Ai muốn tiếp tục với hắn chứ, vừa nãy nàng nói như vậy cũng chỉ để gạt Lý Thanh Nhã mà thôi, ai bảo nàng ta lớn lối như vậy, khiến nàng không thể không áp chế nhuệ khí của nàng ta, cho nên mới nói những lời vừa rồi.
Hơi thở nóng hổi phả lên má, cộng thêm thân thể hắn thình lình áp sát khiến tim nàng đập nhanh, hơi nóng dâng lên mặt.
- Vừa nãy ta chỉ cố tình dọa nàng ta thôi, chàng đừng xem là thật!
- Nhưng, ta xem là thật rồi thì sao bây giờ?
Hạng Nguyên Hoán cúi đầu khẽ cắn vành tai nàng:
- Hoan muội muội, nàng nhất định đã hạ cổ độc cho ta rồi.
Trái tim nàng gần như nhảy ra khỏi ngực, bởi vì hắn cách nàng quá gần, đầu nàng trống rỗng cứ như tương hồ vậy.
- Ta………ta hạ độc chàng lúc nào chứ!
Nàng ấp úng đáp.
- Nếu không thì tại sao ta một khắc cũng không muốn buông nàng, chỉ muốn ở cùng nàng?
- ……….
Bạch Thiên Hoan cuối cùng cũng tìm lại được chút thần trí, vội đẩy hắn ra, cố ý nghiêm mặt:
- Đừng nói mấy lời dễ nghe này để dọa ta.
- Ta đang nói thật.
Hắn tiếc nuối nhìn vòng ôm trống rỗng của mình.
Bạch Thiên Hoan đến cạnh bàn, rót một ly nước uống, chất lỏng mát lạnh chảy vào trong cổ khiến nàng hơi co người lại vì lạnh.
Nước lạnh lan ra khắp người, làm hạ nhiệt độ cơ thể nàng.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Bạch Thiên Hoan như gặp được cứu tinh, vội ra mở cửa thì thấy Họa Mi bưng nước đứng bên ngoài, nàng cười đón Họa Mi vào.
- Đại tiểu thư, người dậy sớm thế!
Họa Mi hơi ngạc nhiên, thấy Hạng Nguyên Hoán đang đứng bên cạnh thì vội hành lễ với hắn:
- Thế tử gia.
- Miễn.
- Tạ thế tử gia.
Họa Mi đặt chậu nước lên giá để chậu trong phòng:
- Chuyện đó……..
Trong tay Họa Mi cầm một phong thư, do dự có nên đưa cho Bạch Thiên Hoan hay không.
- Phong thư này từ đâu tới?
Bạch Thiên Hoan thấy Họa Mi do dự bèn hỏi.
- Ban nãy thị vệ đưa cho nô tỳ, bảo nô tỳ đưa cho đại tiểu thư.
Bạch Thiên Hoan bán tín bán nghi mở thư, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, xem xong thư thì ánh mắt nàng khẽ biến, đưa thư cho Hạng Nguyên Hoán.
Hạng Nguyên Hoán nghi hoặc đón lấy thư, lười biếng xem qua, chân mày liền cau chặt.
- Cô cô muốn gặp nàng!
Bạch Thiên Hoan liếc hắn:
- Chuyện tốt do chàng làm.
Nàng tiện tay ném thư lên bàn, Hạng Nguyên Hoán chớp chớp mắt đùa:
- Sao hả? Sợ gặp cô cô ta à? Vợ xấu luôn phải gặp cha mẹ chồng, vợ xinh đẹp này thì càng phải gặp rồi!
- Ta vẫn chưa gả cho chàng mà vợ gì chứ.
Bạch Thiên Hoan nghiêm mặt nói.
- Nếu nàng không muốn gặp bà ấy thì để ta hồi âm.
- Không cần!
Chân mày Bạch Thiên Hoan nhuốm chút lo lắng:
- Bà ấy dù sao cũng là quý phi nương nương, ta không gặp e là không ổn!
- Yên tâm, ta đi với nàng, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Hạng Nguyên Hoán nhẹ nhàng an ủi nàng.
Sau bữa sáng, Bạch Thiên Hoan đi cùng Hạng Nguyên Hoán đến Bình An Tự, Lý Thanh Nhã nấp sau cửa thấy hai người cùng nhau ra ngoài bèn lặng lẽ theo
sau.
