Đợi khi Bạch Thiên Hoan tỉnh lại lần nữa thì Hạng Nguyên Hoán ở cạnh đã không thấy đâu, Họa Mi bên giường đưa tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Ánh đèn trong phòng ngủ sáng rực, có chút chói mắt, nàng vừa cử động thân thể liền cảm thấy thắt lưng đau nhói.
Thắt lưng nàng đau không phải là kiểu đau dễ khiến người ta hiểu lầm kia mà là hậu di chứng của việc phẫu thuật ghép tim cho Chu viên ngoại.
Nàng đau rên một tiếng, tiếng rên ấy thành công thu hút sự chú ý của Họa Mi, Họa Mi tức thì tỉnh lại.
- Đại tiểu thư tỉnh rồi?
Họa Mi dụi dụi mắt.
- Bây giờ là giờ nào?
- Vừa mới giờ hợi!
Giờ hợi tương đương chín giờ tối ở hiện đại, nàng lại ngủ lâu như thế, trước khi ngủ, nàng nhớ mình còn trong xe ngựa mà bây giờ đã trở lại giường mình trong Thượng thư phủ.
Bạch Thiên Hoan bấm vào trán đau muốn căng ra.
- Nguyên Hoán có phải về Hạng thân vương phủ rồi không?
- Đúng vậy! Người muốn tìm thế tử gia à?
- Không, phải rồi, cha có tới tìm ta không?
- Có, lão gia nói, nếu tiểu thư tỉnh lại thì đến thư phòng gặp ông ấy, ông ấy có chuyện muốn nói với người!
Họa Mi bẩm báo đúng sự thực.
- Giúp ta trang điểm, ta đi ngay bây giờ.
- Dạ!
Cách mấy ngày mới gặp Bạch Hiển Nhân, tóc trắng trên đầu ông hình như nhiều hơn không ít.
Bạch Thiên Hoan đến trước cửa thư phòng tiền viện đúng lúc hạ nhân đưa trà tới, nàng tiện tay đón lấy khay, bưng trà tiến vào.
Bạch Hiển Nhân ngẩng đầu thấy Bạch Thiên Hoan.
- Hoan nhi, mau vào đây ngồi!
Bạch Hiển Nhân thấy nàng thì đặc biệt cao hứng, đặt tài liệu trên tay xuống, đứng dậy đi qua bàn, đỡ nàng ngồi xuống ghế trước bàn, rồi lại lấy cái khay trong tay nàng:
- Những chuyện vặt này cứ để hạ nhân làm, con làm làm gì?
- Nữ nhi bưng trà cho cha là việc nên làm mà!
- Đúng là nữ nhi ngoan của cha!
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Bạch Hiển Nhân hiện lên sự vui mừng.
- Họa Mi nói cha tìm con, không biết là có chuyện gì?
Bạch Hiển Nhân không nói lời nào ngồi xuống, bưng ly trà trên khay lên, sau khi nhấp một ngụm theo miệng chén mới mở miệng.
- Hạng thế tử nói ngày mai sẽ tới cầu hôn, chuyện này con có biết không?
- Dạ biết!
Bạch Thiên Hoan gật đầu.
- Nếu con đã biết thì con cũng nên biết là con có hôn ước với Cung thân vương phủ.
- Hôn ước giữa con và Ngụy thế tử không phải đã hủy rồi sao?
Nàng cau mày.
- Nói thì nói vậy nhưng ngày nào Hoàng thượng chưa hạ chỉ ngày đó hôn ước giữa con và Ngụy thế tử vẫn còn, hơn nữa……….hôn kỳ (ngày cưới) chính là năm ngày sau, con xem này……..
Bạch Hiển Nhân đưa một tờ giấy đỏ đến trước mặt Bạch Thiên Hoan.
Nàng đón lấy tờ giấy đỏ nhìn lướt qua, trên đó viết hôn kỳ và các thủ tục trong hôn lễ, cũng như giờ rước dâu.
Nhìn những chữ trên đó, ánh mắt Bạch Thiên Hoan hơi thay đổi.
- Cái này……..
Nàng kinh ngạc nhìn Bạch Hiển Nhân:
- Cái này là Cung thân vương phủ đưa tới?
