Lúc anh đến Thạch Thành thì đã là hơn tám giờ tối. Anh tới căn nhà trên phố Lệ Thủy, vừa mở cửa ra đã thấy Chu Thanh Nghiên đang ngồi trên ghế sofa, vừa dùng máy tính bảng vừa ăn hoa quả. Nghe tiếng động, cô ấy quay người lại, cười nói: "Đợi anh nửa ngày rồi đấy". Ngô bình hỏi: "Thanh Nghiên, em ăn cơm chưa?" Chu Thanh Nghiên đáp: "Vẫn chưa ăn, đợi anh đến rồi đi ăn cùng". Ngô Bình gật đầu: "Được, chúng ta ra ngoài ăn cơm, ở đây có vài quán ngon lắm". Trên phố Lệ Thủy có không ít quán ăn, Ngô Bình chọn một quán anh từng ăn trước đó đó. Trong quán rất náo nhiệt, khách khứa rất đông. Hai người họ chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Gọi món xong Ngô Bình hỏi: "Thanh Nghiên, xưởng nhôm điện phân của em sản lượng khoảng bao nhiêu?" Chu Thanh Nghiên: "Một năm nay ngành nhôm nhìn chung đều lỗ. May mà trong tay em có vốn nên đã mua được hai nhà máy điện phân, sản lượng hàng năm vào khoảng ba triệu tấn". Ngô Bình gật đầu: "Nhà họ Lãnh cũng kinh doanh nhôm điện phân, em có từng nghe nói không?" Chu Thanh Nghiên cười đáp: "Có chứ, lúc thu mua nhà máy, nhà họ Lãnh còn là đối thủ cạnh tranh của em. Có điều nhà họ Lãnh có công xưởng quy mô khá lớn, sản lượng hàng năm có thể hơn mười triệu tấn, là một trong những những doanh nghiệp lớn nhất ngành này". Ngô Bình: "Lãnh Như Yên nhà họ Lãnh là bạn anh, anh cũng đầu tư vào công xưởng của họ. Anh đang nghĩ liệu hai nhà bọn em có thể hợp nhất với nhau hay không?" Chu Thanh Nghiên suy nghĩ rồi đáp: "Nếu hợp nhất được thì đương nhiên là chuyện tốt. Nhà máy quy mô càng lớn thì giá gốc của sản phẩm càng ít. Nhưng em và nhà họ Lãnh không qua lại, liệu họ có đồng ý sáp nhập không?" Ngô bình: "Anh có thể làm cầu nối giữa hai bên. Hơn nữa trong chuyến đi Guinea lần này, nếu chúng ta mua mỏ nhôm đó cũng có thể cho nhà họ Lãnh tham gia để chia sẻ gánh nặng về nguồn vốn". Chu Thanh Nghiên: "Có anh làm trung gian thì chắc chắn không vấn đề gì". Ngô Bình: "Anh đã tra cứu một số thông tin, ở Guinea có rất nhiều mỏ nhôm, là nơi mà nhiều thế lực tranh giành nhau đầu tư vào. Lần này chúng ta đi, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm". Chu Thanh Nghiên gật đầu: "Không sai, khoáng sản nhôm của Guinea chiếm một phần tư lượng khoáng sản này trên thế giới. Hơn nữa, ở đây còn có nhiều mỏ thiếc và mỏ đồng, chất lượng đều rất tốt. Cho nên, nhiều thế lực nhòm ngó là đương nhiên, ai cũng cho rằng thằng đây là một miếng mồi béo bở". Ngô Bình: "Anh có quen Đường Băng Vân của Đường Môn. Cô ấy có quân đội riêng ở Châu Phi. Nghe cô ấy nói các quốc gia đó đa số đều do phiến quân kiểm soát, người dân ở đó rất khổ. Ví dụ như đất nước Guinea này thu nhập bình quân của người dân chỉ bằng khoảng một phần mười lăm thu nhập của người dân nước ta. Rất nhiều nơi còn không có điện, tỷ lệ biết chữ không tới 3%. Đến một nơi như vậy để làm ăn thì nhất định phải có sự bảo hộ của quốc gia và phải rất có năng lực". Chu Thanh Nghiên: "Việc này em biết, cho nên lần này đến Guinea em sẽ đi theo đoàn. Là đoàn gồm đại diện các công ty nhôm của vài quốc gia khác và hơn mười công ty nhôm trong nước ta". Ngô Bình: "Vậy thì thật là lạ, trong danh sách không có tên Lãnh Như Yên sao?"