“Ông Thẩm, lần này ông có thể yên tâm!" Chủ nhiệm Triệu an ủi: "Có Lục thần y ra tay, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu!”
“Chỉ mong vậy!" Thẩm Thiên Long gật đầu: "Nhưng Lục thần y còn trẻ như vậy, không biết...”
“Ông Thẩm đang nghi ngờ sư phụ của tôi sao?”
Triệu Hàn Đông mỉm cười: "Nếu sư phụ tôi không chữa được thì ở Thanh Châu, thậm chí trong cả nước cũng không ai chữa khỏi được đâu!”
“Là tôi lỡ lời!"
Thẩm Thiên Long cung kính nói: "Nếu đã lựa chọn tin tưởng, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ.”
"Không sao, tôi cũng chưa nắm chắc mà
Lục Phàm quay đầu cười nói: "Nếu chiều nay tôi có thể chữa trị sớm thì tôi có thể đảm bảo chắc chắn nhưng đáng tiếc đã bỏ lỡ cơ hội tốt!"
Chủ nhiệm Triệu trong lòng căng thẳng, buổi chiều chính lúc gã đuổi Lục Phàm đi, nếu để cho Thẩm Thiên Long biết, gã chẳng những những khó giữ được cái ghế chủ nhiệm mà ngày sau ở trong ngành bác sĩ này chỉ sợ không ngóc đầu lên được.
"Lục thần y, cậu là thần y cao minh, cũng không phải người bình thường, hy vọng Lục thần y có thể cứu cháu tôi một mạng!"
Thẩm Thiên Long vội vàng nói, ánh mắt tán thưởng xen lẫn van xin, giống như đối với ông đứa cháu trai này là tất cả.
“Ông Thẩm yên tâm, nếu tôi đã tới, sẽ cố hết sức." Lục Phàm an ủi: 'Mấy người đợi hết bên ngoài đi! Đừng vào quấy rầy tôi!”
Mọi người vội vàng gật đầu, Triệu Hàn Đông đi theo vào, Lục Phàm ra tay cứu người, ông làm sao bỏ qua cơ hội học tập được, cũng đâu có mấy khi mà sư phụ ông mới tự mình chữa trị cho người khác.
Hai người vừa mới tiến vào phòng bệnh, bác sĩ Ngô đã nhíu mày: "Hai người là ai? Nơi này là phòng bệnh VIP, không phải bác sĩ thì không được vào!"
“Chúng tôi đến khám bệnh!” Triệu Hàn Đông lên tiếng: "Chủ nhiệm Triệu đích thân mời.”
Bác sĩ Ngô gật đầu, nhìn Triệu Hàn Đông cười nói: "Có thể khiến cho chủ nhiệm Triệu tự mình mời, ông nhất định là cao thủ Trung y, xin mời nhanh chóng đến xeml”
Nói đến đây, bác sĩ Ngô gạt Lục Phàm sang một bên, rất cung kính đưa tay. mời Triệu Hàn Đông.
“Vị này là sư phụ tôi, chữa bệnh cũng là sư phụ tôi!" Triệu Hàn Đông bất thình lình nói: "Cậu nhận nhầm người rồi, tôi không có chữa trị ca này!”
“Hả?” Bác sĩ Ngô xấu hổ cười: "Theo tôi được biết, nhánh Trung y mà muốn giỏi thì đều phải năm mươi, sáu mươi tuổi, cậu ta trẻ như vậy, làm sao có thể..."
"Bệnh nhân thời gian không nhiều, anh nếu còn lắng nhằng thì Đại La Kim Tiên cũng khó chữa khỏi đấy!” Lục Phàm lạnh lùng nói.
Bác sĩ Ngô cũng không dám nhiều lời nữa, nhanh chóng nhường đường, trong lòng hơi khó chịu. Trong thế hệ trẻ bây giờ, anh bao giờ cũng được xem là người đứng đầu, chưa từng bị coi khinh như thế!
Tuy nhiên bệnh nhân quan trọng hơn, Lục Phàm tự tin như vậy, anh cũng muốn nhìn một chút xem cậu ta có phương pháp gì.
Đi tới trước mặt đứa trẻ, Lục Phàm lấy ngân châm ra, hạ châm vào bốn huyệt vị khác nhau quanh thân đứa trẻ, đồng thời trong tay bấm pháp quyết.
Triệu Hàn Đông mắt không chớp, chứng bệnh quái dị cỡ này, ông xem mà không mà không hiểu gì hết, bây giờ chính là cơ hội tốt, cho dù học được một chút xíu, cũng đủ để ông hưởng thụ cả đời.
Không lâu sau, xung quanh đứa trẻ có khói đen bị bức ra, một ngụm máu đen từ trong miệng nó phun ra.
Bác sĩ Ngô kinh hãi: "Nó là cháu của Ông Thẩm, không thể xảy ra chuyện được đâu!”
“Câm miệng!" Lục Phàm hô to: "Bây giờ anh ra ngoài cho tôi!” Bác sĩ Ngô tức giận mà không có chỗ trút, đang chuẩn bị mắng chửi, lại bị
Triệu Hàn Đông ngăn lại: "Tình huống nguy hiểm lắm, liên quan đến tính mạng, xảy ra chuyện cậu cũng không chịu nổi trách nhiệm!”
Bác sĩ Ngô nghẹn thở, tức tối bỏ ra ngoài, Lục Phàm cau mày: "Quả nhiên không phải chứng bệnh bình thường, đúng như tôi đã đoán mài!”
“Sư phụ, có cần tôi hỗ trợ không?" Triệu Hàn Đông tiến lên nói. “Ông không giúp được!" Lục Phàm lắc đầu: “Chỉ có thể để tôi tự làm!”
Triệu Hàn Đông không nói gì, tình huống nguy hiểm, ông cũng không tiện quấy rầy Lục Phàm.
Bên ngoài phòng bệnh, đám người Thẩm Thiên Long vẫn chờ, thấy bác sĩ Ngô đi ra, chủ nhiệm Triệu hỏi: "Thế nào rồi?”
"Tôi không có cách nào, đứa trẻ sắp không trụ được rồi!" bác sĩ Ngô lắc đầu: "Cái tên kia vốn đâu có biết y thuật gì, quả thực là lang băm!"
Anh vừa dứt lời, Thẩm Thiên Long cả người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, Thẩm gia ba đời đều cống hiến cho quốc gia, bỏ mạng trên chiến trường nhưng mà đến huyết mạch cuối cùng cũng không giữ lại được? Ồng làm sao mà chấp nhận?!