- Phải, đưa tới vào ba ngày trước, hình như là Ngụy thế tử không muốn thoái hôn, bởi hôn ước này do Hoàng thượng khâm định nên nhất định phải do chính miệng Hoàng thượng giải trừ mới được!
Bạch Hiển Nhân khuyên Bạch Thiên Hoan:
- Kỳ thực, cho dù gả vào Cung thân vương phủ hay Hạng thân vương phủ thì con đều là thế tử phi, hay là con cứ……..
Hiểu ý Bạch Hiển Nhân, Bạch Thiên Hoan nghiêm túc lắc đầu:
- Cha, con sẽ không gả vào Cung thân vương phủ!
- Nhưng, hiện tại Hoàng thượng vốn không hạ chỉ hủy bỏ hôn ước, nếu con không gả chính là tội kháng chỉ, sẽ bị giết cả nhà đấy!
Bạch Hiển Nhân nói với Bạch Thiên Hoan tính nghiêm trọng trong đó.
Bạch Thiên Hoan nhíu mày:
- Cha, cha yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để chuyện này liên lụy đến Thượng thư phủ.
- Hoan nhi, cha biết tính con bướng bỉnh, nhưng chuyện này là ván đã đóng thuyền, hiện tại Cung thân vương phủ đang chuẩn bị thủ tục cho hôn lễ, muội muội con thì mất tích, Cung thân vương phủ gây áp lực cho cha, nếu con không tình nguyện gả qua đó e là........
- Muội muội mất tích?
Bạch Thiên Hoan cố tình lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Bạch Hiển Nhân thở dài.
- Phải, đã mất tích nhiều ngày, mấy ngày trước nó ra ngoài rồi không về nữa, có người phát hiện được khăn tay của nó, e là hiện tại lành ít dữ nhiều!
- Muội muội là người tốt ắt có trời giúp, nhất định sẽ không xảy ra việc gì.
- Nhưng ngày nào nó chưa về thì ngày đó Cung thân vương phủ sẽ không chịu để yên, hôm trước lão vương phi của Cung thân vương phủ còn đích thân tới cửa uy hiếp cha rằng nếu không tìm được Xuân Yến, sẽ không bỏ qua cho cha!
Nói đến đây, Bạch Hiển Nhân lại thở dài, thoạt nhìn càng già hơn mấy phần.
Bạch Thiên Hoan sớm đã đoán được là sẽ có ngày này.
Khóe môi nàng cong lên giễu cợt, vẻ mặt vẫn như cũ.
- Cha, về hôn sự, sau này cha không cần hỏi, con sẽ lo liệu, nếu người của Cung thân vương phủ lại tới nữa thì cha cứ bảo họ trực tiếp tới tìm con!
- Hoan nhi, con.......
- Được không?
Bạch Thiên Hoan mỉm cười híp mắt, nụ cười ấy xen lẫn uy nghiêm không nói thành lời.
Bạch Hiển Nhân không thể nào phản bác, bèn gật đầu.
- Được!
Bạch Thiên Hoan cười đứng dậy, vỗ vai Bạch Hiển Nhân.
- Con về trước, cha cũng nghỉ ngơi sớm đi, thức khuya hoài không tốt cho sức khỏe.
- Ừ.
Sau đó Bạch Thiên Hoan rời khỏi thư phòng trước mặt Bạch Hiển Nhân.
Cuối cùng, Bạch Hiển Nhân mới phát hiện vốn nên là ông thuyết phục Bạch Thiên Hoan nhưng kết quả.........hình như là ông bị thuyết phục.
Có điều, nó thật sự có cách thoát được kiếp nạn này sao?
Thượng thư phủ đã không vững rồi, không chịu nổi đả kích nào nữa đâu.
Tối đó Bạch Thiên Hoan nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong lòng nghĩ đến đoạn đối thoại với Bạch Hiển Nhân trong thư phòng.
Tên Ngụy Tử Phong thế mà vẫn còn vọng tưởng muốn cưới nàng.
Trong gian phòng tối om, Bạch Thiên Hoan trở mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, làm rơi vãi một vệt sáng bạc nhẹ nhàng.
Vệt sáng trắng đó hơi chớp, Bạch Thiên Hoan nhạy cảm nhận ra có người từ ngoài cửa sổ xông vào.