Bởi đường lên núi đều là bậc thang, nhất định phải đi bộ nên khi leo lên đến Bình An Tự, Bạch Thiên Hoan đã mệt đến mức hai chân run run, trong khi Hạng Nguyên Hoán vẫn tinh thần sáng láng.
Bình thường leo mấy bậc thang này với nàng không thành vấn đề, nhưng qua chuyện tối qua, chút sức lực nhỏ của nàng thật sự không dùng được.
Theo lý thuyết, loại chuyện này hẳn là nam nhân sẽ rất mệt đúng không? Nhưng Hạng Nguyên Hoán cứ như người chẳng có chuyện gì, còn nàng lại mệt đến thế này.
Bạch Thiên Hoan trong lòng thầm mắng ông trời trọng nam khinh nữ, bất công.
Vừa mắng xong thì một tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên khiến cho mặt đất như chấn động, trong khoảnh khắc, Bạch Thiên Hoan tưởng như mình vừa mắng ông trời, ông trời liền cho sét đánh xuống.
Đợi khi nàng phản ứng kịp đó là tiếng chuông mới thở phào nhẹ nhõm.
- Xem biểu cảm của nàng, không phải là thầm nguyền rủa ông trời, tưởng tiếng chuông lúc nãy là ông trời nổi giận dùng sét đánh nàng chứ?
Bạch Thiên Hoan vừa thở phào nhẹ nhõm thì Hạng Nguyên Hoán bên cạnh nhìn thấu tâm tư nàng, nói trúng tim đen.
Trái tim Bạch Thiên Hoan lộp bộp rơi xuống, mắt trợn tròn trừng hắn, hung dữ:
- Ai nói? Ngươi không phải con giun trong bụng ta, sao ngươi biết trong lòng ta nghĩ gì?
Hạng Nguyên Hoán không hề mảy may lấy việc bắt nạt nàng làm hổ thẹn, hắn cười chỉ vào trán nàng:
- Tâm tư của nàng toàn bộ đều viết trên trán kìa.
Tuy biết hắn đang đùa nhưng tay Bạch Thiên Hoan lại vô thức che lên trán mình, nghiêm mặt xoay người sang chỗ khác.
- Đừng nói linh tinh nữa, chúng ta vẫn nên mau chóng đi gặp quý phi nương nương, đỡ cho bà ấy khỏi đợi sốt ruột mà phán tội gì đó cho ta!
Bạch Thiên Hoan cố ý bước nhanh hơn về phía trước, kiên quyết không đi song song với hắn.
- Sợ gì chứ, con người cô cô ta rất tốt, không ác độc như nàng nói đâu!
- Chàng là cháu ruột bà ấy, đương nhiên sẽ không sao, nói không chừng bà ấy vì vô cùng thích chàng, sợ ta cướp chàng đi nên sẽ cố ý ra oai với ta!
Bạch Thiên Hoan suy nghĩ rất tự nhiên trôi chảy.
Nói xong, nàng nghĩ lại, cảm thấy lời mình vừa nói cũng không phải không có lý.
Hạng Nguyên Hoán chỉ có thể dùng hai chữ câm nín để hình dung tâm trạng mình lúc này.
Lòng của nữ nhân như kim đáy biển, lời này quả không sai.
- Dù sao thì nàng gặp cô cô của ta thì biết.
Dọc đường gặp phải hòa thượng quét lá rơi buổi sáng trên đường, Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán không hẹn mà cùng thành kính chắp tay với hòa thượng kia.
Sau khi đi ngang qua hòa thượng kia, Bạch Thiên Hoan vẫn nói không ngừng:
- Cô cô của chàng, chàng đương nhiên sẽ khen rồi, dù sao lát nữa ta mà có phạm lỗi gì đều là tại chàng.
- Ờ, Hoan muội muội cứ yên tâm, vi phu nhất định dốc hết toàn lực, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu chút uất ức nào!
Những lời này khiến Bạch Thiên Hoan lườm hắn.
Hai người vừa nói vừa cười vào Bình An Tự, dọc đường luôn không ngừng đấu khẩu.
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán mặc dù nhìn có vẻ như không hề để ý xung quanh nhưng ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại quét đến vách tường và nóc nhà, ở đó có một cái đầu lấp ló, lúc hai người nói chuyện thì nhìn nhau cười ngầm hiểu.
