Lưu Hạo đầu đầy mồ hôi, chịu không nổi áp lực từ người xung quanh, nhanh chóng lấy ra một vạn tệ ném cho Lục Phàm, ủ rũ rời đi.
Lục Phàm cũng không ở trên đường quá lâu, anh cũng không muốn bộc lộ tài năng nên cầm một vạn tệ rồi nhanh chóng rời đi.
Không ít người chứng kiến tận mắt đều nhao nhao tán thưởng, tin tức về ca chữa bệnh trên phố lúc đó đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, thần y trẻ tuổi có thể cứu người chết sống lại xuất hiện ở thành Thanh Châu!
Lúc ở trên núi, lão nhân đối với anh cũng không tệ, ông biết cái gì đều sẽ dạy cho anh cái đó, Lục Phàm thì từ lúc nhỏ đã ở cùng lão, những cái lão dạy anh nào phân biệt được cái gì với cái gì, cứ vậy mà học theo. Từ kỳ môn độn giáp cho đến đan dược thuốc viên, y thuật tuyệt thế lão đều dạy cho anh đầy đủ, không hề giữ lại riêng. Thành thật mà nói thì ngoại trừ keo kiệt một chút, còn lại lão nhân gần như không có khuyết điểm gì.
Vừa mới đi tới chỗ rẽ, hai bóng người thình lình xuất hiện khiến Lục Phàm giật thót, bọn họ một già một trẻ, người phụ nữ môi hồng răng trắng, mặc trang phục nghề nghiệp tinh anh, đi giày cao gót, mỉm cười nhìn Lục Phàm: "Không biết tiên sinh cao danh quý tánh là gì? Sư thừa ở phương nào? Kế thừa y bát chân truyền môn phái hay sao?"
Tạm thời bỏ qua kiểu nói chuyện cổ lỗ sỉ của hai người này, Lục Phàm liếc mắt một cái: "Có liên quan gì đến mấy người. Đừng tưởng rằng tôi không biết, vừa rồi hai người nói xấu tôi, tôi còn chưa tìm hai người tính sổ đấy!"
“Khụ khụ......”
Ngô quản gia xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, ông cũng chỉ tùy tiện nói chút thôi mà, không ngờ thính giác của Lục Phàm siêu dữ vậy…
“Vừa rồi chúng tôi đúng là rất vô lễ.” Bạch Tuyết chắp tay nói: "Tiên sinh y thuật cao siêu, trong nhà tôi có người bệnh nguy kịch, không biết tiên sinh có thể dời bước hay không? Tiền thù lao chữa bệnh tuyệt đối sẽ không để tiên sinh thất vọng.”
"Không dám nhận, không dám nhận, tôi cũng chỉ là thanh niên từ trên núi xuống thôi." Lục Phàm nhún vai: "Trị bệnh cứu người vốn đã là bổn phận của tôi rồi, cơ mà tôi còn đang kẹt chút chuyện, chờ tôi làm xong đã rồi nói sau."
“Năm mươi vạn tệ!”
Bạch Tuyết vẻ mặt bình tĩnh hô ra con số kinh người: "Tiên sinh tôi đoán ngài cần tiền gấp đúng không? Vậy..."
“Thành giao!”
Lục Phàm nuốt một ngụm nước miếng, sảng khoái đáp ứng.
“Vậy bây giờ chúng ta đi ngay thôi!” Bạch Tuyết vội vàng nói: "Tôi biết tiên sinh không phải người tham tiền, cứu một mạng còn hơn xây bảy toà tháp, đây cũng là tôn chỉ hành nghề của của người học y.”
“Tiểu thư đây nói không sai!” Lục Phàm ngôn từ vô cùng chính nghĩa: "Tôi cũng được xem như là bác sĩ đi! Hành nghề y phải có ý chí lớn, tôi cũng không phải là nhìn trúng tiền tiểu thư trả nhiều mới đáp ứng đâu!"
Ngô quản gia đứng ở một bên, thiếu chút nữa cười lớn thành tiếng, bất quá ông cũng biết, Lục Phàm tuy còn rất trẻ nhưng bản lĩnh là thật, vừa rồi ở trên đường anh cứu chữa người bệnh là minh chứng thực lực tốt nhất.