Kế đó, nàng cảm thấy một hơi thở quen thuộc tiến đến gần sau lưng, hơi thở ấy trong mấy ngày qua nàng đã rất rõ ràng, chính là Hạng Nguyên Hoán không thể nghi ngờ.
Đứng ngoài màn, nhìn người đang nằm yên bên trong, Hạng Nguyên Hoán rung động trong lòng, cúi đầu muốn hôn lên trán nàng.
Hắn vừa mới cử động thì một cây ngân châm đã đặt ngay cổ, chỉ cần hắn cúi xuống thêm chút nữa là ngân châm kia sẽ ghim vào da hắn.
Bạch Thiên Hoan xoay mặt qua, đôi mắt như hắc diệu thạch (đá vỏ chai) tỏa sáng dưới ánh trăng.
Hạng Nguyên Hoán cười với khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
- Ta tưởng nàng ngủ rồi, hóa ra là còn thức, có phải đang đợi ta tới không?
Hạng Nguyên Hoán mang dáng vẻ hơi bới móc quen thuộc.
- Ai đợi chàng chứ, ta chỉ cảm thấy có dâm tặc vào phòng ta, ta đang tự vệ đây này!
- Hoan muội muội hạ thủ lưu tình!
Hạng Nguyên Hoán kéo tay nàng ra, trực tiếp nằm xuống bên cạnh nàng:
- Nếu giết ta, nàng sẽ thành quả phụ đấy!
Thu lại ngân châm, Bạch Thiên Hoan ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn, nàng lành lạnh nói:
- Ai nói ta sẽ thành quả phụ? Năm ngày sau ta phải thành thân rồi, dù chàng có chết một trăm lần thì ta cũng không thành quả phụ!
- Năm ngày sau thành thân?
Hạng Nguyên Hoán chống đầu, nghiêng mặt nhìn nàng, trong mắt đầy ý ranh mãnh:
- Nàng vội vã muốn gả cho ta như vậy à?
- Không phải chàng.
Bạch Thiên Hoan mỉm cười nhắc nhở hắn sự thật.
- Hả? Trừ ta ra, nàng còn muốn gả cho ai?
- Cho chàng xem cái này!
Bạch Thiên Hoan lấy từ dưới gối ra tờ giấy mà Bạch Hiển Nhân đưa nàng.
- Là gì vậy?
Nương theo ánh trăng, Hạng Nguyên Hoán lướt qua mấy chữ trên tờ giấy, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đó:
- Hoan muội muội, nàng nói cho ta biết, nàng đang cố tình đùa ta phải không?
Nàng liếc hắn:
- Tưởng ta giống chàng chắc? Rảnh rỗi thích đùa người khác chơi? Ta không có cái thú vui đó!
- Vậy đây là của Cung thân vương phủ đưa tới?
- Ừ! Buổi tối sau khi ta tỉnh lại, cha đưa cho ta.
Cũng có nghĩa là nội dung trên giấy không hề sai.
- Nàng và Phong Tử không phải đã hủy hôn rồi ư? Cung thân vương phủ tại sao còn chuẩn bị hôn lễ?
- Nghe nói là vì không có sự cho phép của Hoàng thượng nên hôn ước này vẫn còn.
Bạch Thiên Hoan chậm rãi giải thích:
- Là cha nói với ta.
- Vậy nàng định thế nào?
Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc nhìn vào mắt Bạch Thiên Hoan.
Bạch Thiên Hoan cười híp mắt nhướng mày nói:
- Ta có thể làm gì đây? Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, trừ mặc cho số phận thì có thể làm gì?
- Hoan muội muội, lời nàng nói ta một chút cũng không tin.
- Ta muốn gả cho chàng cũng hết cách, dù chúng ta có thành thân cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận, hơn nữa còn mắc tội kháng chỉ.
Bạch Thiên Hoan xòe tay ra.
Năm chữ “ta muốn gả cho chàng” khiến lòng Hạng Nguyên Hoán bỗng dưng rạo rực, những u ám vừa nãy đều được quét sạch.
- Không phải là thánh chỉ thôi sao, chuyện này đơn giản, ngày mai ta đích thân vào cung một chuyến, xin một thánh chỉ khác không phải được rồi à?
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nói.
- Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, Cung thân vương phủ đã dám chuẩn bị hôn lễ thì không biết đứng sau bọn họ là gì nữa.