Trước khi đến, trong lòng hai người đều đoán được, chuyến này Tuệ quý phi gọi họ tới nhất định không đơn giản như vậy.
Lần trước Bạch Thiên Hoan bị bắt cóc có thể liên quan đến những tần phi trong Bình An Tự này, Tuệ quý phi đột nhiên gọi nàng đến Bình An Tự gặp mặt thì lại càng xác định suy đoán trong lòng hai người.
Có điều họ không biết Lý Thanh Nhã vẫn luôn bám theo sau.
Leo qua mấy trăm bậc thang, Lý Thanh Nhã mệt mỏi tê chân ngã xuống bậc thềm.
Một hòa thượng tốt bụng muốn đỡ, Lý Thanh Nhã lập tức ngồi dậy, hất tay đối phương ra, cảnh giác nhìn người nọ.
- Đừng đụng vào ta!
- Thí chủ không sao là tốt rồi!
Hóa ra là hòa thượng, Lý Thanh Nhã trong lòng thở ra, vội chắp tay:
- Có thể hỏi thăm vị sư phụ này một chút không, một nam một nữ vừa rồi đi đường nào vậy? Hai người họ là ca ca và tẩu tẩu của ta, bởi ta leo chậm quá, không theo kịp họ, cho nên……..
Hòa thượng không nghi ngờ gì gật đầu, sau đó chỉ về một hướng:
- Họ đi bên đó.
- Đa tạ sư phụ!
Lý Thanh Nhã trả lễ với hòa thượng nọ rồi vội vàng bò dậy, kéo hai chân mệt lử đi theo hướng mà hòa thượng chỉ.
Trong Bình An Tự khắp nơi đều có mùi nhang khói, muốn đến hậu viện phải vòng qua đại điện, tiếng đọc kinh và tiếng mõ trong đại điện thỉnh thoảng truyền ra khiến người ta cảm thấy tâm tình bình lặng tự đáy lòng.
Vòng qua đại điện chính là cổng vào hậu viện, họ vừa tới điện sau thì thấy mấy thị vệ đại nội uy nghiêm cầm kiếm đứng gác ngoài cổng.
Một người dáng vẻ như cung nữ đứng bên ngoài nhìn ra xa, thấy Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán thì vội tiến lên đón.
Cung nữ kia cung kính hành lễ với Hạng Nguyên Hoán:
- Thế tử gia, ngài cuối cùng cũng tới rồi! Vị này hẳn là Bạch cô nương nhỉ, chào Bạch cô nương!
- Chào!
Bạch Thiên Hoan lịch sự gật đầu.
- Lục Trà tỷ tỷ, tỷ trông đúng là càng ngày càng đẹp.
Hạng Nguyên Hoán trêu đùa.
Lục Trà cười vui vẻ:
- Miệng thế tử gia thật ngọt, còn biết dỗ cho nô tỳ vui nữa.
- Đâu có, tỷ tỷ vẫn như trước mà, nếu ở trong kinh thành có thể mê chết cả đám người ấy!
Lục Trà khinh bỉ hắn:
- Xí, nói ngài một câu, ngài lại càng lúc càng không ngừng được, trước mặt thế tử phi tương lai mà không sợ bị chê cười à? Cẩn thận kẻo nô tỳ tìm một bến đỗ tốt khác cho nàng ấy bây giờ.
Hạng Nguyên Hoán lập tức khom người chắp tay với cung nữ nọ:
- Tỷ tỷ tốt, ta chỉ có một thế tử phi này thôi, tỷ đừng khiến nàng ấy chạy mất chứ, vừa rồi là ta không đúng!
Lục Trà thấy Hạng Nguyên Hoán yêu quý Bạch Thiên Hoan như vậy thì vô thức nhìn nàng nhiều hơn.
Y phục trên người Bạch Thiên Hoan trang nhã, dung mạo xinh đẹp nhưng không quyến rũ, thoạt nhìn cũng xem như thuận mắt.
- Được rồi, không nói đùa nữa, nương nương đang đợi ở bên trong, hai người đi theo nô tỳ!
Lục Trà ngưng cười, đi trước dẫn đường.
Lục Trà đi trước, Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán theo sau.
