Người trên sân khấu chú ý đến Ngô Bình, lập tức sai mấy tay cao to xông về phía anh. Thế là trong bóng tối, bóng của mấy cái chân chớp nhoáng hiện lên. Những tên cao to kia văng ra mấy mét, sân khấu và thiết bị bị va đập vỡ nát. Họ ngã gục xuống đất trong tiếng nổ cực lớn. Dưới ánh đèn chữa cháy khẩn cấp, Ngô Bình đanh mặt, lạnh lùng hỏi: “Lưu Dương là ai?” Giọng anh không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh thế này, ai cũng nghe rất rõ. Một người đàn ông tóc dài chừng ba mươi tuổi bước lên sân khấu, vừa quan sát Ngô Bình vừa hỏi: “Nhóc con, đến đây phá rối tao đấy à?” Ngô Bình đáp: “Trước đó có người đưa ba cô bé đến đây. Giao họ ra, tôi phải đưa đi”. Người đàn ông tóc dài khá gầy,ánh mắt rất gian tà, bật cười nham hiểm: “Được thôi”, sau đó vẫy tay một cái. Thế là mấy tay bảo vệ dưới sân khấu đồng loạt đi đuổi người. Vài phút sau, quán bar chỉ còn Ngô Bình và đám người Lưu Dương. Cửa quán bar cũng khoá trái. Lưu Dương ném điếu thuốc xuống sàn rồi dập tắt, lạnh lùng cất tiếng: “Mày là người đầu tiên dám lộng hành ở địa bàn của Lưu Dương này đấy. Để kỷ niệm, tao sẽ từ từ giết chết mày! Nói đi, ranh con, muốn chết thế nào đây?” Ngô Bình cau mày: “Tôi bảo là giao người ra, anh không hiểu à?” Lưu Dương tức đến bật cười: “Nhóc con, mày nghĩ mày là ai vậy?”. Nói đoạn, hắn đã rút súng ra, là loại ‘đại bàng sa mạc’ với độ giật mạnh. Họng súng chĩa vào đầu Ngô Bình, Lưu Dương cười hung tợn: “Oắt con, còn dám ngông cuồng không hả?” Gương mặt Ngô Bình vẫn chẳng có cảm xúc gì. Anh thờ ơ nói: “Tưởng có súng thì ghê gớm lắm sao?” Lưu Dương bật cười: “Chẳng lẽ không phải à? Hay mày đỡ được đạn?” Hắn vừa hỏi vậy, những người dưới sân khấu đều phá lên cười. Ai cũng hào hứng xem kịch hay. “Quỳ xuống!”, Lưu Dương lớn tiếng. Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Tốt nhất là cất súng và thả người đi, có thế thì anh mới sống được”. “Mẹ kiếp! Đúng là phách lối!” Lưu Dương lia súng xuống để bắn vào đầu gối Ngô Bình. Hắn định bắn nát đầu gối Ngô Bình để bắt anh quỳ xuống. Nhưng họng súng của hắn vừa chĩa xuống, Ngô Bình đã biến mất. Đến lúc hắn bóp cò thì Ngô Bình đã xuất hiện ngay phía sau và túm lấy tai trái của hắn. “Ái da…”, Lưu Dương hét thảm thiết. Hắn nghiêng đầu kiễng chân, gào lên đau đớn. Ngô Bình giật lấy khẩu súng trong tay hắn: “Tôi hỏi lại lần nữa. Ba cô bé kia đang ở đâu?” Tai bị nắm chặt, bảo đau thì đúng là rất đau. Lưu Dương cũng liệt vào dạng côn đồ nhất nhì, lúc này đã đau phát khóc, quát ầm lên: “Đưa người ra đây, nhanh lên!” Thuộc hạ của hắn vội vã chạy ra cửa sau. Vài phút sau, Ngô Mi và hai cô bạn đã bước ra.
May mà cả ba không sao, Ngô Mi còn chẳng hoảng sợ gì. Cô bé phàn nàn: “Anh đến chậm ghê, muộn năm phút so với dự tính của em”.