- Đại.... ......đại ca, muội..........muội là muội muội ruột của huynh, Bạch Thiên Hoan chẳng qua chỉ là một người ngoài, sao huynh có thể vì một người ngoài mà dọa dẫm muội như vậy?
- Lạc Lạc, muội hư quá rồi, đừng nói Hoan muội muội là nữ nhân ta nhận định, cho dù nàng ấy chỉ là một người xa lạ thì việc muội không phân phải trái hại tính mạng người khác cũng là điều không thể tha thứ!
Một cơn gió lạnh thổi tới, Hạng Hân Lạc lạnh lẽo toàn thân run rẩy, nàng tủi thân nước mắt rưng rưng.
- Đại ca...........đại ca, muội chỉ............chỉ là không muốn huynh bị cướp đi thôi.
Nàng nhỏ giọng khóc nói lên tiếng lòng của mình:
- Từ nhỏ, ánh mắt huynh chỉ nhìn muội, nhưng, từ sau khi Bạch Thiên Hoan xuất hiện, huynh không còn nhìn muội nữa, cho nên muội hận nàng ta!
Hạng Nguyên Hoán thất vọng nhìn nàng.
- Bản thân muội ở nơi này tự kiểm điểm lại mình đi.
- Đại ca, bên trong rất nguy hiểm, huynh đừng đi!
Hạng Hân Lạc quýnh lên kéo tay áo Hạng Nguyên Hoán.
Kèm theo tiếng “rẹt”, Hạng Nguyên Hoán trực tiếp xé rách phần vải bị Hạng Hân Lạc kéo, rồi dùng khinh công nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mọi người.
Nhìn miếng vải trong tay, Hạng Hân Lạc tuyệt vọng ngã ngồi trên mặt đất.
- Đại ca, đại ca, nữ nhân kia có gì tốt? Cho dù mạo hiểm tính mạng, huynh cũng muốn đi cứu nàng ta?
Hạng Hân Lạc tức giận ném miếng vải trên mặt đất, dùng sức giẫm lên trút giận:
- Bạch Thiên Hoan, đều tại ngươi, đều tại ngươi!
Đang giẫm hăng say thì Mã Trung và Mã Lương kéo nàng lại.
- Các ngươi kéo ta làm gì?
Hạng Hân Lạc nổi nóng hất hai người họ ra.
Qua sự nhắc nhở của hai người Mã Trung và Mã Lương, nàng thấy cách đó không xa có một người đang đứng, toàn thân bạch y, gương mặt mỹ lệ được bạch y tôn lên trông giống như tiên tử.
Hạng Hân Lạc sững sờ trong chốc lát.
Sau khi thần trí từ từ quay lại, Hạng Hân Lạc kinh ngạc mở to mắt, ngón tay chỉ vào Bạch Thiên Hoan khẽ run.
- Ngươi.............ngươi tại sao lại ở đây? Ngươi.............là người hay là quỷ?
- Chỉ dựa vào những kẻ đó căn bản không làm khó được ta!
Bạch Thiên Hoan nhẹ nhàng đáp lời.
Khi Hạng Nguyên Hoán mới rời khỏi thì có người gọi nàng đi, tới chỗ vắng vẻ liền có kẻ trói nàng, nàng chỉ dùng hai ba chiêu giải quyết xong bọn họ, vừa ra ngoài thì nghe được đoạn đối thoại giữa Hạng Nguyên Hoán và Hạng Hân Lạc.
- Vậy ngươi muốn làm gì? Bởi vì ta hãm hại ngươi nên ngươi muốn nhân lúc ca ca không ở đây giết ta sao?
Hạng Hân Lạc cắn môi, quật cường đứng nguyên chỗ cũ:
- Ai làm người đó chịu, ngươi muốn giết ta thì ra tay đi!
- Ta muốn giết ngươi, có điều, không phải bây giờ.
Bạch Thiên Hoan cười nhẹ, lại nhìn lướt qua Mã Trung và Mã Lương:
- Hai người các ngươi bảo vệ quận chúa nhà mình cho tốt, chờ ta trở lại sẽ lấy mạng nàng ta!
Xoay người nhìn sân đấu thú phía sau, Bạch Thiên Hoan giận nghiến răng nghiến lợi.
Tên khốn Hạng Nguyên Hoán lúc nào cũng đùa bỡn nàng, khi không hắn tự cho là đúng đi mạo hiểm, đợi cứu hắn rồi, nàng sẽ cùng hắn mỗi người một ngả.