Bạch Thiên Hoan nhìn Lục Trà phía trước, mỉm cười nói với Hạng Nguyên Hoán:
- Nếu sau này chàng dám đối với ta không tốt, ta sẽ tìm Lục Trà tỷ tỷ tìm cho ta một mối hôn sự tốt!
Hạng Nguyên Hoán nhíu mày.
- Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nàng cho rằng Lục Trà tỷ tỷ sẽ tìm cho nàng một người không phải ở Hạng gia sao?
Hạng Nguyên Hoán đắc ý cười hắc hắc:
- Cả đời này nàng cứ ngoan ngoãn làm dâu của Hạng gia chúng ta đi!
Bạch Thiên Hoan lườm hắn.
Dọc đường, họ gặp Nghi phi, Nghi phi chặn đường Lục Trà phía trước.
- Nghi phi nương nương!
Lục Trà cung kính thi lễ với bà ấy.
- Lúc nãy nghe Tuệ quý phi tỷ tỷ nói Nguyên Hoán dẫn thê tử tương lai tới gặp tỷ ấy, chính là vị cô nương này?
Trương Giai Nghi vẻ mặt hiền lành nói với Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan phía sau Lục Trà.
Hạng Nguyên Hoán lười nhìn bà ta.
- Nghi phi nương nương.
Gọi một tiếng hờ hững, ánh mắt Hạng Nguyên Hoán liền nhìn qua nơi khác.
- Dân nữ tham kiến Nghi phi nương nương!
Bạch Thiên Hoan khom người định hành lễ với Trương Giai Nghi thì Hạng Nguyên Hoán chợt đưa tay vịn vào cánh tay nàng, ngăn nàng hành lễ, Bạch Thiên Hoan không vui trừng cái tay hắn đang đặt trên tay nàng, muốn đẩy tay hắn ra nhưng hắn nắm rất chặt, nàng đẩy không ra.
Họ đang giằng co, Trương Giai Nghi không hề để ý chút nào cười cười.
- Miễn lễ, đúng là một tuyệt sắc giai nhân!
Ánh mắt Trương Giai Nghi nhìn Bạch Thiên Hoan mang theo chút âm trầm.
- Nghi phi nương nương quá khen!
- Được rồi, Tuệ quý phi tỷ tỷ vẫn đang đợi ở bên trong, hai người mau vào đi!
Lục Trà, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan nghiêng người qua một bên, nhường đường cho Trương Giai Nghi và hai cung nữ phía sau đi qua.
Khi Trương Giai Nghi đến gần, một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra.
Là mùi hương cúc đàn.
Con ngươi Bạch Thiên Hoan hơi nhíu chặt, mà giọng của Nghi phi cũng có chút tương tự với nữ nhân đã trói nàng trước đó, tuy rằng đối phương lúc ấy đã cố ý đè thấp giọng.
Khi đi ngang qua Bạch Thiên Hoan, Trương Giai Nghi lại nhìn nàng lần nữa, cái nhìn này khiến trong lòng Trương Giai Nghi chợt bối rối.
Không biết tại sao, Trương Giai Nghi lại cảm thấy khuôn mặt Bạch Thiên Hoan rất quen thuộc, giống như trước kia đã từng gặp ở đâu đó vậy, cảm giác quen thuộc mãnh liệt này khiến trong lòng Trương Giai Nghi bỗng khẩn trương vô cớ.
Thình lình, Trương Giai Nghi quay đầu gọi Bạch Thiên Hoan.
- Bạch cô nương!
- Nghi phi nương nương còn có chuyện gì sao?
Bạch Thiên Hoan ngạc nhiên quay đầu lại.
Một đôi mắt sáng ngời, bên trong là ánh sáng trong trẻo khẽ lay động, đôi mắt như vậy tựa như có thể xâm nhập tận đáy lòng.
Đối diện với nàng như vậy, Trương Giai Nghi cảm thấy cảm giác quen thuộc này càng mãnh liệt.
Mấy giây sau, tinh thần bà mới khôi phục như thường, bà khẽ ho một tiếng, che giấu vẻ lúng túng vừa rồi của mình, nhàn nhạt hỏi:
- Trước kia hai ta có phải đã từng gặp nhau không?
Bạch Thiên Hoan mỉm cười đáp:
- Thưa Nghi phi nương nương, nô tỳ và Nghi phi nương nương chưa từng gặp nhau.
- Hóa ra là vậy!