- Gia sợ họ à?
Đáy mắt Hạng Nguyên Hoán đầy khinh thường:
- Cung thân vương phủ, ta từ trước tới nay đều không để vào mắt.
- Dù sao hễ chàng làm không được thì năm ngày sau ta phải chuẩn bị gả cho người khác rồi.
Hạng Nguyên Hoán bá đạo ôm nàng, dùng sức ôm thật chặt, giữa hai người không có chút kẽ hở nào.
- Nàng dám, đời này nàng đã định là nữ nhân của Hạng Nguyên Hoán ta rồi!
Ở trong lòng hắn, ngửi mùi của hắn, cảm giác đặc biệt an ổn, nàng tìm vị trí thoải mái nằm trong lòng hắn, nhắm mắt lại.
Nàng ngáp một cái:
- Chuyện này giao cho chàng, ta buồn ngủ lắm rồi.
Hạng Nguyên Hoán vỗ nhẹ vai nàng, nhìn nàng đầy thương yêu.
- Được, nàng ngủ đi.
Sáng hôm sau, Hạng Nguyên Hoán đến trước cổng Thượng thư phủ đón nàng.
Lên xe ngựa, Bạch Thiên Hoan thấy Hạng Nguyên Hoán mặc y phục trịnh trọng, cẩm bào hoa lệ, đai ngọc thắt quanh eo, không hề che đậy dung mạo tuấn tú của hắn.
Bạch Thiên Hoan sau khi ngồi vững thì đánh giá hắn:
- Chàng tới tìm ta làm gì? Chẳng lẽ muốn dẫn ta đi đâu à?
- Ừ, chúng ta đi hoàng cung!
Bạch Thiên Hoan kinh ngạc:
- Đi hoàng cung? Đi hoàng cung làm gì?
- Sáng nay ta có gửi thư cho Thái hậu, sau khi lão nhân gia nghe ta nói rõ tình huống liền bảo ta dẫn nàng cùng nhau tiến cung.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt giải thích.
Hóa ra là vậy, hèn gì hắn ăn mặc trịnh trọng như thế.
Vì tò mò nên nàng không nhịn được nhìn hắn nhiều hơn mấy lần, hắn chơi bời đã quen, đối mặt với cái nhìn của nàng, hắn nhướng mi không đứng đắn:
- Sao? Có phải thấy tướng công tương lai của nàng càng đẹp hơn không?
Hắn quả nhiên không biết da mặt dày là gì.
- Ta cảm thấy đai ngọc trên thắt lưng chàng rất đẹp, đem bán nhất định được không ít bạc!
Bạch Thiên Hoan đưa tay sờ cằm, tỉ mỉ cân nhắc đai lưng của Hạng Nguyên Hoán.
- Ai da, Hoan muội muội, tướng công tương lai nhà nàng đã nghèo thế này rồi mà nàng còn nhớ thương cái đai lưng của ta, ôi……….nhưng ai bảo nàng thích nó chứ? Đã vậy ta tặng nàng là được!
Hạng Nguyên Hoán khoa trương nói xong thì thật sự định cởi đai lưng bên hông, dọa Bạch Thiên Hoan vội vàng ngăn cản hắn.
- Lúc nãy ta chỉ đùa thôi, ai cần đai lưng của chàng chứ!
- Nàng thật sự không cần?
Biểu cảm kia trông giống như sợ Bạch Thiên Hoan thật sự ham muốn đai lưng của hắn vậy.
- Không cần không cần!
Bạch Thiên Hoan che trán:
- Ta còn chưa gả mà chàng đã than nghèo với ta, xem ra ta thật sự phải cân nhắc kỹ mới được.
- Không kịp rồi, Hoan muội muội đã bước lên thuyền giặc, muốn đi ư, đâu có chuyện dễ dàng như vậy?
- Chàng định uy hiếp ta à?
- Không dám, ta uy hiếp ai cũng không dám uy hiếp nàng, đợi nàng gả cho ta rồi, ta sẽ ngày ngày cung phụng nàng.
Hạng Nguyên Hoán thể hiện dáng vẻ sợ vợ, đổi được cái trừng mắt của Bạch Thiên Hoan.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã đến trước cổng hoàng cung.
