàn có thể trừ khử Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan.
Hắn ta chưa từng nghĩ tới sẽ bị Hạng Nguyên Hoán giành trước một bước.
Đúng lúc đó thì một người lặng lẽ tiến tới gần Hạng Nguyên Hoán, giao một phong thư vào tay hắn.
Hạng Nguyên Hoán khó hiểu mở thư ra, khi nhìn rõ nội dung thì con ngươi chợt nhíu chặt.
Tên tiểu nhân đê tiện Hạ Ất Khiêm.
Hạng Nguyên Hoán đứng dậy, đưa bội kiếm bên hông vào tay Bạch Thiên Hoan.
- Hoan muội muội, Hân Lạc gặp nguy hiểm, ta đi trước cứu muội ấy, lát nữa sẽ trở về, thanh kiếm này nàng cầm lấy, có tình huống gì thì phòng thân.
Vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán nghiêm trọng chưa từng có.
Cầm thanh kiếm nặng trịch trong tay, Bạch Thiên Hoan sửng sốt:
- Vậy còn ngươi?
Hạng Nguyên Hoán cười không đứng đắn, ranh mãnh nhìn nàng:
- Nàng lo lắng cho ta?
- Ai lo lắng cho ngươi chứ!
Bạch Thiên Hoan quay mặt qua chỗ khác mạnh miệng nói:
- Ngươi còn nợ ta hai mươi vạn lượng hoàng kim, ta lo không có ai trả vàng cho ta.
Hắn vỗ vỗ vai nàng, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy:
- Ta đi một chút rồi về.