Biểu cảm của Trương Giai Nghi hơi thất vọng.
Dứt lời, Trương Giai Nghi liền dẫn hai cung nữ rời đi, không quay đầu lại nữa.
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan đi theo Lục Trà vào một gian phòng thanh tĩnh.
Ngoài phòng đặt hai chậu trúc xanh, hiện tại đang là mùa xuân, hai chậu trúc xanh kia theo gió xuân mà tỏa ra xuân ý, đầu cành rũ xuống tựa như đang vẫy tay với hai người.
Đứng ngoài phòng, Lục Trà cung kính nói vào bên trong:
- Quý phi nương nương, thế tử gia và Bạch cô nương đến!
- Cho họ vào đi.
Bên trong truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng.
- Dạ, nương nương!
Lục Trà hơi tránh người sang:
- Thế tử gia, Bạch cô nương, mời vào.
Bạch Thiên Hoan vốn hơi chần chừ một chút, sau đó được Hạng Nguyên Hoán kéo tay, nàng đành phải bất chấp khó khăn đi vào.
Vừa bước vào phòng, hương hoa lan thoang thoảng ập đến, trong phòng có trồng vài chậu lan, vào mùa này, hoa lan đang nở rộ, mùi hương ấy chính là từ những đóa hoa này truyền ra.
Trên giường nhỏ trong noãn các, một người mặc y phục hoa lệ, trang điểm tinh xảo, thanh lịch mà không mất phần trang nghiêm đang biếng nhác chống đầu nằm nghiêng, hai mắt khép hờ nghe được tiếng bước chân thì hơi mở ra một chút.
- Dân nữ tham kiến quý phi nương nương!
Bạch Thiên Hoan cung kính hành lễ với Hạng Lan Tuệ.
- Miễn đi!
- Tạ quý phi nương nương!
- Lần trước nghe nói cô cô bị bệnh, bây giờ nhìn khí sắc tốt thế này thì hẳn không phải bệnh gì nặng, Nguyên Hoán yên tâm rồi.
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười ở bên cạnh nói.
Hạng Lan Tuệ khóe môi hơi cong lên, cười dịu dàng:
- Con đó, biết cô cô bị bệnh mà không vào cung thăm bổn cung!
- Hậu cung đâu phải nơi có thể tùy tiện vào, hơn nữa, con cũng không muốn quấy rầy cô cô dưỡng bệnh mà!
- Ba hoa!
Hạng Lan Tuệ giả vờ giận dữ trừng hắn:
- Lúc nhỏ con ngày nào cũng ầm ĩ đòi vào cung gặp bổn cung, cách mấy ngày không gặp bổn cung là nghe nói con vừa khóc vừa làm ầm lên, bây giờ lớn rồi lại càng lúc càng xa cách.
Hạng Nguyên Hoán cười đến bên Hạng Lan Tuệ, kéo tay bà.
- Sao lại vậy chứ, cô cô? Trong lòng Nguyên Hoán lúc nào cũng nhớ đến cô cô.
Bà nghiêm mặt nhìn hắn:
- Còn nói gì mà nhớ cô cô, con tìm vợ chỉ nói với cha mẹ mà không nói với bổn cung, nếu không phải sau khi bổn cung biết, cho người truyền tới thì con còn muốn giấu bổn cung mãi à?
- Xem cô cô nói gì kìa, còn không phải là sợ cô cô biết sẽ quấy rầy cô cô nghỉ ngơi, không có lợi cho việc dưỡng bệnh sao, con đang định đợi cô cô khỏe rồi mới cho cô cô biết đây này.
Hạng Nguyên Hoán cười vui vẻ lắc lắc cánh tay Hạng Lan Tuệ:
- Cô cô, cô cô xem, cô cô vừa truyền lệnh, con không phải lập tức tới ngay sao?
- Coi như con biết điều!
Hạng Lan Tuệ quở trách chỉ lên trán hắn:
- Còn không mau giới thiệu thê tử tương lai cho bổn cung biết?
Hạng Nguyên Hoán tức khắc đứng dậy, trở lại bên cạnh Bạch Thiên Hoan, thân mật ôm lấy bả vai nàng, nàng không tình nguyện nhưng vì có mặt Hạng Lan Tuệ ở đây nên không tiện phát tác.
- Cô cô, đây chính là thê tử tương lai của Nguyên Hoán, thế nào, ánh mắt của con không tệ chứ?