Xe ngựa bên ngoài không được vào trong cung, Vương Toàn và xe ngựa đều đợi ở ngoài cổng, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan cùng nhau tiến vào hoàng cung.
Trước kia chỉ đứng xa xa nhìn, bây giờ đi trên đường đá cẩm thạch hoàng cung, nàng cảm thấy tường cung cao hơn mười người kia cứ như con quái vật khổng lồ nhìn không thấy điểm cuối vậy.
Dọc đường, cứ cách vài bước là có một cấm vệ đứng gác, canh phòng rất nghiêm ngặt.
Là trung tâm quyền lực cao nhất của quốc gia, đương nhiên cũng là nơi được canh phòng kín kẽ nhất cả nước, nơi đây đâu đâu cũng là hơi thở trang nghiêm, mặc dù đường rất rộng nhưng đi trên đó cảm giác rất áp lực.
Hạng Nguyên Hoán nhận ra chân mày Bạch Thiên Hoan cau lại thì quan tâm nhìn nàng.
- Nàng không khỏe ở đâu à?
Bạch Thiên Hoan lắc đầu.
- Không phải không khỏe, chỉ là không thích hoàng cung, cảm thấy rất bức bối.
- Chỉ lần này thôi, sau này nàng không muốn tới ta sẽ không dẫn nàng tới nữa!
Hạng Nguyên Hoán bảo đảm.
- Được.
Giống như hắn nói, chỉ một lần mà thôi, sau này nàng sẽ không tới đây nữa.
Trước kia nghe người ta nói hoàng cung xa hoa cỡ nào, hiện tại sau khi đến, cũng chỉ như thế mà thôi, những nữ nhân mơ mộng muốn gả vào hoàng cung e là không biết nơi đây chính là một lồng giam.
Có điều, dù họ biết nơi đây là một lồng giam cũng sẽ tranh trước đoạt sau để vào, suy cho cùng………vinh hoa phú quý là chân thật, ngay cả khi phải ở trong hoàng cung cô đơn cả đời.
Nhưng đối với Bạch Thiên Hoan mà nói, tự do mới là trên hết, ở nơi đây dù lâu hơn một phút, nàng cũng cảm thấy không thở nổi.
Xuyên qua lầu các trập trùng, những đình đài lầu các thoạt nhìn muôn nơi như một khiến Bạch Thiên Hoan hoa cả mắt.
Cuối cùng, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan dừng lại trước cửa Từ Ninh cung.
Đây hẳn là cung điện của Thái hậu.
Từ Ninh cung ở phía bắc các cung, chiếm vị trí phong thủy tốt nhất, ánh mặt trời rất tốt, ngói lưu ly dưới ánh nắng khúc xạ ra những tia sáng chói mắt, vài con bồ câu trắng đứng trên nóc thỉnh thoảng bay tới bay lui.
Hạng Nguyên Hoán trực tiếp dẫn Bạch Thiên Hoan đến bậc thềm trước cửa Từ Ninh cung, nàng lập tức kéo hắn lại.
- Đây là nơi ở của Thái hậu, chúng ta tùy tiện vào như vậy, không tốt lắm?
Nàng nhắc nhở hắn.
- Đừng sợ, nàng cứ đi theo ta là được.
Hạng Nguyên Hoán cười cười, kéo nàng cùng bước qua ngưỡng cửa Từ Ninh cung.
Trong tiền điện vắng vẻ chỉ có hai cung nữ đang quét dọn.
- Thế tử gia!
Hai cung nữ thấy Hạng Nguyên Hoán, vội vã hành lễ với hắn.
- Thái hậu đang ở đâu?
- Ở trong viện phía sau ạ.
Hạng Nguyên Hoán lại trực tiếp kéo Bạch Thiên Hoan đi đến viện phía sau.
Trong viện, một bà lão tóc trắng xóa, trước mặt là một dãy thùng nuôi chim bồ câu, chim bồ câu rải rác chung quanh, bà lão ấy rắc ít thóc xuống đất, bầy chim bồ câu lập tức túm tụm lại.
Đợi bà lão cho bồ câu ăn xong, quay người lại mới thấy Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan.
- Nãi nãi!
- Dân nữ Bạch Thiên Hoan tham kiến Thái hậu!
Bạch Thiên Hoan nghiêng người cung kính hành lễ với Thái hậu.
