Trong khoảnh khắc Bạch Thiên Hoan ngã xuống, Hạ Ất Khiêm đứng ngoài hàng rào thầm kêu một tiếng tốt nhưng cũng ngầm thất vọng Hạng Nguyên Hoán không có chuyện gì.
Khán giả thấy một màn như vậy lại phát ra từng đợt tiếng kêu ngạc nhiên thú vị.
Hạng Nguyên Hoán ôm lấy Bạch Thiên Hoan đã hôn mê, bàn tay nhuốm máu vỗ nhẹ lên mặt nàng, đôi mắt sốt ruột nhìn nàng:
- Hoan muội muội, Hoan muội muội!
Nhìn máu Bạch Thiên Hoan trên tay, máu kia cũng làm đỏ hai mắt Hạng Nguyên Hoán.
Dã thú xung quanh lại một lần nữa lao tới, Hạng Nguyên Hoán ôm Bạch Thiên Hoan trong lòng, nhanh chóng tránh được công kích của trâu rừng, trong nháy mắt đó, hắn nhổ một cái sừng trâu.
Con trâu rừng bị nhổ sừng đau đớn rống to lên.
Hắn xoay người vung tay, sừng trâu quăng ra ngoài khiến một con mãnh hổ bị chém thành hai nửa!
Những dã thú khác thấy thế đều không dám tiến lên, chỉ bao vây xa xa ở chung quanh.
Hắn đau lòng ôm Bạch Thiên Hoan bị thương bất tỉnh trong ngực, từng bước tiến đến cạnh hàng rào.
Hạ Ất Khiêm thấy hận ý trong mắt Hạng Nguyên Hoán nhìn mình, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo, chấn nhiếp người khác kia vằn đỏ dọa người như ma quỷ từ địa ngục.
Hắn vô thức nuốt nước miếng, hai chân sợ hãi run rẩy.
Hắn gấp gáp khóa kỹ hàng rào, giả vờ trấn tĩnh đứng ở ngoài, đắc ý nói với Hạng Nguyên Hoán:
- Không có chìa khóa của ta, hai người các ngươi không ra được.
Hạng Nguyên Hoán cười lạnh, đi đến bên hàng rào, dùng sức kéo mạnh, xiềng xích vững chắc lập tức biến thành một đống sắt vụn rơi xuống trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc xiềng xích rơi xuống, Hạ Ất Khiêm như thấy tử thần đang vẫy tay với mình, hắn trợn to hai mắt, xoay người định chạy trốn.
Nhưng tốc độ Hạng Nguyên Hoán nhanh hơn, tóm được cổ áo Hạ Ất Khiêm, hơi thở nguy hiểm phả vào tai hắn ta:
- Cửu hoàng tử, ngươi muốn đi đâu?
- Nguyên Hoán, hai chúng ta là hảo bằng hữu, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!
Hạ Ất Khiêm lập tức đổi sắc mặt, nở nụ cười cứng ngắc với Hạng Nguyên Hoán xin tha thứ.
Trên mặt Hạng Nguyên Hoán mang theo nụ cười không đứng đắn quen thuộc.
- Được, chúng ta từ từ nói!
Dứt lời, hắn hung dữ kéo Hạ Ất Khiêm về phía hàng rào.
- Ngươi...........ngươi muốn làm gì? Ta là đương kim cửu hoàng tử, nếu giết ta, phụ hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Khóe môi Hạng Nguyên Hoán cong lên nụ cười rét lạnh, hắn mở cửa hàng rào, đẩy Hạ Ất Khiêm vào trong sân đấu thú.
Những dã thú kia thấy con mồi mới liền hưng phấn nhào qua.
Hạ Ất Khiêm kinh hoảng không ngừng vỗ hàng rào, van nài Hạng Nguyên Hoán xin tha thứ:
- Nguyên Hoán, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật.............
Lời mới nói được một nửa, đầu của hắn đã bị một con báo kẹp đi.
Đến khi chút hài cốt của Hạ Ất Khiêm bị lũ dã thú xé xác ăn sạch sẽ, Hạng Nguyên Hoán mới dịu dàng cười nhìn Bạch Thiên Hoan trong lòng.
- Hoan muội muội, chúng ta đi!
Các khán giả trên khán đài kinh hãi đứng lên, Đinh Viễn Sơn bị một màn này làm chấn động.
Giết hoàng tử đương triều trước mặt công chúng, đây là tội danh mất đầu, vì Bạch Thiên Hoan tên đó đúng là không cần mạng nữa!