Hạng Nguyên Hoán hơi đẩy Bạch Thiên Hoan về trước khoe khoang.
Cảm giác được ánh mắt của Hạng Lan Tuệ đang đánh giá mình, Bạch Thiên Hoan cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Đây là người nhà của hắn mà Bạch Thiên Hoan gặp ngoài Hạng Hân Lạc, hơn nữa còn là trưởng bối.
Bạch Thiên Hoan dung mạo mỹ lệ, tự nhiên rộng lượng, Hạng Lan Tuệ hài lòng gật đầu.
- Quả thực không tệ.
- Phải không, dọc đường con còn suy nghĩ cô cô nhất định sẽ hài lòng, hơn nữa.........
Hạng Nguyên Hoán nịnh nọt nói:
- Phụ vương và mẫu phi còn chưa gặp đâu, người đầu tiên gặp là cô cô đấy, con đối với cô cô còn không tốt sao?
- Con nói tốt, dĩ nhiên là tốt.
Từ đối thoại và động tác giữa Hạng Nguyên Hoán và Hạng Lan Tuệ có thể thấy quan hệ giữa họ rất tốt.
- Được rồi, tụi con đều đã gặp cô cô, lát nữa tụi con còn có chút chuyện, đợi sau khi người hồi cung, con lại dẫn Hoan muội muội vào cung thăm người, lúc đó sẽ ở lại trong cung hai ngày, thế nào?
Hắn biết Bạch Thiên Hoan hơi câu nệ, hơn nữa, dù sao hiện tại nàng vẫn chưa gả cho hắn, danh bất chính ngôn bất thuận.
- Các con vừa tới đã muốn đi? Không được!
Hạng Lan Tuệ kéo tay Hạng Nguyên Hoán:
- Hai chúng ta đã bao lâu chưa gặp rồi, nói gì thì trưa nay hai đứa cũng phải ở lại đây dùng bữa, bổn cung mới có thể cho các con đi!
Hạng Nguyên Hoán dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Bạch Thiên Hoan.
Thấy Hạng Lan Tuệ khăng khăng như vậy, Bạch Thiên Hoan cũng không tiện từ chối, suy nghĩ một chút liền nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta ở đây dùng bữa trưa rồi hãy đi!
- Quá tốt rồi!
Hạng Lan Tuệ vui vẻ nói.
Đúng lúc này, cung nữ Lục Trà dẫn một thị vệ đi vào, trong tay thị vệ tóm lấy một người.
- Thế tử gia, vừa bắt được một kẻ lén lút mờ ám tự xưng là quen biết ngài, ngài xem rốt cục có quen biết người này hay không?
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan ngẩng đầu nhìn lại thì vừa vặn thấy Lý Thanh Nhã.
Bởi trước đó giãy giụa mà trâm cài trên búi tóc được chải gọn gàng không biết đã rơi mất ở đâu, tóc nàng ta xõa xuống vai, bộ dạng rất nhếch nhác.
- Bỏ ta ra, bỏ ta ra, ta tới tìm Nguyên Hoán ca ca.
Lý Thanh Nhã tức giận luôn mồm kêu gào.
- Sao, con quen người này?
Hạng Lan Tuệ liếc Hạng Nguyên Hoán.
- Nguyên Hoán ca ca, quá tốt rồi, rốt cục muội cũng tìm được huynh!
Lý Thanh Nhã vừa thấy Hạng Nguyên Hoán thì ánh mắt liền dính chặt lấy hắn, vui mừng lớn tiếng gọi, đẩy thị vệ bắt nàng ta ra, đi vào trong phòng.
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan vừa thấy Lý Thanh Nhã thì mặt liền biến sắc.
Lý Thanh Nhã thoáng thấy Bạch Thiên Hoan đứng cạnh Hạng Nguyên Hoán thì cơn giận bùng lên, đẩy Bạch Thiên Hoan ra, còn mình thì đứng giữa hai người họ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạng Lan Tuệ, Lý Thanh Nhã đột nhiên tự giới thiệu:
- Chào quý phi nương nương, ta là thê tử tương lai của Nguyên Hoán ca ca.
-.......
Bạch Thiên Hoan tức khắc đen mặt.
Nàng ta lại cưỡi trên đầu nàng ngay trước mặt nàng.