- Cục cưng nhỏ, con cuối cùng cũng tới gặp nãi nãi.
Thái hậu vui vẻ ra hiệu Hạng Nguyên Hoán đến bên cạnh, sau khi Hạng Nguyên Hoán qua, Thái hậu ôm chặt hắn, vô cùng thân thiết.
Xem ra, quan hệ giữa Hạng Nguyên Hoán và Thái hậu rất tốt.
- Con không phải tới rồi sao? Nãi nãi, hai tháng không gặp, người có nhớ con không?
- Đương nhiên là nhớ rồi, nãi nãi thường nằm mơ cũng nhớ con đấy!
Nãi nãi?
Trong lòng Bạch Thiên Hoan hơi khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Sao lại gọi Thái hậu là nãi nãi?
Hạng Nguyên Hoán thính tai nghe được tiếng làu bàu của nàng, liền đưa tay ra hiệu Bạch Thiên Hoan.
Nàng tiến về trước hai bước, đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, trên mặt là nụ cười đúng mực.
- Trước kia ta thường vào cung tìm cô cô, mọi người đều trêu ta là nhi tử ruột thịt của cô cô, thế nên ta mới gọi Thái hậu là nãi nãi, đến sau này vẫn không sửa lại, trước đây ở trong cung, trừ cô cô ra, nãi nãi là người thương ta nhất.
Lời của Hạng Nguyên Hoán khiến trong lòng Thái hậu vui như nở hoa.
- Cái thằng miệng dẻo quẹo này!
Thái hậu đánh giá Bạch Thiên Hoan từ trên xuống dưới, gật đầu tán thưởng:
- Cô nương rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Như nhi!
Thái hậu đột nhiên thốt ra hai chữ Như nhi, Bạch Thiên Hoan không hiểu rõ, Hạng Nguyên Hoán sắc mặt hơi thay đổi nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
- Nãi nãi, hai chúng con tới tìm người có việc, người nhất định phải hứa với chúng con!
Hạng Nguyên Hoán kéo tay Thái hậu làm nũng.
- Chúng ta vào đại sảnh nói đi, ai gia đứng đã lâu, mệt rồi!
- Dạ, nãi nãi, con dìu người.
Hạng Nguyên Hoán định dìu Thái hậu đi vào trong sảnh.
Thái hậu vô cùng ghét bỏ đẩy tay hắn ra:
- Con á, tay thô chân vụng, ta không cần, ta muốn vợ con dìu!
Bạch Thiên Hoan nghe chữ vợ thì thẹn thùng nhưng vẫn dìu Thái hậu.
Ngược lại Hạng Nguyên Hoán vì bị lạnh nhạt mà tủi thân thể hiện bất bình với Thái hậu:
- Nãi nãi, người quá thiên vị, có cháu dâu liền quên mất tôn tử.
- Nhìn cái mặt của con ta cũng nhìn suốt hai mươi năm rồi, ai gia lần đầu tiên thấy vợ con, còn không cho ai gia nhìn nhiều hơn chút hả?
- Sao có thể không chứ? Nãi nãi cứ nhìn đi, nhìn bao nhiêu cũng được!
Hạng Nguyên Hoán cười theo nói.
Bạch Thiên Hoan dìu Thái hậu vào đại sảnh tiền điện ngồi xuống ghế, Thái hậu nhiệt tình kéo nàng ngồi cạnh bà, Hạng Nguyên Hoán ngồi ở bên kia.
- Nãi nãi, người nếu hài lòng cháu dâu này, vậy có phải người nên làm chủ chuyện của hai chúng cháu không?
Sau khi ngồi xuống, Hạng Nguyên Hoán liền nói rõ mục đích đến.
- Chuyện con nói, ai gia có khi nào không để trong lòng? Ai gia vừa mới sai người đi truyền Nghi phi rồi.
Thái hậu ung dung nói.
Lời này vừa nói xong thì có cung nữ đến bẩm báo.
- Thái hậu, Nghi phi nương nương tới.
- Cho vào.
- Dạ!
Sau khi cung nữ đi, Nghi phi mặc y phục gấm thêu lộng lẫy tiến vào, trên trán có một đóa hoa mai.
Thấy hai người Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan trong phòng, nét mặt bà hơi kinh ngạc trong chốc lát rồi nghiêng người hành lễ với Thái hậu.