Ngồi trên ô tô, bọn họ rất nhanh đã đi tới một khu nhà lớn được xây dựng theo phong cách cổ xưa, cửa lớn có vài tên vệ sĩ lực lưỡng. Khu nhà này là tổ hợp gồm rất nhều toà nhà liên kết với nhau, tổng thể nhìn qua vô cùng rực rỡ, trong sân lớn bày la liệt các món đồ cổ quý giá, thậm chí có cả những bức danh hoạ hiếm thấy. Lục Phàm nhìn khí thế sặc mùi tiền này mà không chớp mắt. . Nha𝓷h 𝑚à khô𝓷g có q𝑢ả𝓷g cáo, chờ gì tì𝑚 𝓷ga𝔂 _ 𝑇𝗿U𝑚𝑇𝗿𝑢𝔂ệ𝓷.V𝓷 _
Trong gian phòng lớn nhất, có mấy bóng người nôn nóng đi qua đi lại, trên giường lớn có một ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm. Lục Phàm biết đây chính là người bệnh mà anh phải phụ trách cơ mà tình trạng ông lão này đúng là tệ thật, đang hấp hối luôn rồi.
“Ông chủ Bạch, bệnh tình lão gia tử nguy kịch, tôi cũng không nắm chắc mười phần, nếu còn chậm trễ nữa, chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn." Lão nhân ngồi gần đó đứng dậy thở dài: "Chỉ có thể tiến hành chữa trị nguy hiểm, xác xuất thành công….. hầy!”
Bạch Thiên Thần đứng ở trong phòng, ánh mắt hoảng hốt đến mức ngơ ngác: "Chẳng lẽ không có biện pháp khác? Triệu tiên sinh ngài chính là bác sĩ trung y nổi tiếng nhất ở thành Thanh Châu chúng ta, chẳng lẽ..”
“Bệnh của lão gia tử cũng không phải căn bệnh thông thường. Nói thật tôi cũng chỉ nắm chắc được 50%” Triệu lão lắc đầu nói: "Nếu không phải tôi tự mình chữa trị, sợ là Đại La Kim Tiên có đến, lão gia tử cũng phải cưỡi hạc đi về trời.”
“Đã như vậy, cứ theo ý Triệu tiên sinh mà làm đi." Bạch Thiên Thần gật đầu, nhìn lão gia tử đầu tóc trắng bạc hôn mê bất tỉnh, nội tâm có chút thổn thức xúc động..
Triệu lão gật gật đầu, bắt đầu tiến hành châm cứu.
“Bố! Con có một người bạn, Có thể trị khỏi bệnh cho ông nội!”
Bạch Tuyết từ bên ngoài đi vào, Lục Phàm cũng đi theo sau, rất tự giác đứng ở một bên.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Người trẻ tuổi các con náo loạn cái gì! Triệu tiên sinh từ kinh đô đích thân đi một chuyến tới đây chỉ vì bệnh của ông nội con đó!" Bạch Thiên Thần lên tiếng: "Đừng có ồn ào ảnh hưởng đến Triệu tiên sinh đấy!”
Bạch Tuyết sửng sốt, vẻ mặt vui mừng, Triệu tiên sinh được người đời ca tụng là Quốc y thánh thủ, ông nội cô có hy vọng được cứu rồi.
Nghĩ tới đây, cô liền an tĩnh lại, Lục Phàm chữa bệnh cứu người trên phố, y thuật tuy không tệ, nhưng có lẽ so với các cao thủ Trung y vẫn kém hơn một chút.
Lục Phàm rất thức thời đứng ở một bên, đồng thời quan sát ông lão đang hấp hối nằm trên giường bệnh sau đó nhíu mày, ông lão này bệnh nguy kịch hơn anh nghĩ, bác sĩ Trung y bình thường không có cách nào cứu được ông ấy.
Triệu lão châm mấy mũi kim lên huyệt vị trên người lão gia tử, động tác rất lưu loát, thoạt nhìn ông đúng là bậc thầy về châm cứu như người đời ca tụng.
“Thất Tinh Châm Pháp!" Lục Phàm nói thầm một câu, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Phương pháp châm cứu này cực kỳ cổ xưa, hiếm có bác sĩ Trung y nào ở trong thành thị biết được phương pháp này vì nó gần như đã thất truyền.
Triệu lão mãnh liệt quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lục Phàm: "Mắt nhìn không tệ đâu, tuổi còn trẻ mà đã biết đến Thất Tinh Châm, đáng khen!"
"Thất tinh châm có thể khai thông khí tắc nghẽn, kéo dài mạng sống của người bệnh, bất quá lão đầu này, phương pháp châm cứu của lão sai rồi!" Lục Phàm lắc đầu nói: "Tục ngữ nói một bước sai, vạn bước sai, nếu lão còn tiếp tục hạ châm nữa, lão gia tử sợ là sống không quá hôm nay đâu."
“Cậu đừng có ở đó nói hươu nói vượn!” Triệu lão vẻ mặt không vui: "Thất Tinh Châm là truyền thừa của tổ tiên nhà lão hủ, người trẻ tuổi như cậu sao có thể hiểu được!”
