Vạn Lộ Khả đi một đoạn thì rẽ vào một ngõ nhỏ, xem ra cô ấy ở khá gần đây, chỉ cần đi bộ cũng về được đến nhà. Cô ấy vừa rẽ vào ngõ thì có hai gã đàn ông thô bỉ đi tới, trông chúng vô cùng hung tợn, vừa nhìn là biết đây là lũ đâm thuê chém mướn! Vạn Lộ Khả sững lại một giây, sau đó lập tức quay lưng đi ra khỏi con ngõ. Thế nhưng vừa quay lại thì đằng sau lưng lại xuất hiện thêm hai tên côn đồ nữa bao vây lấy cô. Có dự cảm chẳng lành, cô thò tay vào túi định lấy ra bình xịt hơi cay. Đám đàn ông càng lúc càng áp sát, Vạn Lộ Khả vô cùng lo sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh, quát lớn: "Các người muốn làm gì hả?" Có một tên côn đồ áp sát cô, trên mặt gã chằng chịt là sẹo. Hắn cười âm hiểm đáp: "Muốn làm gì hả? Người đẹp, cô thử đoán xem!", nói rồi ánh mắt gã càng trở nên hung hiểm như loài rắn độc, nhìn Vạn Lộ Khả từ đầu đến chân. Ngô Bình lúc này đã đi vào con ngõ. Anh lập tức bước tới, đẩy ngã hai tên côn đồ rồi quát lớn: "Khốn nạn, chặn hết cả đường rồi!" Hai gã côn đồ tự nhiên bị đẩy ra, lại còn bị Ngô Bình chửi nên vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. Gã mặt sẹo quát lớn: "M* mày, muốn chết à!" Hắn vung dao lên, định đâm vào lồng ngực anh. Nhưng hắn vừa rút con dao ra thì đã thấy cảnh vật trước mặt nhoè đi. Gã côn đồ bay xa mấy mét rồi huỵch một cái rơi xuống đất, không biết sống chết ra sao. Mấy gã côn đồ còn lại thất kinh, lập tức đồng loạt xông lên. Mấy kẻ này đều có chút kungfu nhưng trong mắt Ngô Bình thì chỉ như lũ kiến. Anh quơ tay vài cái là ba tên còn lại cũng đổ gục ra đất, không bất tỉnh thì cũng thổ huyết. Vạn Lộ Khả sững sờ đứng nhìn anh, giờ mới phản ứng lại được. Cô ấy nói: "Cảm ơn anh". Ngô Bình đáp: "Không cần khách sáo, đi mau đi". Vạn Lộ Khả do dự vài giây rồi hỏi: "Có thể cho tôi biết tên anh được không?" Ngô Bình toét miệng cười đáp: "Tôi tên Ngô Bình, nói không chừng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại". Vạn Lộ Khả gật đầu lia lịa đáp: "Có thể cho tôi phương thức liên hệ với anh không?" Ngô Bình gật đầu rồi đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp, nói: "Thạch Thành không an toàn, tốt nhất cô nên tìm một nơi an toàn hơn". "Được, cảm ơn anh!", Vạn Lộ Khả nhìn Ngô Bình một lúc lâu rồi quay lưng rời khỏi đó. Thấy cô ấy đã đi khỏi, Ngô Bình cũng quay lại nhà hàng. Đồ ăn đã được dọn lên, anh và Chu Thanh Nghiên vừa ăn vừa trò chuyện. Sau khi dùng bữa, hai người họ về nhà, Ngô Bình tiếp tục hướng dẫn Chu Thanh Nghiên tu luyện. Trước đó cô đã học Đoàn Thể Thuật và tiến bộ nhanh chóng nên thể chất được nâng cao rất nhiều. Giờ kết hợp thêm phương pháp hít thở thì chẳng bao lâu sẽ đột phá được cảnh giới Thần. Nếu không phải do công việc của Chu Thanh Nghiên quá bận, không có nhiều thời gian tu luyện thì cô ấy đã sớm đột phá cảnh giới từ lâu rồi. Ngô Bình liền mượn chân khí tím và mắt thấu thị để giúp