- Thần thiếp tham kiến mẫu hậu.
- Đứng lên đi.
Thái hậu ngồi đoan trang trên ghế, nét mặt hiền từ mang theo mấy phần uy nghiêm:
- Ngồi.
- Tạ ơn mẫu hậu.
Nghi phi ngồi đối diện Thái hậu.
- Khí sắc mẫu hậu so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều.
- Đều nhờ phúc của Hoán nhi và vợ nó!
Thái hậu vui vẻ mỗi tay kéo một người, sự cao hứng trên mặt rất rõ ràng.
Vợ?
Nghi phi cười lúng túng.
- Nhưng thưa mẫu hậu, thần thiếp nhớ là Bạch cô nương hình như có hôn ước với thế tử Ngụy Tử Phong của Cung thân vương phủ, hơn nữa……..còn là hôn ước do đích thân Hoàng thượng hạ chỉ!
Nghi phi uyển chuyển nhắc nhở Thái hậu.
- Ai gia nói đứa trẻ xinh đẹp này là vợ Hoán nhi thì chính là vợ Hoán nhi, thế nào? Nghi phi không muốn nó và Hoán nhi thành thân sao? Hay là người nhà mẹ đẻ cô muốn đoạt vợ Hoán nhi bảo bối của ta?
Ngữ điệu Thái hậu đột nhiên trở nên cứng rắn.
Nghi phi sợ hãi cuống quít nói:
- Đương nhiên không phải!
- Nếu đã như vậy, cô hãy nói rõ với muội muội cô, đứa trẻ xinh đẹp này, ai gia đã quyết định cho Hoán nhi rồi, bảo họ mau chóng hủy hôn đi, nếu không, ai gia sẽ đích thân nói với Hoàng đế hủy mối hôn sự này, đến lúc đó người mất mặt chỉ có Cung thân vương phủ thôi.
- Mẫu hậu, chuyện này không phải chuyện thần thiếp có thể quyết định được, ban đầu là Hoàng thượng hạ chỉ, nếu để Hoàng thượng thu hồi ý chỉ thì e là……..
Nghi phi khó xử nhìn Thái hậu.
- Không phải bảo hắn thu hồi ý chỉ mà chỉ đổi tên người trên thánh chỉ mà thôi, hay là Nghi phi cô có tư tâm, không muốn hủy mối hôn sự này?
Bà đương nhiên không muốn hủy mối hôn sự này.
Bạch Thiên Hoan là nữ nhi của bà, bà và Hạng thân vương phủ có chút thù riêng, gả nữ nhi của bà cho Hạng Nguyên Hoán? Chuyện này nói thế nào cũng không được, giả sử có một ngày Hạng Nguyên Hoán phát hiện ra chân tướng thì chính là thật sự hủy đi hạnh phúc cả đời của nữ nhi.
Năm xưa vứt bỏ nàng, hơn mười năm nay bà chưa từng thực hiện trách nhiệm của mẫu thân, hiện tại…….bà muốn cho nữ nhi hạnh phúc.
Có bà che chở, Cung thân vương phủ nhất định không dám làm gì Bạch Thiên Hoan.
- Mẫu hậu, thần thiếp chỉ là một hậu phi nho nhỏ, sao có thể chi phối loại chuyện này?
Nghi phi thử thuyết phục Thái hậu:
- Mẫu hậu, kỳ thực, cháu trai của thần thiếp cũng là một nhân tài………
- Thế Hoán nhi của ai gia thì tệ à?
Thái hậu cười lạnh, một chút cũng không chịu thua:
- Được rồi, ý của cô ai gia đã hiểu, cô lui xuống trước đi.
- Chuyện này……..Dạ!
Nghi phi đành đứng dậy lui xuống.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không mà Bạch Thiên Hoan cảm thấy hôm nay ánh mắt Nghi phi cứ nhìn chăm chú vào nàng rất dịu dàng, thể hiện sự lo âu.
Trông cứ như bà ta lo lắng mình gả cho Hạng Nguyên Hoán sẽ không hạnh phúc vậy.
Nhưng mà, trước đây Nghi phi còn phái người giết nàng, suýt chút nữa nàng đã chết trong tay bà ta, bây giờ bà ta lại thể hiện nét mặt như thế với nàng, có lẽ là muốn mê hoặc nàng.