Bạch Thiên Thần cũng khẽ nhíu mày, ông vất vả lắm mới mời được Triệu tiên sinh đến đây xem bệnh cho lão gia tử, Lục Phàm lại ngu xuẩn xúc phạm thần y, nếu không phải là bạn bè của Bạch Tuyết, ông đã đuổi cậu ta đi rồi!
“Tôi nói vậy thôi, tin hay không tin là quyền của mấy người mà.” Lục Phàm bất đắc dĩ nhún vai: "Nếu nơi này đã có bác sĩ giỏi, tôi sẽ không quấy rầy nữa!"
Nói xong anh đi thẳng ra bên ngoài, Bạch Tuyết đuổi theo: "Tiên sinh đừng nóng giận, Triệu tiên sinh nổi danh trong giới Trung Y đã lâu lắm rồi, ông ấy chắc sẽ không phạm sai lầm đâu, bất quá ngài đã theo tôi đến tận đây, tôi cũng sẽ không bạc đãi ngài!"
Nói xong cô liền lấy ra một tấm thẻ: "Trong này là mười vạn.”
“Tiểu thư này, ông bà ta dạy rồi ‘Vô công bất thụ lộc’, tôi cái gì cũng chưa có làm mà sao lại đi lấy tiền của cô chứ!” Lục Phàm xua tay: "Tuy nhiên cô cứ nhớ kỹ lời tôi đã nói đi, không thừa đâu, dựa theo cách thi châm của lão già kia, ông nội cô không qua nổi hôm nay đâu.”
Nói xong Lục Phàm liền rời đi, thẻ ngân hàng cũng không cần.
“Đúng là không nhìn ra, thằng nhóc này vậy mà có chút kiêu ngạo!" Ngô quản gia cười nói.
Bạch Tuyết áy náy, nhưng mơ hồ có chút lo lắng, cô đi vào phòng, đang chuẩn bị hỏi thăm thì nhìn thấy ông nội đã mở mắt.
"Triệu tiên sinh đúng là danh bất hư truyền! Không hổ là quốc y thánh thủ!!" Bạch Thiên Thần vui sướng ôm quyền: "Lão gia tử đã tỉnh, hôm nay tôi sẽ tổ chức tiệc mừng trong nhà, hi vọng Triệu tiên sinh nể mặt ở lại chung vui cùng!"
“Quá khen rồi, cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng không đáng nhắc đến." Triệu lão xua tay.
Bạch Tuyết vẻ mặt kinh hỉ, đi tới trước mặt ông nội, sai người chuẩn bị một ít điểm tâm mềm cho ông nội: "Ông ơi, mấy ngày vừa rồi ông làm con sợ quá, nếu không có Triệu tiên sinh từ kinh đô chạy tới chỉ e là ông gặp nguy hiểm…”
Lời còn chưa nói xong, bánh ngọt trong tay lão gia tử rơi xuống đất, ông lại lần nữa tiến vào hôn mê, so với vừa rồi triệu chứng càng thêm hung hiểm, sắc mặt lão nhân bắt đầu trở nên tím tái như màu gan heo.
“Chuyện gì xảy ra thế này?" Bạch Thiên Thần kinh hãi hét lên.
Triệu lão cũng luống cuống, ông vừa rồi đã lôi cả bản lĩnh áp đáy hòm của tổ tiên là Thất Tinh Châm Pháp ra dùng vậy mà lại làm cho bệnh tình của lão gia tử ngày càng nghiêm trọng hơn, nói cách khác phương pháp châm cứu vừa rồi của ông nhất định có vấn đề!!
“Mau lên, mau đi mời cậu thanh niên kia quay lại!!” Triệu lão gấp gáp yêu cầu: "Nếu để kéo dài đến tối, lão gia tử không giữ được mạng đâu! Nhanh lên!!"
Bạch Tuyết hối hận không thôi, Lục Phàm đã đi nãy giờ, cũng không biết anh đi là rẽ hướng nào, đi đường lớn hay nhỏ, làm sao có thể đuổi kịp?
“Lão Ngô, mau phái người đi tìm cho tôi!!, đào ba thước đất cũng phải tìm được cậu ta!" Bạch Thiên Thần hạ lệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sóng ngầm trong thành Thanh Châu bắt đầu khởi động, không ít người đang tìm kiếm một thanh niên không gia thế, không tiếng tăm, gây ra chấn động không nhỏ.
Bạch gia là thế gia vọng tộc lâu đời ở thành Thanh Châu, dù chọn cách sống ẩn dật nhưng tiếng tăm không ai dám xem nhẹ, chỉ một động thái điên cuồng tìm người của Bạch gia cũng đủ để cho thành phố nhỏ bé này náo loạn suốt đêm!