Trương Nguyên Cổ cau mày, không biết đây là ai, hắn vung tay: “Lôi ra ngoài”. Cao thủ ở tổng bộ của Thần Võ Ti nhiều như mây, một người cao lớn giơ tay tóm lấy Ngô Bình rồi thi triển Ưng Trảo Công! Gió lớn nổi lên. Song, một đường kiếm loé lên, cao thủ cảnh giới Thần đó đã bị chẻ làm đôi, Ngô Bình bước đi như quỷ thần, loáng cái đã chỉ còn cách Trương Nguyên Cổ mười mét. “Chết tiệt!” Có mấy người gào lên rồi cùng ra tay. Ngô Bình vỗ vào eo, khối thần nhảy ra, một luồng khí tức đáng sợ đã khoá chặt đám người đó lại, ai cũng vã mồ hôi không dám cử động. Cùng lúc đó, anh ném Toả Hồn Kính ra, để nó bay lên đỉnh đầu rồi toả ánh sáng quỷ dị, sau đó chiếu vào Trương Nguyên Cổ. Trương Nguyên Cổ rất giỏi, nhưng cũng bị bất động. Ngay sau đó, Ngô Bình lấy hạt châu ra rồi ném thẳng vào đầu hắn. Bụp! Đại cao thủ cảnh giới Nhân Tiên như Trương Nguyên Cổ cũng bị đập vỡ đầu, sau đó chết ngay lập tức. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đây là chiêu thức hay pháp khí gì vậy? Tống Chiếm Sơn hét lên rồi bắn súng. Ngô Bình lách người áp sát ông ta, rồi chiếu Toả Hồn Kính khiến ông ta bất động. Sau đó anh vung kiếm Hắc Long lên chém lìa đầu Tống Chiếm Sơn. Giết hai người đó xong, Ngô Bình không ở lại mà nhảy ra ngoài cửa sổ luôn rồi biến mất. Mọi người đều im lặng, mấy phút sau mới có người thở dài. Quả nhiên Diệp Thiên Tông đã ra tay, hơn nữa này còn có bản lĩnh lớn. Đừng nói là họ, dù tu sĩ cảnh giới Địa Tiên cũng không phải đổi thủ của anh. Giết Trương Nguyên Cổ xong, Ngô Bình rời khỏi hiện trường ngay. Mười phút sau, anh xuất hiện ở một vùng núi hoang rồi châm một điếu thuốc, sau đó gọi cho Diệp Thiên Tông. Điện thoại kết nối, Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, cậu bình tĩnh, anh sắp về rồi”. Ngô Bình cười lạnh: “Sư huynh, anh lừa em làm gì? Em nói thật cho anh biết nhé, em đã giết Trương Nguyên Cổ rồi”. Diệp Thiên Tông chấn động rồi nói: “Cái gì? Cậu giết hắn rồi ư?” Ngô Bình: “Trương Nguyên Cổ chết rồi, họ còn lý do gì để trừ khử anh nữa không?” Diệp Thiên Tông thở dài: “Sư đệ, cậu bồng bột quá, cậu làm thế là phá hỏng quy tắc của họ, phạm vào điều tối kỵ đấy”. Ngô Bình: “Sư huynh. Tuân thủ quy tắc là vì có thực lực kém người khác, lúc em giết Trương Nguyên Cổ, toàn tu sĩ ở đó, chắc họ biết em có thể dễ dàng hạ gục tất cả”.
Diệp Thiên Tông ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ, anh chưa hỏi cậu, Trương Nguyên Cổ ngang cơ anh mà sao cậu giết được hắn thế?”