Diễn kịch có thể diễn đến trình độ này cũng là một loại thực lực, bà ta có thể đến Hollywood được đấy.
Nghi phi đi rồi, Thái hậu vỗ vỗ tay hai người trấn an.
- Hai con yên tâm, có ai gia ở đây, ai gia nhất định sẽ để hai con được thành thân.
Hạng Nguyên Hoán thân thiết ôm chặt Thái hậu.
- Nãi nãi, người đúng là tốt với con quá!
Hạng Nguyên Hoán hôn mấy cái lên mặt Thái hậu.
Sau đó, hai người lại ở chỗ Thái hậu trò chuyện một lát, sợ sức khỏe Thái hậu không chịu nổi mới rời khỏi hoàng cung.
Trên xe ngựa trở về, Hạng Nguyên Hoán chợt đề nghị với Bạch Thiên Hoan:
- Nàng có muốn cùng ta về phủ gặp phụ vương và mẫu phi không?
Bây giờ đi gặp cha mẹ chồng?
Khóe môi Bạch Thiên Hoan co quắp.
- Hai ngày nữa đi, hai ta dù sao vẫn chưa đính hôn mà.
- Vậy nghe lời nàng.
Nàng không muốn, hắn cũng không cưỡng ép.
Đã sắp đến giờ ăn trưa, Hạng Nguyên Hoán lại đề nghị:
- Hay là hai ta ở bên ngoài dùng bữa trưa rồi hẵng về, thế nào?
- Chàng đãi?
Bạch Thiên Hoan có chút hoài nghi nhìn hắn, trước đó hắn còn than nghèo với nàng kìa.
- Chút tiền đãi nàng gia vẫn có.
Hạng Nguyên Hoán híp mắt nói.
Nam nhân không thể thua nhất chính là tự tôn.
- Vậy ta muốn ăn ở nơi đắt nhất kinh thành, thế tử gia mang đủ tiền chứ?
Khóe môi Hạng Nguyên Hoán cong lên vui vẻ.
- Chỉ cần Hoan muội muội thích ăn, dù bao cả tửu lâu cũng được.
Bạch Thiên Hoan sờ cằm:
- Không biết chàng có thể cho ta bao nhiêu sính lễ?
Nói đến tiền, Hạng Nguyên Hoán lập tức ưỡn ngực:
- Muốn tiền thì không có, muốn người thì có một!
Thật là tên vô lại, nhìn bộ dạng cứ như sợ nàng đòi tiền hắn vậy, có điều bình thường hắn cũng là dáng vẻ này, nàng cũng lười để ý.
Trong lúc họ nói chuyện, Vương Toàn dựa theo căn dặn của Bạch Thiên Hoan đã đến trước một tửu lâu.
- Nàng không phải nói chọn nơi đắt tiền nhất sao?
Hạng Nguyên Hoán vén rèm xe lên nhìn tửu lâu trước mặt.
Tổng cộng chỉ có hai tầng, nhìn vô cùng bình thường, chỉ là một tửu lâu thông thường mà thôi.
Bạch Thiên Hoan bắt chước giọng điệu Hạng Nguyên Hoán, cười híp mắt nói:
- Không phải sợ chàng không mang đủ tiền mất mặt sao?
- Ừ, Hoan muội muội càng ngày càng biết cách quản gia, không tệ, không tệ!
Lườm hắn xong, Bạch Thiên Hoan mới cùng hắn đi vào trong tửu lâu
.
Đây là một tửu lâu cũ, tuy thoạt nhìn bình thường nhưng mùi vị rượu và thức ăn rất ngon, hơn nữa rất bổ dưỡng, cho nên Bạch Thiên Hoan mới dẫn Hạng Nguyên Hoán đến đây.
Đã muốn đi ăn thì dĩ nhiên phải đến chỗ ăn ngon chứ.
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan vừa bước vào, thình lình có một người đầu tóc rối bù lao tới.
- Bạch Thiên Hoan, ta muốn giết ngươi!
Người nọ vừa la vừa cầm dao găm đâm về phía Bạch Thiên Hoan.
Người đó không phải ai khác chính là Bạch Xuân Yến mất tích nhiều ngày nay.