Ba người kia quỳ dưới đất, mắt nhìn thẳng. Ngô Bình hỏi người ở giữa: “Ai sai các người tới?” “Đoàn kỵ sĩ đại dương”, người đó đáp. “Đó là đoàn nào?”, Ngô Bình tò mò. “Đó là một tổ chức sát thủ của các nhà giàu ở Thổ Áo, họ chuyên phục vụ cho các đại tư bản và tập đoàn tài chính, ngoài ra còn có nghiệp vụ đối ngoại”. Ngô Bình: “Hình như trong cơ thể các người có một luồng sức mạnh gì đó, đấy là gì?” Người đó đáp: “Đó là một loại sức mạnh sinh ra từ suy nghĩ và thể thuật, chúng tôi gọi nó là nguyên lực”. Nguyên lực? Ngô Bình gật gù, anh cảm thấy hình như nguyên lực này có tác dụng giống chân khí, có lẽ cả hai có chung gốc gác trong một mốc nào đó của lịch sử. Vì thế, anh bắt cả ba người nõi rõ về suy nghĩ và thuật luyện thể mà họ biết, Ngô Bình lắng nghe chăm chú, chờ họ nói xong, anh nói: “Giờ các người hãy về tổng bộ và thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chuẩn bị thật nhiều thuốc nổ rồi cho tổng bộ ấy nổ tung. À, phải gài thuốc nổ ở ba vị trí khác nhau nhé”. “Vâng”, ba người đó đã bị khống chế nên rất nghe lời. Chờ họ đi rồi, Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên lại đi dạo tiếp đến khi mặt trờ lặn thì mới về ăn tối. Tối đến, Ngô Bình tiếp tục lĩnh ngộ quyền ý. Anh đã đi đến tầng cuối cùng là đại thành rồi. Còn viên mãn thì anh cũng không quá trông chờ, vì làm được điều ấy là rất khó. Nếu coi việc ngưng luyện ra quyền ý là cấp bậc tiểu học thì viên mãn chính là thi đại học, độ khó cao hơn rất nhiều. Một khi đạt đến viên mãn quyền ý, Ngô Bình có thể dung hợp ý chí và thần niệm trong võ thuật rồi tạp thành võ hồn. Võ hồn có thể sáng tạo ra rất nhiều võ kỹ mạnh mẽ, cuối cùng hình thành bản lĩnh võ thuật cao cường. Vì thế rất khó để đạt được viên mãn, cả buổi tối mà Ngô Bình cũng không tiến bộ được nhiều. Nhưng anh đã sáng tạo ra một bộ thân pháp với 18 chiêu thức sau 24 thức của bài luyện thể. Sáng sớm hôm sau, anh đã truyền bài thân pháp ấy cho đám vệ sĩ da đen, sau đó mới đi chữa trị cho Wajih tiếp. Chữa trị xong thì cũng đã chín giờ sáng, anh dẫn Chu Thanh Nghiên đi xem sư tử. Phía trước là xe của hướng dẫn viên. Chất lượng đường đi ở tỉnh của Ghi-nê cũng tạm, giống đường của Viêm Long từ 30 năm trước, xe cộ khá thưa thớt. Xe của họ phóng đi rất nhanh, hai tiếng sau đã tới một đồng cỏ. Ở đây không có đường đi nên xe rất xóc, tốc độ phải giảm hẳn. Đường Kiến ngồi trên xe của hướng dẫn viên, anh ta nói qua máy bộ đàm: “Cậu Ngô, nửa tiếng nữa mình sẽ đến địa bàn của sư tử”. Ngô Bình: “Ừm, đi tiếp đi”. Không lâu sau, bắt đầu có nhiều con động vật xuất hiện trong tầm mắt của Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên. Trước kia, họ chỉ được nhìn qua màn hình ti vi, chúng hoàn toàn khác với động vật nuôi trong sở thú vì trông hoang dã hơn. Chu Thanh Nghiên lấy máy ảnh ra bắ đầu tác nghiệp, chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển. Cuối cùng thì họ cũng nhìn thấy một bầy sư tử, trong đó có một con sư tử đực, bảy con sư tử cái và tám chú sư tử con. Có lẽ gia đình này vừa đánh chén xong nên đang nhàn nhãn nằm trên đồng cỏ chải lông cho nhau, bầy sư tử con đang chơi đùa nghịch ngợm. Chu Thanh Nghiên nói: “Nếu được tiến lại gần rồi sờ bọn sư tử con thì thích lắm anh nhỉ”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì khó đâu? Đi với anh”.